Chẳng ai nghĩ rằng Địch Cửu sẽ thật sự đào tẩu cả, giờ phút này khí thế trên thân hắn ba động và bành trướng kịch liệt, thật giống như đang chuẩn bị chiến đấu. Hiển nhiên người mà Địch Cửu muốn nhắm vào không ai khác ngoài Việt Lượng Tiên Đế đã có dấu hiệu động thủ trước đó. Có thể thấy, đây là một gia hỏa có tính khí bạo liệt.
Huống chi một vị Tiên Đế lại lâm trận bỏ trốn, việc này sẽ khiến đạo tâm chịu thương tổn khó có thể phục hồi trong tương lai. Cũng đồng thời thừa nhận bản thân hắn không bằng Việt Vô Lượng kia.
Thế nên mặc dù phía sau có mấy vị Tiên Đế nữa nhưng chẳng ai có ý định xông lên chặn đường Địch Cửu. Tất cả mọi người đều chuẩn bị xong việc xem chiến bên ngoài Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi.
Duy chỉ có Bành Hà là cảm nhận có gì đó sai sai, y ở gần Địch Cửu nhất, vậy nên y cảm thấy hắn thật sự muốn chạy trốn. Thế nhưng y lại cho rằng khả năng đấy sẽ không xảy ra, vô luận từ phương diện nào đi nữa, trông người này cũng không giống sẽ đào tẩu.
Theo sát phía sau Bành Hà là Việt Lượng Tiên Đế, ông gắt gao nhìn chằm chằm vào Địch Cửu, Việt Vô Lượng nhìn không thấu tu vi của hắn, hẳn cấp bậc cũng không yếu là bao so với ông.
Còn Địch Cửu, lúc này hắn chỉ hận không thể trực tiếp cầm Thiên Sa Đao ra mà chém cái tên Bành Hà kia một đao, vương bát đản này cứ theo sát hắn khiến Địch Cửu không có cách nào tăng nhanh tốc độ. Loại khóa chặt của lĩnh vực này rất vi diệu, một khi hắn tăng tốc thì nhất định sẽ bị tên đó hoài nghi. Cũng may, chỉ cần vừa ra khỏi Đại Đỉnh, hắn có thể rời đi rồi.
Cơ hồ trong nháy mắt sắp vượt qua khỏi cổng thành, Bành Hà liền nhận ra chỗ nào không ổn.
Nếu Địch Cửu thật sự là cường giả đỉnh cấp thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cái loại giám sát bằng khí tức này của y. Sở dĩ y dùng khí tức lĩnh vực khóa chặt đối phương là lo sẽ mất tung tích của Địch Cửu, đây là một hành động tự nhiên từ tiềm thức chứ chẳng phải muốn thử thách hay khiêu khích hắn.
Vậy mà Địch Cửu lại chẳng có chút phản kháng nào, cứ một mực tăng tốc chạy thẳng về phía cửa thành, chính việc đó đã khiến y nghi ngờ. Lấy sự phách lối khi còn ở Đấu giá hội, ngay cả Việt Lượng Tiên Đế hắn còn không để vào mắt, há mặc y vô lễ như vậy?
Một khi hoài nghi, Bành Hà liền cảm nhận được khí tức cổ quái từ Địch Cửu. Đúng là y không nhìn thấu tu vi của người nọ, nhưng Địch Cửu lại không có lĩnh vực Tiên Vương, dù tu vi đúng là rất khó biết được nhưng cũng không quá Tiên Vương….
Rốt cuộc Bành Hà cũng xác nhận bản thân đoán không sai, đối phương đang nung nấu ý định chạy trốn.
Khí thế Bành Hà tăng lên trong chớp mắt, Phong Ma Trải nhanh chóng đánh về phía Địch Cửu.
Cùng lúc đó, truyền tin châu của mấy vị Tiên Đế còn lại cũng thay nhau phát sáng, sau khi nhận được tin, toàn bộ đều biến sắc và điên cuồng xông về phía Địch Cửu.
Trên truyền tin châu chỉ có duy nhất một nội dung, người ở phòng 307 từng mua rất nhiều Tử Thiên Lạc tại Đại Đỉnh.
Tử Thiên Lạc là thứ gì, ai cũng biết rõ, tác dụng duy nhất của nó là dùng để luyện chế Liệt Mạch Đan. Đây là đan dược mà tu sĩ dưới cấp bậc Tiên Vương sử dụng sẽ cưỡng ép tăng cao tu vi. Nếu đối phương đã mua vật đấy, nói rõ dáng vẻ phách lối kia chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Loại tu sĩ thế này có khác gì dê béo trong mắt các vị Tiên Đế kia đâu.
Trong nháy mắt Bành Hà động thủ, Địch Cửu cũng cảm nhận được sát ý. Hắn không chút do dự rút Thiên Sa Đao ra rồi bổ một đường xuống.
“Oanh!”
Khí tức tiên nguyên kinh khủng lập tức bùng nổ, dù Địch Cửu đã miễn cưỡng nâng thực lực thành nửa bước Tiên Vương vẫn không cách nào hoàn thủ dưới một trảo mới rồi. Hắn há miệng phun ra một đạo huyết tiễn rồi nhanh chóng xông về phía trận môn đã được bố trí sẵn khi trước.
Địch Cửu hiểu rõ, dù hắn đã phục dụng Liệt Mạch Đan nhưng so với cường giả cấp bậc Tiên Đế thì bản thân vẫn chẳng khác nào mấy con kiến hôi.
Thế nhưng Bành Hà làm gì để Địch Cửu đào tẩu dễ dàng như vậy, lĩnh vực của y điên cuồng khóa chặt Địch Cửu lại, sau đó vươn tay đấm ra một quyền. Trong lòng Địch Cửu hoảng hốt không thôi, tu vi đã được miễn cưỡng thăng cấp hiện tại của hắn vẫn kém Bành Hà xa vạn dặm.
Thiên Sa Đao tiếp tục được bổ ra lần nữa, đao thế cuồng bạo cơ hồ làm vỡ đôi hư không, tràn ngập khí thế một đi không trở lại.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại.
Một đao này của Địch Cửu khắc họa chân thực hai câu thơ đó, nếu không thành công bổ đôi lĩnh vực của Bành Hà, hắn chỉ còn một con đường chết.
“Răng rắc!”
Phong Tiêu Đao xé rách lĩnh vực mà Bành Hà vội vã dựng lên.
“Bành!”
Quyền nguyên Bành Hà cùng lúc đánh vào sau lưng Địch Cửu khiến hắn lần nữa phun ra một đạo huyết tiễn, xương cốt gãy lìa. Tuy nhiên vẫn không ngăn được Địch Cửu xông thẳng ra ngoài.
Trong nháy mắt vừa ra khỏi Đại Đỉnh, Địch Cửu liền thi triển Thần Niệm Độn. Mấy đạo công kích đồng thời đánh vào đạo tàn ảnh vẫn còn chưa rời đi kia. Đây là công kích của mấy Tiên Đế theo sau Bành Hà.
“Rầm rầm rầm!”
Tiên nguyên cuồng bạo nhanh chóng nổ tung, vị trí chỗ tàn ảnh xuất hiện một đám huyết vụ, ngay cả hư không trên đường lớn cũng bị loại công kích đáng sợ ấy đánh cho rách nát tận mấy trăm trượng.
- Tên kiến hôi xảo trá này...
Tràng cảnh trước mắt khiến Việt Lượng Tiên Đế cực kỳ phẫn nộ, sỉ nhục trong lòng dù là tam giang lục hải cũng tẩy không sạch. Thân hình ông vươn lên, vọt thẳng vào hư không, biến mất trong chớp mắt.
Việt Vô Lượng biết rõ mặc dù Địch Cửu đã bị đánh tới trọng thương nhưng hắn vẫn đủ khả năng trốn thoát. Bất quá ông cũng hiểu một con kiến hôi như Địch Cửu xem như có dùng độn thuật cũng chẳng thể chạy đi đâu cho xa được.
Đừng nói hiện tại hắn đã trọng thương, có toàn thân nguyên vẹn cũng chẳng thể an toàn đào tẩu dưới sự truy sát của nhiều Tiên Đế thế này, nếu Địch Cửu toàn mạng trở ra, chẳng phải nói Tiên Đế bọn họ quá rác rưởi rồi sao?
Theo sau Việt Lượng Tiên Đế là Bành Hà, tất nhiên y cũng đuổi theo không chút do dự, những cường giả còn lại cũng tăng tốc theo hướng mọi người vừa biến mất.
Đồ tốt trên người Địch Cửu quá nhiều, làm gì có ai nguyện ý từ bỏ. Có người cũng mơ hồ đoán ra thân phận của Địch Cửu, ngoại trừ tên nhãi ranh ở Tinh Không trà lâu kia thì còn ai giàu có đến vậy?
Bắt được tên sâu kiến đó, chỉ cần công thức luyện chế Tinh Không Trà thôi cũng đã đủ để họ hài lòng. Nhìn hắn ta hào phóng như thế nào tại Đấu giá hội xem, nếu không phải Bành Hà cẩn thận, đoán chừng lần này ngay cả thụ thương hắn cũng chẳng gặp phải.
Địch Cửu vừa rơi xuống truyền tống trận thì bạch quang liền hiện lên, sau một khắc hắn đã bị ánh sáng màu trắng kia vây lấy, sau khi bạch quang biến mất, đại thủ ấn của Việt Lượng liền chụp vào hư không.
Trông thấy con mồi sắp tới tay biến mất, sắc mặt Việt Lượng càng thêm khó coi, ông không chút do dự đuổi theo, ấy vậy mà lại ăn thiệt thòi như thế, không ngờ tên oắt nọ còn biết bố trí truyền tống trận nhằm trốn thoát, khiến ông thất bại trong gang tấc.
Các vị Tiên Đế theo sau Việt Lượng thấy ông ta dừng chân bèn đứng lại theo.
Trong lòng tất cả hiểu rõ, muốn tiếp tục đuổi bắt cái tên nhãi ranh gian trá đó là chuyện không thể nào. Nếu hắn đã biết bố trí truyền tống trận đầu tiên ở đây thì chắc chắn cũng sẽ bố trí cái thứ hai.
Dù Tiên Đế có mạnh hơn đi nữa cũng không thế liên tiếp vượt qua mấy lần truyền tống, tới lần thứ 3 thứ 4 chắc chắn sẽ không đuổi kịp.
Lúc Việt Vô Lượng đuổi tới địa điểm truyền tống thứ hai thì bóng dáng Địch Cửu đã biến mất tăm, ông chỉ đành từ bỏ mà thôi.
Lúc này Việt Lượng đã khẳng định được sự tồn tại của truyền tống trận thứ ba thứ tư, đừng nói tiên niệm ông chỉ mới cấp tám, dù cấp chín đi nữa vẫn chẳng có cách đuổi kịp.
Phía sau Việt Lượng Tiên Đế lại có thêm ba bốn cường giả nữa rơi xuống, cả bọn không cần hỏi cũng biết nhãi ranh kia thành công đào tẩu rồi.
Mà sắc mặt Bành Hà là âm trầm nhất, y chẳng những không lấy được A Hàm Chân Ly Thủy mà còn triệt để đắc tội tên gia hỏa kia.
….
Sau khi rơi vào truyền tống trận thứ năm, Địch Cửu nhanh chóng lấy mấy viên Đại Thanh Lâm Đan nuốt vào. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển Thần Niệm Độn lại bị mấy tên Tiên Đế liên hợp xuất thủ khiến bản thân trọng thương, chỉ cần chậm chân thêm một hơi là thế giới này không còn người tên Địch Cửu tồn tại rồi.
May mắn hắn có thủ đoạn chạy trốn đặc biệt, nhục thân lại tấn cấp Tiên Linh Thể hậu kỳ, bằng không khẳng định xong đời là cái chắc.
Quả nhiên tu vi thấp thì dù có tiền đi nữa cũng không có tư cách tranh đoạt đồ vật với cường giả. Bất quá Địch Cửu đã nhớ kỹ dung mạo mấy lão già kia, tương lai hắn sẽ tìm từng người mà lấy lại mặt mũi.
Nuốt vào mấy viên đan dược, Địch Cửu cũng không vội vã rời đi mà lấy một thanh trận kỳ ra, đem hết thảy ba động khí tức trong không gian tẩy sạch rồi lưu một Lưu Ảnh Trận cực không nổi bật lại, sau đó mới tế Cực Vân Chùy cấp tốc rời khỏi.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, dù Địch Cửu có lý giải rất rõ ràng với mấy loại cơ sở pháp tắc ấy, cũng bố trí nhiều truyền tống trận khiến các Tiên Đế khi nãy không đuổi kịp, tuy nhiên, nếu gặp một người mẫn cảm với sự ba động trong không gian, Địch Cửu vẫn có thể bị bắt như thường, không cẩn thận mà gây ra sai lầm lớn là điều hắn sẽ tuyệt đối không để xảy ra.
Quả nhiên, sau một canh giờ, ngay cạnh truyền tống trận thứ năm của Địch Cửu xuất hiện tên nam tử cao quan.
Gã cầm một viên trận kỳ lên, nhìn hồi lâu rồi thở dài một hơi.
Tiểu tu sĩ kia quá mức xảo trá rồi, không những vừa xảo trá vừa giàu có mà cũng rất đáng sợ, ngay cả pháp trận thanh trừ ba động khí tức trong không gian cũng bố trí được. Việc này khiến gã hoài nghi đối phương đã chạm được tới da lông của Pháp Tắc Không Gian.
Trên thực tế, việc Địch Cửu bố trí được mấy cái truyền tống trận cũng chỉ là hành vi cá trong chậu trong mắt gã mà thôi. Chỉ cần gã đuổi tới truyền tống trận cuối cùng, chắc chắn gã sẽ bắt được vết tích từ tiểu tu sĩ nọ. Thế mà hiện tại pháp trận lại thanh từ hết thảy, khiến gã vô pháp điều tra phương hướng của Địch Cửu.
Đây là lần đầu tiên gã thất bại trong việc đuổi giết một con kiến hôi.
-