Thế giới thứ chín

Chương 395




Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận là đại trận cấp vũ trụ, bất luận Địch Cửu suy nghĩ ra thủ đoạn gì thì vẫn không thể cứu tia đạo tắc màu vàng ra.

Cũng may Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận khuyết Hỏa Bản Nguyên Châu, cho nên so với đại trận nguyên bản thì bây giờ nó đã yếu đi phần nào rồi.

Làm phép so sánh, một hộp sắc có năm mặt, dày mười trượng. Đổ nước vào trong hộp rồi đóng kín lại, nếu muốn dùng ngoại lực để lấy nước từ trong hộp ra là chuyện gần như bất khả thi. Tuy nhiên nếu năm mặt đột nhiên thiếu một, vậy nước sẽ chảy ra hết ngay.

Đừng bảo là thiếu một mặt, dù chỉ thủng một lỗ như hạt đậu thôi thì cái hộp cũng đã không thể đựng nước nữa rồi.

Nói cách khác, nếu như có Hỏa Bản Nguyên Châu, đạo tắc màu vàng vốn chẳng thể nào truyền tin cầu cứu cho Địch Cửu. Cũng vì lí do này nên hắn mới có thể từ Hỏa hành vị xâm nhập vào trong Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận.

Kế hoạch ban đầu của hắn là bố trí một cái Dẫn Hỏa đại trận, dẫn hết toàn bộ Hỏa thuộc tính thuộc Hỏa hành vị. Chỉ cần làm như vậy, Tỏa Đạo Trận đã xem như có một lỗ thủng.

Hiện tại Địch Cửu nhận ra cả bản thân Hắc Hỏa, Hắc Hỏa Thanh Hành, Đạo Hỏa của hắn hay Hư Không Hôi Viêm đều có thể điên cuồng hấp thu Hỏa bản nguyên, hắn liền từ bỏ kế hoạch ban đầu.

Đã như vậy, cứ ở trong này điên cuồng hấp thu Hỏa bản nguyên là được, thậm chí chính hắn cũng có thể hấp thu Hỏa bản nguyên để tu luyện.

Địch Cửu nghĩ đến liền làm, hắn không có Hỏa Diễm Thể, không có thiên phú nghịch thiên như Hắc Hỏa, cho nên chỉ có thể hấp thu khí tức Hỏa bản nguyên mà thôi.

Địch Cửu không biết linh căn của mình thật ra là gì mà có thể hấp thu tất cả các loại thuộc tính nguyên khí, bao gồm lôi nguyên và băng nguyên.

Nhưng ngay khi hắn bắt đầu hấp thu Hỏa bản nguyên để tu luyện thì lập tức liền kinh hỉ. Khó trách Hắc Hỏa và Đạo Hỏa điên cuồng muốn tiến vào trong, dù nơi này không có Hỏa Bản Nguyên Châu nhưng nguyên khí thuộc tính Hỏa vẫn thuộc hàng tinh khiết nhất, quy tắc rõ ràng nhất, hơn nữa Địch Cửu mơ hồ cảm giác khí tức Hỏa bản nguyên ở đây đã vượt qua Tiên giới, đẳng cấp dường như cao hơn nhiều.

Vẻn vẹn chưa tới một tháng, Địch Cửu liền đột phá Tiên Quân tầng ba, bước vào Tiên Quân tầng bốn.

Địch Cửu vốn tụt lại hạng chót, hiện tại hắn đã lên tới vị trí đầu tiên, quả là nơi vô cùng thích hợp để hắn tu luyện.

Ngay cả lão đại cũng đang cướp đoạt Hỏa bản nguyên ở đây, đám Đạo Hỏa và Hắc Hỏa đương nhiên chẳng thèm khách khí nữa.

Lại thêm hai tháng trôi qua, Địch Cửu xông vào Tiên Quân tầng năm, Đạo Hỏa tấn cấp đến Tiên Diễm cấp tám, Hư Không Hôi Viêm đề thăng đến Tiên Diễm cấp sáu, Hắc Hỏa lần nữa nghênh đón lôi kiếp, bước vào hàng ngũ Tiên Yêu Thú cấp năm, Hắc Hỏa Thanh Hành cũng theo đó lên tới Tiên Diễm cấp sáu.

Tia đạo tắc màu vàng có vẻ hơi sa sút, Địch Cửu là nó mời đến hỗ trợ, thế nhưng hắn lại mang theo mấy đứa tiểu đệ cùng một chỗ điên cuồng hấp thu Hỏa bản nguyên, hoàn toàn bỏ mặc nó.

- Đại ca, Hỏa bản nguyên cạn sạch rồi.

Chẳng biết qua bao lâu, thời điểm Địch Cửu cảm giác được tốc độ tu luyện đột ngột giảm sút thì thanh âm của Hắc Hỏa nhanh chóng truyền đến.

Địch Cửu cũng cảm thấy nguyên khí Hỏa bản nguyên tinh khiết kia đã không còn, chung quanh mặc dù còn Hỏa nguyên tố nhưng lại chẳng phải bản nguyên nữa.

Tuy nhiên Địch Cửu không hề tiếc nuối mà lại đang thấy rất vui vẻ.

Sở dĩ Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận lợi hại bởi vì dùng bản nguyên làm trận cơ. Người bình thường không cách nào lấy ra được, mà dù có thì cũng chẳng đủ năng lực bố trí Tỏa Đạo Trận.

Hỏa Bản Nguyên Châu biến mất, hiện tại ngay cả Hỏa bản nguyên cũng đã bị bọn họ hấp thu sạch, Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận xem như bị đục một lỗ thủng thật lớn rồi.

Nếu nói lúc trước Địch Cửu còn cần Hắc Hỏa xé rách hư không mới vào được, hiện tại chính hắn cũng có thể ra vào.

Có thể cứu được tia đạo tắc màu vàng rồi!

Địch Cửu vừa mới nghĩ đến đây thì ở bên kia, tia đạo tắc màu vàng cũng ngạc nhiên truyền tin tức tới, một bộ phận đạo văn cấm chế trên người nó bắt đầu buông lỏng, nó đã có thể toàn lực vùng vẫy.

Sở dĩ bây giờ nó còn chưa giãy giụa là bởi vì đang chờ Địch Cửu cùng động thủ.

Địch Cửu truyền lại tin tức, ước định cẩn thận thời gian rồi mới bắt đầu xé rách đạo văn.

“Ken két!”

Liên tiếp mấy trăm tiếng nứt lần lượt vang lên, đạo văn cấm chế trên tia đạo tắc liên tiếp tán loạn, thế nhưng rốt cuộc vẫn có bảy tám đạo trụ lại.

Đạo tắc màu vàng vốn chính là vũ trụ đạo tắc, nó lập tức cho Địch Cửu biết, mặc dù Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận đã trừ đi Hỏa hành vị trận cơ, nhưng lấy thực lực của Địch Cửu bây giờ, muốn hoàn toàn phá bỏ đạo văn cấm chế thì chí ít phải mất thêm trăm năm nữa. Nguyên nhân là trong hư không còn có Hỏa nguyên tố, dù lượng Hỏa nguyên tố này cực kỳ yếu kém nhưng vẫn đủ sức làm cho Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận bảo trì một chút cường độ.

Trừ phi Địch Cửu có khả năng lại phá hủy một trận cơ khác.

Địch Cửu nhíu mày, chưa nói đến chuyện thời gian trăm năm sẽ phát sinh bao nhiêu biến cố, chỉ tính riêng Mặc Vũ Xuân đã chờ không được. Huống chi thời gian dài như vậy, ai có thể cam đoan vị đại năng lưu lại đại trận kia không quay lại đây? Ngộ nhỡ vị đại năng ấy tới, Địch Cửu chịu nổi một hơi thở của người ta sao?

Trong lúc Địch Cửu đang rối rắm suy nghĩ, tia đạo tắc màu vàng lần nữa truyền đến tin tức. Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận có nhánh cây Kiến Mộc, trên người Địch Cửu có Kiến Đỉnh vốn được luyện chế từ Kiến Mộc, nếu giờ lấy Kiến Đỉnh ra, dưới tình huống bình thường, nhánh cây Kiến Mộc sẽ điên cuồng tránh thoát trói buộc để tìm kiếm Kiến Đỉnh.

Kiến Mộc là thần mộc tồn tại từ thời kỳ vũ trụ khai mở, bị người ta dùng làm trận cơ bởi vì bản thể Kiến Mộc sớm đã vỡ vụn. Theo lý mà nói, loại khai thiên mộc này tuyệt đối không nguyện ý trở thành trận cơ.

Địch Cửu tin tưởng sự phán đoán của đạo tắc màu vàng, hắn lập tức lấy Kiến Đỉnh ra.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Kiến Đỉnh vừa mới xuất hiện, Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận liền bộc phát ra từng đợt lắc lư, ngay cả đạo văn cấm chế cũng bắt đầu run rẩy.

Nhờ vào Kiến Đỉnh, Địch Cửu rất nhanh liền tìm được nhánh cây Kiến Mộc. Một cành cây xanh tươi đang không ngừng giãy giụa ngay trong hư không, trông dáng vẻ dường như rất muốn chạy tới bên cạnh Địch Cửu. Chỉ có điều Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận không chỉ khóa đạo tắc mà còn khóa cả Ngũ Hành.

Địch Cửu vô cùng bội phục gia hỏa đã lấy đi Hỏa Bản Nguyên Châu, tên kia thật sự quá nghịch thiên. Phải biết lúc Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận không có nhược điểm, muốn lấy đi Hỏa Bản Nguyên Châu và hiện tại hắn muốn lấy nhánh cây Kiến Mộc hoàn toàn là hai chuyện cách biệt đẳng cấp.

Thậm chí đối mặt với Tỏa Đạo Trận thiếu mất Hỏa hành vị, Địch Cửu vẫn chỉ có thể chờ nhánh cây Kiến Mộc tự trốn thoát, chứ bản thân hắn không tạo nên được chút tác dụng nào. Hắn mà dám tới gần bất kỳ phương vị nào trong Kim Mộc Thủy Thổ thì sẽ lập tức bị giảo sát ngay.

Chỉ có một điều làm Địch Cửu rất khó hiểu là vì sao tên kia lấy Hỏa Bản Nguyên Châu mà lại bỏ qua những thứ còn lại.

Đúng lúc ấy, một tia khí tức đạo tắc như có như không truyền đến giúp Địch Cửu minh ngộ rất nhiều cơ sở pháp tắc.

Khí tức này hiển nhiên là do nhánh cây Kiến Mộc đang giãy giụa truyền đến, nhánh cây Kiến Mộc khát vọng Địch Cửu dừng việc dùng Kiến Đỉnh luyện đan. Loại khát vọng đó thậm chí mang theo vài phần cầu xin.

Địch Cửu chấn động, Kiến Đỉnh nghịch thiên cách mấy thì vẫn là thuộc tính Mộc, chỉ cần là mộc thì đương nhiên không muốn cả ngày bị thiêu đốt.

Tuy Kiến Đỉnh không phải do hắn luyện chế, nhưng trong lòng Địch Cửu lại dâng lên cảm giác áy náy. Hắn nhìn về phía trận cơ rồi cất cao giọng nói:

- Địch Cửu cam đoan, từ giờ trở đi, không còn dùng Kiến Đỉnh luyện chế bất luận đan dược gì nữa.

Địch Cửu rất hiếm khi hứa hẹn, nhưng một khi đã nói thì tuyệt đối sẽ không đổi lời. Bởi vì hắn thông qua Kiến Đỉnh mà minh ngộ được rất nhiều thứ, cũng dùng Kiến Đỉnh luyện chế đan dược được thời gian dài rồi. Tương lai, nếu có thể, hắn sẽ trợ giúp Kiến Đỉnh khôi phục thân thể Kiến Mộc.

Chuyện này rất khó, bởi vì nhất định phải đợi đến lúc trình độ luyện khí của hắn mạnh mẽ hơn Luyện Khí sư đã luyện chế ra Kiến Đỉnh, tới lúc đó hắn mới có thể xóa bỏ cấm chế trong Kiến Đỉnh được.

Thời điểm Địch Cửu phát ra lời thề sau này không còn dùng Kiến Đỉnh luyện đan, trận cơ thuộc tính Mộc đột nhiên bộc phát ra từng tiếng nứt vỡ liên tục. Nhánh cây màu xanh kia vỡ vụn ra thành triệu mảnh, chỉ còn lại một đoạn dài bằng ngón cái vọt vào trong Kiến Đỉnh.

Sau khi nhánh cây Kiến Mộc bạo liệt, trận cơ Mộc bản nguyên lập tức hỏng mất.

Địch Cửu rõ ràng trông thấy đạo văn đang khóa Thiểm Quang dần dần vỡ vụn, mắt thấy tia đạo tắc màu vàng chuẩn bị chạy ra, Địch Cửu bèn cấp tốc vọt tới, đưa mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô đang trôi nổi ở trong hư không kia vào thẳng giới chỉ của mình.

“Cạch!”

Tia đạo tắc màu vàng rốt cục tránh thoát sự trói buộc.

Không đợi Địch Cửu đi tìm mấy cái trận cơ còn lại, Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận trong nháy mắt trốn vào hư không, biến mất hoàn toàn.

Địch Cửu rất tiếc nuối, may mắn hắn ra tay nhanh, bắt lấy mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô, bằng không thì mảnh vỡ này cũng đã theo Tỏa Đạo Trận biến mất luôn rồi.

Thiểm Quang không chạy nữa mà chỉ lơ lửng trước mặt Địch Cửu.

Địch Cửu thầm cười trong lòng, hắn biết tia đạo tắc màu vàng này vẫn còn có chút nguyên tắc, mảnh vỡ Thai Mô kia bị hắn lấy rồi, xem như nó bắt buộc phải đi theo hắn.

Đẳng cấp của tia đạo tắc ấy quá cao, Địch Cửu biết bản thân mình không ngăn nổi nó cho nên lười để ý tới, lập tức xông về vị trí Mộc hành vị, không ngừng ném trận kỳ ra.

Nhánh cây Kiến Mộc không phải chạy mà là tự bạo. Cho nên khí tức Mộc bản nguyên ở đây nồng đậm đến cực hạn, trước tiên hắn dùng hộ trận trói buộc lượng khí tức Mộc bản nguyên này, sau đó mới báo cho Thụ đệ nhanh tới tu luyện.