Địch Cửu đã luyện thể đến gần như vô hạn Tiên Linh Thể viên mãn, mặc dù hắn bị thương do không gian đảo lộn, nhưng thương thế của hắn vẫn khôi phục chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Sau ngần ấy thời gian ở Nguyệt Khư Phần, cuối cùng Địch Cử cũng có thể an tâm mà xem xét tình huống xung quanh.
Đúng là chẳng khác gì trong truyền thuyết lưu lại, quy tắc nơi này thập phần hỗn loạn. Thậm chí Địch Cửu có được tia đạo tắc thứ chín cũng không cách nào cảm nhận rõ ràng loại quy tắc rối tung rối mù này.
Tuy nơi đây có xác suất tìm ra được bảo vật đỉnh cấp khá cao, nhưng muốn tu luyện tại đây là việc không cách nào làm được, sơ sót một chút cũng sẽ hủy đi con đường tu đạo của chính mình.
Địch Cửu không tiếp tục đi sâu vào bên trong nữa, xem như người của Tân Nguyệt thương lâu có đuổi tới đây hắn cũng không sợ. Ở loại địa phương như vậy, ưu thế của Địch Cửu mạnh hơn so với bọn người kia không biết bao nhiêu lần.
Thứ nhất, hắn có được Thần Niệm Độn, thứ hai Thiểm Quang sẽ luôn trợ giúp hắn, ai còn mạnh hơn hắn trong việc cảm ngộ quy tắc thiên địa? Dù là Tiên Đế đứng trước mặt Địch Cửu cũng chẳng dám mạnh miệng hàm hồ.
Mấy chiếc nhẫn trữ vật đều được Địch Cửu kiểm tra một lượt, ngoại trừ một ít tài nguyên tu luyện thì cũng chỉ có số ít vật liệu và tiên linh thảo cấp thấp.
Thứ duy nhất an ủi Địch Cửu là hắn tìm được một cái địa đồ chi tiết và một ngọc giản giới thiệu khá kỹ về Nguyệt Khư Phần, hai món đồ này đều nằm bên trong chiếc nhẫn của nữ tu kia.
Địa đồ Địch Cửu không nhìn qua, thần niệm hắn lập tức rơi vào ngọc giản giới thiệu.
Hắn quét rất nhanh, một lát sau, Địch Cửu để ngọc giản xuống, trong lòng âm thầm cân nhắc nên tới nơi nào trước.
Dựa vào những gì được ghi trên ngọc giản, nơi có bảo vật tại Nguyệt Khư Phần rất nhiều, nhất là địa phương cao cấp mang tên Nguyệt Tiên Hải, nước biển tại đó có màu ngà như sữa, chất nước sền sệt lạ lẫm vô cùng. Tuy nơi đây có các loại tiên linh thảo cao cấp nhưng lại đồng dạng cực kỳ nguy hiểm, một khi té vào biển, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Mà mỗi đoạn đường đi tới Nguyệt Tiên Hải cứ một đoạn thời gian sẽ xuất hiện sương mù, thời điểm sương mù xuất hiện mà ngươi còn chưa rời đi, kết quả sẽ bị kẹt mãi mãi ở đó.
Dù nơi đây nguy hiểm không gì sánh được thì vẫn có vô số tu sĩ thay nhau tiến vào. Bởi vì trong này có rất nhiều vật liệu cao cấp, chỉ cần lấy được một khối liền có thể đổi được vô số tài nguyên tu luyện. Chẳng những vậy mà Nguyệt Tiên Hải còn sở hữu vô số Tiên linh vật khác.
Tiên linh thảo đỉnh cấp xuất hiện nhiều nhất tại Ám Khư hạp cốc, mức độ nguy hiểm của cốc chẳng ít hơn Nguyệt Tiên Hải là bao, bất quá chỉ cần ngươi đi vào được thì sẽ có thu hoạch khổng lồ.
Nhưng điều làm Địch Cửu mừng rỡ không thôi là hắn nhìn ra được không gian Loạn Tắc quả nhiên có Linh Thạch Thời Gian.
Không gian kia không chỉ có Tinh Thạch Thời Gian mà còn có Tinh Thạch Không Gian nữa. Quy tắc nơi đây hỗn loạn vô cùng, sau khi tiến vào chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh. Nhưng chỉ cần ngươi đủ khả năng thoát khỏi, vậy chắc chắn trở thành đại năng một phương. Nghe đồn đệ nhất cường giả Dạ Hy của Huyễn Thải tiên lục đã từng tiến vào không gian Loạn tắc và bình an vô sự đi ra.
Tại Nguyệt Khư Phần, tu sĩ lấy được Tinh Thạch Thời Gian hay Không gian chẳng cần phải tiến vào không gian Loạn Tắc mới lấy được, họ chỉ cần nhặt được từ bên ngoài thôi.
Bởi vì quy tắc nơi đây rất hỗn loạn, sau khi tu sĩ vẫn lạc, thi cốt thỉnh thoảng sẽ bị quy tắc Không Gian không tuân theo quy luật thải ra ngoài. Trên thân mấy tu sĩ này thường xuyên có đồ tốt, bao gồm cả hai loại Tinh Thạch trên.
Dựa theo giới thiệu trên ngọc giản, cách thí luyện tốt nhất tại Nguyệt Khư Phần là kiếm một chỗ bình thường nghỉ chân mười năm, sau đó mạo hiểm tiến vào trong Nguyệt Tiên Hải, nếu thấy khả năng thu hoạch đồ tốt cao thì có thể thử qua bên Ám Khư hạp cốc.
Về không gian Loạn Tắc, ngọc giản giới thiệu đề nghị mọi người không nên thử.
Thu hồi ngọc giản lại, lúc này thần niệm Địch Cửu mới chuyển đến địa đồ, rất nhanh hắn liền tìm được phương vị của không gian Loạn Tắc. Dựa theo tỷ lệ trên địa đồ, nếu không có Thần Niệm Độn hắn phải đi hơn một năm mới tới.
Địch Cửu không có nhiều thời gian như thế, vì vậy hắn không chút do dự phát động Thần Niệm Độn, mục tiêu không phải Nguyệt Tiên hải hay Ám Khư hạp cốc mà là không gian Loạn Tắc.
Chỉ khi đạt được Tinh Thạch Thời Gian, hắn mới có cơ hội chạm tới Pháp Tắc Thời Gian. Khi đó, thực lực hắn sẽ tăng lên vượt bậc.
Chờ tới khi hắn cảm ngộ Pháp Tắc Thời Gian xong, Địch Cửu có thể đi tới Ám Khư hạp cốc và Nguyệt Tiên Hải sau cũng được.
Hiện tại Địch Cửu chỉ có thể luyện chế Tiên khí hạ phẩm, mà đao trận của hắn lại cần rất nhiều Tiên khí cực phẩm mới có thể tạo thành. Nếu chỉ dựa vào việc mua bán mà nói, khẳng định có chút phụ thuộc rồi, hắn nhất định phải học được cách luyện chế vật mình cần.
Về phần Đan Đạo, Địch Cửu dự tính sẽ đi tới tầng tiếp theo của đại điện để cảm ngộ, mà muốn vậy thì phải bước vào Tiên Đan Vương thất phẩm, thậm chí là Tiên Đan Tôn bát phẩm mới được.
Thế nên Địch Cửu chọn đi tới nơi nguy hiểm nhất, hắn muốn lợi dụng không gian Pháp Tắc để tăng cường thực lực bản thân, sau đó lại ngoặc qua Nguyệt Tiên hải và Ám Khư hạp cốc nâng cao Khí Đạo cùng Đan Đạo.
Dù tiên niệm của Địch Cửu đã là cấp sáu, thế nhưng hắn vẫn không dám thi triển toàn lực tại Nguyệt Khư Phần. Dưới tình huống không độn hết sức, lỡ đâu gặp phải nguy hiểm bất ngờ hắn cũng có thể kịp thời tránh né.
Lấy trình độ mẫn cảm với quy tắc của Địch Cửu, nếu dám tăng tốc tối đa sẽ bị trọng thương do sự hỗn loạn của quy tắc.
Cũng may hắn đã là luyện thể giả Tiên Linh Thể, chỉ cần không phải thương thế thương gân động cốt sẽ chẳng ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.
Lộ trình gần hai năm mới hoàn thành mà Địch Cửu đã tới đích trong vòng ba tháng, thần niệm nhanh chóng xuất hiện tại vị trí Loạn Tắc kia.
Người còn chưa tới, Địch Cửu đã thấy được xung quanh nơi này có đông đảo tu sĩ quanh quẩn ở một chỗ.
Thấy thế, hắn bèn ngừng lại, im lặng quan sát tràng cảnh nọ. Đám người đó rõ ràng là đang ôm cây đợi thỏ, mượn chờ đồ tốt được thải ra từ bên trong, kỳ thật như vậy chẳng khác nào ngồi chờ chết cả, tinh không mênh mông luôn không thiếu những kẻ như thế.
Địch Cửu là muốn đi vào không gian Loạn Tắc chứ không phải đi tìm chết. Trong ý nghĩ của hắn, tốt nhất là cảm ngộ một đoạn thời gian bên ngoài, sau đó mới cẩn thận đi vào. Hiện tại lối vào Loạn tắc có vô số tu sĩ quẩn quanh, hắn nên làm cách nào để an toàn cảm ngộ đây?
Bất đắc dĩ, Địch Cửu chỉ có thể đi vào không gian bằng thần niệm mà thôi.
“Oanh!”
Thần niệm vừa mới thẩm thấu vào, thức hải Địch Cửu liền bộc phát một trận oanh minh, bên trong đau đớn như muốn nổ tung. Sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng thu hồi thần niệm.
Làm sao tiến vào bên trong ở nơi này đây?
- Đây là lần đầu tiên bằng hữu tơi Loạn Tắc ư? Thần niệm không thể thẩm thấu được đâu, nếu miễn cưỡng sẽ khiến thức hải sụp đổ.
Một tu sĩ áo xám có tu vi Tiên Quân hậu kỳ đứng bên cạnh Địch Cửu, trông thấy dáng vẻ tái nhợt của đối phương, y bèn quan tâm hỏi chuyện.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, ta vẫn chưa rõ nơi này ra sao. Mới ở bên ngoài mà thức hải đã sụp đổ, vậy vào trong thức hải có thể đảm bảo được không?
Tu sĩ áo xám chẳng thèm để ý tới những gì Địch Cửu nói, chỉ thuận miệng bảo:
- Nơi này vẫn đi vào được nhưng không phải ai cũng thành công tiến tới. Đại đa số tu sĩ vào rồi đều không có cơ hội đi ra. Cực ít người thoát thân được, nếu không phải thức hải hỏng mất thì cũng là nhục thân bị phá hủy. Như thế thì dù đạt được nhiều đồ cũng còn ý nghĩa gì?
Địch Cửu nhíu mày hỏi:
- Thế nhưng ta từng nghe Dạ Hy tiền bối đã vào được và an toàn trở ra cơ mà. Chẳng lẽ thời điểm ngài ấy đi vào đã là cường giả Tiên Đế rồi ư?
Tu sĩ đứng bên hừ lạnh lên tiếng:
- Dạ tiền bối là ai cơ chứ? Vũ trụ này có người nào sánh được với ngài ấy. Lúc ngài tiến vào khi trước, nghe nói tu vi còn chưa tới cấp bậc Tiên Vương nữa.
Địch Cửu âm thầm ngẫm nghĩ, Dạ Hy có thể đi vào với cấp bậc đó, vì cái gì hắn không thể? Ít ra hắn còn có Thư Giới và Thiểm Quang hỗ trợ, thậm chí từng dùng mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô mà niết bàn luyện thể. Dạ Hy dù nghịch thiên thế nào cũng không thể mạnh hơn hắn lúc ở tu vi Đại La Tiên được.
- Các vị bằng hữu, ta vừa nhận được tin tức, Nộ Giới sơn bỗng dưng xuất hiện một cái cấm chế có đẳng cấp cực cao, không cách nào mở ra với số ít tu sĩ. Bất quá trong cấm chế có một bảo vật đỉnh cấp, có ai muốn tổ đội với ta không?
Một tên Đại La Tiên hậu kỳ đột ngột đứng dậy, cao giọng hô.
Tựa hồ vì nghiệm chứng lời của tên này mà ngay sau đó không gian liền truyền tới từng đợt ba động, ngay cả mặt đất dưới chân cũng bắt đầu run rẩy theo.
- Bọn họ trước kia từng đi công kích cấm chế tự nhiên với ta nên muốn rủ ta theo, mọi người mau tranh thủ thời gian tổ đội đi.
Vị Đại La Tiên kia lần nữa nói vội.
- Ta đi với…
- Còn ta nữa…
Đông đảo tu sĩ nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị chuyển mục tiêu về phía khác.
Trong lúc mọi người lục tục di chuyển thì Địch Cửu đang cảm ngộ không gian bên ngoài Loạn Tắc, vậy mà đụng phải một loại khí tức bất thường.
Hắn từng dùng mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô niết bàn nhục thân, thậm chí trên người hắn vẫn còn có một khối, vậy nên một khi cảm nhận được loại khí tức lạ kia, Địch Cửu liền biết đấy không phải đồ vật bình thường.
Đồ tốt xuất hiện, hắn há có thể chần chừ, ngay lập tức Địch Cửu đứng lên nói:
- Ta cũng đi…
(Lời tác giả: Hôm nay đầu ta có chút choáng váng, tâm trạng không tốt. Trước khi bắt đầu gõ chữ ta có thấm chút tinh dầu lên tay, xoa bóp trán và huyệt Thái Dương một chút, vậy mà lúc nào không ngứa, lúc này con mắt bỗng dưng có chút ngứa nên tiện tay xoa xoa, sau đó…. Không có sau đó nữa. Ta một mực khổ bức cho đến bây giờ.)