Thế giới thứ chín

Chương 399




“Răng rắc!”

Trong trận kỳ xuất hiện một tiếng rạn nứt khe khẽ, một cái hư không trận môn xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ có điều ban đầu bọn họ còn có thể trông thấy rất rõ ràng, nhưng sau vẻn vẹn một hơi thở thì nó đã bắt đầu mờ dần đi.

- A, thật sự xuất hiện trận môn...

Giải Hoang hét lớn, y cho rằng Địch Cửu rất có thể đã siêu việt Tiên Trận đại sư.

Địch Cửu không nói nhảm, lập tức khống chế phi toa vọt vào trong trận môn, sau khi phi toa tiến vào, hư không trận môn này liền biến mất không thấy gì nữa, không gian xung quanh đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước.

Phi toa xông vào trong rồi lập tức ngừng lại.

- Tiên linh khí ở đây thật quá nồng đậm, a, đại ca, có một cái đại điện ở phía trước kìa.

Giải Hoang nhận ra vị trí mà phi toa đang dừng lại chính là cửa vào đại điện.

Tòa đại điện này quá mức khổng lồ, phi toa của y mà so ra thì chỉ tựa như một hạt bụi.

- Giải Hoang, ngươi thu hồi phi toa đi, mọi người theo sau ta.

Địch Cửu dứt lời liền nhảy xuống, đi thẳng tới trước cửa ra vào.

Tiên linh khí ở đây thật sự quá dày đặc, còn chưa tiến vào đại điện mà cả bọn Địch Cửu đã cảm nhận được mùi tiên linh khí vô cùng nồng đậm.

Địch Cửu thử dùng thần niệm kiểm tra nhưng vẫn chẳng biết được tòa đại điện này xây dựng ở vị trí nào, tiên niệm cấp năm của hắn mà cũng vô pháp thẩm thấu ra ngoài.

Sau khi xác nhận đại điện không có vấn đề, Địch Cửu mới dám bước vào, bọn Giải Hoang cũng vội vã theo sát phía sau.

Tòa đại điện rất rộng lớn, đây là ấn tượng đầu tiên của Địch Cửu. Càng vô sâu bên trong, tiên linh khí lại càng thêm nồng đậm so với bên ngoài, Địch Cửu có cảm tưởng như mình đang đứng ngay trên một dòng tiên linh mạch.

Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đây thật sự là bảo địa dùng để tu luyện.

Qua một khúc quẹo, bọn họ đột ngột trông thấy chính giữa đại điện có một vị nam tử đang ngồi, nhưng dường như người nọ đã sớm vẫn lạc, bên cạnh nam tử ấy còn có một thứ gì đó rất trông giống nửa cái mai rùa.

Địch Cửu vừa nhìn liền nhận ra, nửa cái mai rùa này giống y như cổ đồ của Giải Hoang.

- Đại ca, cha ta nói, những cường giả viễn cổ chỉ cần bảo tồn được nhục thân thì rất khó vẫn lạc, hơn nữa bọn họ lại ưa thích đoạt xá.

Giải Hoang cẩn thận dặn dò.

Địch Cửu bèn nhanh chóng dùng thần niệm kiểm tra thân thể nam tử nọ, hồi lâu sau mới lắc đầu đáp:

- Người này xác thực còn sinh cơ, tuy nhiên ta dám chắc hắn không cách nào đoạt xá được.

Trước đây Địch Cửu chắc chắn không dám khẳng định như vậy, tuy nhiên hiện giờ trong thức hải của hắn đã có tia đạo tắc thứ chín, giúp Địch Cửu cảm giác được luồng sinh cơ kia hoàn toàn không đủ cơ sở đoạt xá. Chút sinh cơ ấy chẳng thể nói là tàn hồn, chỉ có thể xem như một tia chấp niệm cố chấp không chịu chết đi mà thôi.

Địch Cửu liếc một cái, nửa cái mai rùa kia lập tức rơi vào trong tay hắn.

- Bản đế Sở Bồi Hồi, nếu ngươi muốn nhận được truyền thừa của bản đế, vậy nhất định phải báo thù thay cho ta. Cừu nhân của ta là Dạ Hy ở Thải Huyễn tiên lục và đạo lữ Sở Ngọc Trí của gã. Dập đầu ba mươi sáu lần là có thể kế thừa hết thảy mọi thứ...

Địch Cửu cười lạnh, tiện tay ném mai rùa cho Giải Hoang.

Giải Hoang tiếp lấy, dùng thần niệm xem rõ ràng nội dung thì ngạc nhiên thốt lên:

- Cừu nhân lại là Dạ Hy?

- Thế nào, ngươi biết người này?

Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.

Giải Hoang gật đầu.

- Ta đương nhiên phải biết rồi, mặc dù ta chưa từng gặp qua, bất quá chắc hẳn tất cả mọi người đều rõ ràng... A, đại ca không biết Dạ Hy?

Địch Cửu cạn lời, hỏi ngược lại Giải Hoang:

- Tại sao ta phải biết người này?

Giải Hoang giải thích:

- Dạ Hy là tu sĩ Thải Huyễn tiên lục, cũng là đệ nhất cường giả tứ đại tiên lục. Cha ta từng nhắc đến, Dạ Hy rất có thể sẽ siêu việt tu vi Tiên Đế, cảnh giới kia rất huyền ảo, kể cả cha ta cũng không biết rõ.

Nói tới đây, Giải Hoang đột nhiên hơi uể oải:

- Lúc mẹ ta đạt được cổ đồ này, còn tưởng rằng may mắn lấy được động phủ của đại năng viễn cổ, không nghĩ tới lại là một gia hỏa Huyễn Thải tiên lục, viễn cổ cái rắm gì.

- Không thể nói như vậy, tiên linh khí ở đây đủ để chúng ta tu luyện lâu dài. Nếu như ta không đoán sai, bốn phía xung quanh đều được bố trí đỉnh cấp tiên trận, mà tiên trận ấy không có hơn mười dòng thượng phẩm tiên mạch thì không thể bố trí nổi, thậm chí rất có thể tồn tại cả cực phẩm tiên mạch, bằng không thì ngươi cho rằng tại sao ở đây lại có tiên linh khí nồng đậm như vậy?

Địch Cửu vừa nói vừa chỉ bốn phía.

Giải Hoang vỗ tay một cái, hưng phấn đáp:

- Đúng rồi. Nếu nói như vậy thì chúng ta vốn không cần dập đầu làm gì, chỉ cần tu luyện trong này là đủ. Với trình độ Trận Đạo của đại ca, dù ở đây có khốn trận thì chúng ta cũng chẳng thèm sợ.

- Ngươi quan sát mặt đất cẩn thận thì sẽ biết, Sở Bồi Hồi kia vốn không phải loại tốt đẹp gì.

Giải Hoang nghe vậy bèn lập tức dùng thần niệm kiểm tra từng li từng tí, ban đầu y vốn không thấy gì lạ, tuy nhiên rất nhanh y liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong góc đại điện có một số hạt vụn nhỏ màu trắng. Y vừa dùng thần niệm chạm vào thì liền giật bắn người, những hạt vụn ấy hóa ra lại chính là xương người.

- Nhiều xương người như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Giải Hoang sợ hãi cất tiếng hỏi.

Hắc Hỏa lạnh lùng đáp:

- Rõ ràng là lão già kia tung ra rất nhiều mai rùa cổ đồ lừa người khác đến, sau đó dùng khốn trận vây khốn những người đó vào đây rồi giết chết.

Thụ đệ giật mình thốt lên:

- Ta là Thụ Yêu, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Hắc Hỏa cười lạnh, chẳng thèm đếm xỉa đến Thụ đệ. Tiểu Thụ Nhân thấy thái độ lạnh nhạt của nó thì đột nhiên phản ứng, nó là thú sủng của Địch Cửu, nếu hắn xảy ra chuyện thật thì làm sao tới lượt nó có thể bình yên.

Địch Cửu từ tốn giải thích:

- Chỉ cần sinh mệnh xuất hiện ở đây, bất luận là sinh mệnh gì thì cũng sẽ trúng chiêu.

- Vậy Thụ đệ mau dập đầu đi, chỉ cần ngươi dập đầu, khốn trận sẽ lập tức được mở ra.

Giải Hoang cười cười trêu chọc gốc cây nhỏ, ở đây y chỉ có thể ức hiếp mỗi nó mà thôi.

Địch Cửu khoát tay, bảo:

- Cạm bẫy không phải khốn trận mà là một loại kịch độc, chỉ cần tiến vào đại điện thì đã sớm trúng độc rồi. Chẳng biết lão vương bát đản này đã ném ra bên ngoài bao nhiêu cái cổ đồ nữa?

- Đại ca! Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Giải Hoang hoàn toàn trông cậy vào Địch Cửu, đối mặt với loại tình huống như thế, chuyện duy nhất y có thể làm chính là xoay người bỏ chạy.

Nhưng Giải Hoang biết, nếu như dễ dàng chạy thoát thì trong này sẽ không có nhiều xương cốt đến vậy.

- Ta có thể giải loại độc này.

Địch Cửu mỉm cười, nếu không có Thiểm Quang thì hắn thật sự bó tay, nhưng có nó thì lại khác, hắn tự tin mình có thể giải được, bởi vì bất luận loại độc mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một loại pháp tắc.

Nếu không phải Mặc Vũ Xuân bị Thiên Hỏa Chi Linh thiêu đốt đến mất đi sinh cơ, hiện tại cần phải dựa vào Thất Sắc Bàn Đào để giữ mệnh thì hắn đã có thể thông qua minh ngộ đạo tắc thứ chín để cứu nàng rồi.

Vạn vật đều do pháp tắc cấu thành, sinh cơ tự nhiên cũng là một loại pháp tắc. Nhưng sinh cơ dính đến Thời Gian Pháp Tắc, bây giờ Địch Cửu không thể thông qua Thiểm Quang minh ngộ Thời Gian Pháp Tắc để kéo dài tính mạng cho Mặc Vũ Xuân. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ làm được, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.

Địch Cửu nói dứt lời liền đưa tay đập vào lưng Giải Hoang, độc tố trong thân thể Giải Hoang lập tức tán loạn, biến thành tiên linh khí rồi tan biến vào hư không.

Độc tố trong thân thể Địch Cửu hóa thành tiên linh khí xong thì bị hắn hấp thu luôn.

Dường như cảm nhận được độc tố do mình để lại vô dụng, nam tử trên mặt đất kia bỗng phát ra tiếng thở dài, sau đó thân thể khô cằn dần dần tan biến.

- Gia hỏa đó đâu rồi?

Giải Hoang kinh ngạc, thất thanh hỏi.

- Lần này là thật sự chết rồi, ngay cả tia sinh cơ kia cũng biến mất. Do hắn thấy độc tố vô dụng với chúng ta, hơn nữa hắn vốn đã chẳng thể tiếp tục kiên trì được thêm nữa.

Địch Cửu không thèm để ý tới việc Sở Bồi Hồi chết đi, hắn quay sang lo giải độc cho Mặc Vũ Xuân, Hắc Hỏa và Thụ đệ.

- Đáng tiếc, Sở Bồi Hồi là một vị Tiên Đế, có thể kết thù với Dạ Hy thì khẳng định ông ta cũng là cường giả đỉnh cấp, trong giới chỉ của ông ấy hẳn sẽ có rất nhiều bảo vật.

Giải Hoang hơi tiếc nuối.

Y rất quan tâm tới giới chỉ trên tay Sở Bồi Hồi, hiện tại Sở Bồi Hồi hóa thành hư vô, chiếc nhẫn kia cũng đi theo chủ nhân, đồ vật bên trong đều đã tan biến mất rồi.

- Đây là chốn tu luyện đỉnh cấp, chúng ta không cần vội thu lại tiên linh mạch xung quanh, trước tiên ở lại đây tu luyện một khoảng thời gian đã rồi tính sau.

Địch Cửu đề xuất kế hoạch.