Địch Cửu vừa khống chế Cực Vân Chùy vừa chữa thương. Lần này tuy hắn thu hoạch không ít, nhưng bản thân lại bị thương rất nặng, được vậy còn là nhờ Liệt Mạch Đan do chính hắn luyện chế, cộng thêm Tinh Không mạch mới khiến cho tác dụng phụ đan dược gần như không có.
Đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm may mắn mình không quá mức tham lam. Nếu đợi đến khi đấu giá hội kết thúc, mua hết toàn bộ những thứ cần thiết, lúc đó đoán chừng hắn đi không nổi nữa rồi.
Liệt Mạch Đan nhiều nhất chỉ tăng tu vi lên được tới Đại La Tiên viên mãn mà thôi, hơn nữa vẻn vẹn tăng mỗi tiên nguyên lực, không có nửa phần trợ giúp đối với thần niệm và đạo vận. Dựa theo thực lực của hắn, loại tu vi Đại La Tiên viên mãn kiểu này thậm chí còn không sánh bằng thực lực Đại La Tiên sơ kỳ thật sự.
Phải tăng tốc gia tăng tu vi của mình mới được.
Hai tháng sau, thời điểm thương thế Địch Cửu khỏi bảy tám phần cũng là lúc Cực Vân Chùy dừng lại tại vị trí hư không trận môn kia.
Địch Cửu thu hồi Cực Vân Chùy, thần niệm kiểm tra một hồi, xác định không có ai từng tới nơi này mới dám mở hư không trận môn ra, tiến vào trong đại điện.
- Tại sao các ngươi lại không tu luyện?
Địch Cửu vừa tiến vào đại điện, lập tức nhìn thấy Giải Hoang, Thụ đệ và Hắc Hỏa đều đang ngồi ở trong đó. Ngay cả Mặc Vũ Xuân cũng không ở trong Chân Linh thế giới.
- Đại ca đã trở về.
Thụ đệ là đứa đầu tiên vọt lên, vẻ kích động lộ rõ trên mặt.
Giải Hoang cấp tốc theo sau:
- Đại ca đi rồi, tốc độ tu luyện của chúng ta trở nên cực chậm, cho nên mọi người dứt khoát dừng lại chờ đại ca trở về. Tuy nhiên chúng ta đã phát hiện ra một bí mật lớn đấy.
Giải Hoang rất phấn khích.
- Là ta phát hiện.
Hắc Hỏa không chút do dự phản bác y.
Giải Hoang khoát tay:
- Cũng thế cả thôi.
Mặc Vũ Xuân chăm chú nhìn Địch Cửu, thời khắc thân ảnh hắn xuất hiện trong đại điện, nỗi lo lắng trong lòng nàng mới dần lắng xuống.
Suốt khoảng thời gian Địch Cửu rời đi, nàng mỗi thời mỗi khắc đều tự trách, đáng lẽ không nên để Địch Cửu đi đấu giá A Hàm Chân Ly Thủy vì nàng. Bảo vật như A Hàm Chân Ly Thủy há có thể chỉ mình nàng cần, những người muốn có nó nhất định không ít.
- Mặc sư muội, may mắn không làm nhục mệnh, ta đã mua được A Hàm Chân Ly Thủy về rồi, muội lập tức chữa thương đi, ta giúp muội hộ pháp.
Địch Cửu ra hiệu Giải Hoang đợi lát nữa hẵng nói, hắn gấp gáp lấy ra một cái bình ngọc, đưa cho Mặc Vũ Xuân.
Mặc Vũ Xuân không vội nhận bình ngọc của Địch Cửu, nàng cảm giác được mùi huyết tinh trên người hắn. Địch Cửu là tu sĩ luyện thể, đồng thời là Luyện Đan đại sư, tốc độ chữa thương tuyệt đối không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh. Từ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đến đây, nhanh lắm cũng phải mất mấy tháng. Lấy bản lĩnh chữa thương của Địch Cửu mà qua mấy tháng vẫn còn mùi huyết tinh, có thể thấy được lần đấu giá A Hàm Chân Ly Thủy này đã khiến hắn gặp phải nguy hiểm đến cỡ nào.
- Địch sư huynh, ta...
Trước khi quen biết Địch Cửu, Mặc Vũ Xuân rất ít giao lưu với các tu sĩ khác. Dù thỉnh thoảng có giao tiếp, đại đa số cũng là vì phân tranh diệt tông mà thôi. Ở trong mắt nàng, nhân loại chính là ngươi lừa ta gạt, chỉ biết ích kỷ cướp đoạt. Thế mà Địch Cửu dám liều cả tính mạng, đơn độc đi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, vì nàng mà tranh đoạt A Hàm Chân Ly Thủy. Bởi vậy hiện tại Mặc Vũ Xuân không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Địch Cửu biết Mặc Vũ Xuân không quá am hiểu biểu đạt ý nghĩ của mình, hắn cười hỏi:
- Nếu như ta có việc cần Mặc sư muội hỗ trợ, Mặc sư muội sẽ giúp ta hay không?
Mặc Vũ Xuân gật đầu ngay lập tức. Cái này không cần nói, dù xem như lập tức mất đi sinh mệnh, chỉ cần có thể giúp được Địch Cửu, nàng sẽ không chút do dự.
- Vậy được rồi, cho nên ta trợ giúp muội hay muội trợ giúp ta cũng như nhau thôi.
- Thế nhưng ta không có...
Mặc Vũ Xuân muốn nói nàng đâu đã giúp được gì cho Địch Cửu, lời hắn nói trước đó bất quá là một giả thiết mà thôi.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Ta tin tưởng tương lai nếu mình có chuyện gì, Mặc sư muội đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ ta.
Địch Cửu lo lắng Mặc Vũ Xuân phải chịu áp lực tâm lý, cho nên mới tùy ý nói như vậy. Vừa dứt lời, hắn vội nhét bình ngọc vào tay nàng.
Mặc Vũ Xuân nắm chặt bình ngọc, nhìn Địch Cửu hồi lâu rồi mới từ tốn nói:
- Địch đại ca, sau này đại ca cứ gọi ta là Vũ Xuân. Ta từ nhỏ đã là một cô nhi không có người thân.
Mặc Vũ Xuân đã thay đổi xưng hô từ Địch sư huynh thành Địch đại ca, mỗi người đều sẽ thay đổi, nàng cũng vậy. Thời điểm còn ở tu chân giới, dù có thay đổi thì nàng sẽ không nhận một nam tử làm đại ca, càng sẽ không chủ động bảo người ta gọi mình là Vũ Xuân. Nàng không quen biểu đạt tình cảm của mình, cho nên nói chuyện cũng rất đơn giản, nghĩ gì nói nấy.
Địch Cửu hiểu chuyện hơn Mặc Vũ Xuân, hắn vui vẻ cười đáp:
- Tốt, Vũ Xuân, muội tranh thủ thời gian chữa thương đi, về sau tất cả mọi người sẽ cùng một chỗ lưu lạc tinh không vũ trụ, không cần quá câu nệ làm gì.
Trong lòng Địch Cửu có một ý nghĩ, tin tức và tài nguyên tu luyện trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành quá mức phong phú, ngoại trừ Tứ Phương tiên lục, tam đại tiên lục còn lại đều có liên hệ với Đại Đỉnh. Tương lai tu vi hắn lên cao rồi, nhất định phải đả thông truyền tống trận từ Tứ Phương tiên lục đến Đại Đỉnh mới được.
...
Mặc Vũ Xuân mở bình ngọc ra, tiện tay đổ một nửa A Hàm Chân Ly Thủy vào trong miệng.
Trông thấy Mặc Vũ Xuân chỉ đổ một nửa, Địch Cửu đang tính nhắc nhở thì đột nhiên phát hiện khí tức trên thân nàng ta có biến hóa. Một tia sáng màu đen nhạt đến mức gần như nhìn không thấy bỗng chốc tràn ra, sau đó lập tức tiêu tán. Sinh cơ của Mặc Vũ Xuân từ từ ngưng tụ thành thực chất.
Địch Cửu chợt hiểu, trước đó Mặc Vũ Xuân dùng Thất Sắc Bàn Đào kéo dài tính mạng, tuy cũng có sinh cơ ba động, thế nhưng loại sinh cơ kia tán loạn không chịu nổi, luôn luôn khiến người ta cảm thấy hư vô mờ mịt.
Bây giờ hắn mới chính thức cảm nhận được Mặc Vũ Xuân giống như người bình thường, sinh cơ của nàng đang rất sung túc.
- Địch đại ca, huynh giúp ta tạo cấm chế ẩn nặc đi...
Địch Cửu theo bản năng đánh một đạo cấm chế ẩn nặc, hắn có một loại cảm ngộ mới khi quan sát quá trình tân sinh của Mặc Vũ Xuân. Sau khi tiện tay đánh ra cấm chế, hắn liền nhắm mắt lại, cảm ngộ loại khí tức sinh mệnh tân sinh đó.
Thân thể Mặc Vũ Xuân giống như bị một tầng xác màu xám bao trùm, theo khí tức sinh cơ càng ngày càng thịnh vượng, tầng xác màu xám bao trùm thân thể nàng vỡ vụn, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Khí tức tân sinh mạnh mẽ đến nỗi quần áo của Mặc Vũ Xuân cũng không ngăn cản được.
Một lúc sau, thân thể hoàn mỹ của nàng xuất hiện trước mặt Địch Cửu. Chỉ là hắn đang nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận khí tức tân sinh cho nên hoàn toàn không trông thấy thân thể hoàn mỹ đến cực hạn kia.
Mặc Vũ Xuân đỏ mặt, may mà Địch Cửu đang nhắm mắt, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, tranh thủ thời gian đổi một bộ quần áo mới.
Trong chớp mắt, nàng liền cảm nhận được Chân Tiên lôi kiếp...
Địch Cửu bị quy tắc lôi kiếp khuấy động bừng tỉnh, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Mặc Vũ Xuân thì mừng rỡ kêu lên:
- Muội đã khỏe mạnh lại rồi ư?
Mặc Vũ Xuân nhẹ nhàng đáp:
- Đúng vậy, ta muốn độ kiếp rồi, ta cảm nhận được Chân Tiên lôi kiếp.
- Tốt, muội có thể độ kiếp ngay trong đại điện này, ta ở bên ngoài hộ pháp cho muội.
Địch Cửu thầm thở phào, rốt cuộc đã cứu được Mặc Vũ Xuân, hắn thật sự cao hứng vô cùng.
Trước đây tuy có Thất Sắc Bàn Đào kéo lại tính mệnh cho nàng ấy, nhưng kỳ thật tùy thời tùy khắc nàng ấy đều ở biên giới tử vong, sinh cơ như có như không.
Suốt bao nhiêu năm sống như vậy khiến cho Mặc Vũ Xuân ngày càng phai nhạt đối với chuyện sinh tử, tâm cảnh nàng tăng đến vài cấp độ, lại thêm bẩm sinh nàng đã sở hữu Vô Cấu Linh Thể, cho nên loại Chân Tiên lôi kiếp này đối với nàng mà nói trên cơ bản là vô kinh vô hiểm.
Nhất Cửu lôi kiếp kết thúc, chung quanh Mặc Vũ Xuân tràn ngập tiên linh khí nồng đậm, hỗ trợ nàng xông thẳng lên Chân Tiên tầng hai.
- Tiểu Thụ Nhân, ngươi phải cố gắng a. Vũ Xuân sư tỷ hiện tại đã có thể tu luyện rồi, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ vượt qua ngươi, ha ha...
Chờ Mặc Vũ Xuân độ kiếp hoàn tất, Giải Hoang bèn quay sang trêu chọc rễ cây nhỏ bên cạnh mình.
Trong mắt y, rễ cây nhỏ này không phải đồ tốt lành gì, trở mặt như thay áo, không chỉ một lần châm ngòi y và Hắc Hỏa.
Thụ đệ nghe thế, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác khẩn trương, trước đó Mặc tỷ tỷ không thể tu luyện cho nên nó mới không phải đứng hạng chót, hiện tại đoán chừng muốn vứt bỏ vị trí đó cũng không được.
Mặc Vũ Xuân bước vào Chân Tiên tầng hai làm Địch Cửu cảm thấy rất vui. Đệ tử Thiên Tịnh môn đều là Vô Cấu Linh Thể, tốc độ tu luyện nhất định là nhanh chóng không gì sánh được, dù là hắn cũng không nhất định có thể theo kịp. Cho nên từ giờ trở đi, có lẽ hắn không cần lo lắng cho tu vi của Mặc Vũ Xuân nữa rồi.
Địch Cửu lấy một chiếc nhẫn đưa cho Mặc Vũ Xuân:
- Trong đây có một ít đan dược và tiên tinh, muội giữ lại để tu luyện đi.
Mặc Vũ Xuân chẳng từ chối, tuy nàng không theo Địch Cửu đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nhưng nàng mơ hồ đoán được lần này Địch Cửu nhất định đã đắc tội rất nhiều người. Chỉ có tu vi cường đại thì nàng mới có thể thật sự trợ giúp được cho huynh ấy.
- Xong, hiện tại ngươi có thể kể trước đó phát hiện bí mật gì.
Địch Cửu nhìn qua Giải Hoang.
- Đại ca đi theo ta qua bên này đi.
Giải Hoang nhanh chân bước về một góc đại điện.
Địch Cửu đi theo Giải Hoang, phát hiện cái góc này dường như có đồ vật gì đó đã bị mở ra. Hắn nhìn thoáng qua liền thấy một cánh cửa đá, trên cửa đá viết ba chữ, Đại Hòa điện. Ngoài ba chữ này, trên cửa còn có sáu lỗ tròn, mỗi một lỗ có kích thước rộng chừng một viên đan dược.
Trong nháy mắt, Địch Cửu liền hiểu được, đây là một cái trận môn, trận môn ấy cần dùng đan dược phá vỡ. Chính là thứ trong mai rùa cổ đồ từng nói, Phá Trận Đan.
- Đại ca, không ngờ Sở Bồi Hồi kia cũng không hoàn toàn nói bậy, nơi đây thật sự cần Phá Trận Đan.
Giải Hoang kích động xoa xoa tay.
Địch Cửu ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:
- Xem ra nơi này không phải do Sở Bồi Hồi tạo thành, hắn chỉ là một kẻ đến sau, mượn nơi đây để hấp dẫn một số người tới, ngoại trừ tìm người giúp hắn báo thù thì còn có hi vọng gặp được người tinh thông Phá Trận Đan Đạo.
Địch Cửu vốn là Tiên Trận Tôn cấp tám, thêm cả trình độ lục phẩm Tiên Đan đại sư, hắn xem xét trận môn cần đan dược phá vỡ trước mặt xong liền biết trước đó lý giải của hắn đối với Phá Trận Đan thật ra đã sai lầm.
Nếu dựa theo đề cuối cùng trong buổi khảo hạch, Phá Trận Đan đó chỉ có thể tìm đến trận tâm mà thôi. Loại đan dược kia mà cầm tới nơi này thì chẳng tạo thành chút tác dụng nào.
Cửa đá đó là thứ để thẩm định đan dược, chỉ có đan dược đạt tới đẳng cấp nhất định đưa vào lỗ tròn thì mới có thể mở ra cửa đá.