Thế giới thứ chín

Chương 393




Giải Hoang bị Địch Cửu ảnh hưởng, trong lúc khống chế phi toa không thể tu luyện thì sẽ dùng Thần Niệm Đoán rèn luyện thần niệm của mình. Nhìn Địch Cửu khi tu luyện có thể tạo ra vòng xoáy tiên linh khí lớn như thế kia, Giải Hoang không muốn để cho chính mình kém hơn quá nhiều.

Mặc Vũ Xuân thì chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên boong thuyền để quan sát tình cảnh phía ngoài hư không, Hắc Hỏa thì ngược lại luôn đóng cửa tu luyện.

Vẻn vẹn một năm trôi qua, Hắc Hỏa mới gọi Giải Hoang, bảo rằng nó muốn ra ngoài độ kiếp.

Có Giải Hoang với tu vi Đại Ất Tiên trấn thủ, Địch Cửu chẳng mấy lo lắng về vấn đề an toàn, hắn sớm đã an tâm bế quan rồi.

Giải Hoang trông thấy Hắc Hỏa độ kiếp dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng bước vào hàng ngũ Tiên Yêu Thú cấp bốn thì trong lòng y hơi nóng nảy. Y nhất định phải tăng cường tốc độ tu luyện, bằng không, tương lai rất có thể sẽ bị Hắc Hỏa vượt mặt.

Ngoại trừ Địch Cửu ra, Hắc Hỏa chẳng thèm ngó tới Giải Hoang và Thụ đệ, hoàn toàn là một bộ dáng khinh bỉ tư chất của hai người họ.

Quả nhiên, khi quay trở lại phi toa, câu nói đầu tiên của Hắc Hỏa là:

- Giải sư đệ phải cố gắng, chẳng mấy chốc ta sẽ bước vào cấp năm, tốc độ tu luyện của ngươi hiện tại thật sự quá chậm.

- Giải sư đệ là để ngươi gọi sao?

Sắc mặt Giải Hoang nhìn có vẻ không tốt.

Tuy nhiên, Hắc Hỏa chẳng thèm sợ Giải Hoang.

- Chờ tu vi của ta bước vào cấp năm rồi, đại ca sẽ bảo ngươi gọi ta là sư huynh.

- Chỉ tại ta luôn bận khống chế phi toa, bằng không ngươi nghĩ mình có thể vượt ta nhanh như vậy sao?

Ngữ khí của Giải Hoang rất tức tối, lúc trước nói gì thì y cũng từng là Đại Chí Tiên mà.

- Đã như vậy thì giao phi toa cho ta khống chế đi.

Hắc Hỏa cười chế nhạo, nếu Thụ đệ có ở chỗ này, khẳng định sẽ biết đây mới là mục đích chân chính của Hắc Hỏa.

- Được.

Giải Hoang bị khích tướng nên đang rất muốn tu luyện, hiện tại Hắc Hỏa muốn khống chế phi toa, y không chút do dự giao cho nó.

Địch Cửu không biết người điều khiển phi toa đã đổi từ Giải Hoang biến thành Hắc Hỏa, tu luyện tròn một năm, hắn cách Tiên Quân tầng ba chỉ còn chút xíu.

Giờ phút này, Địch Cửu đang điên cuồng hấp thu tiên linh khí, tiên tinh quanh người hắn không ngừng vỡ vụn, toàn bộ số tiên linh khí vỡ vụn ấy đều bị Địch Cửu cuốn đi.

Thời gian trong hư không là thứ không đáng tiền nhất, đảo mắt lại thêm nửa năm trôi qua.

“Oanh!”

Địch Cửu rốt cục đã đột phá Tiên Quân tầng hai, bước vào Tiên Quân tầng ba.

Gần như trong nháy mắt bước vào Tiên Quân tầng ba, hắn cảm nhận được một tia kêu gọi rất nôn nóng. Tia kêu gọi này dường như đã sớm có, chỉ có điều trước đó tu vi của hắn yếu nhược nên khó có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ hắn vừa mới xông phá Tiên Quân tầng ba thì lập tức có thể cảm nhận được loại khí tức kêu gọi đó.

- Chờ một chút!

Địch Cửu vọt thẳng ra boong thuyền.

- Đại ca xuất quan rồi!

Hắc Hỏa đang khống chế phi toa, trông thấy Địch Cửu xuất hiện thì vui vẻ kêu lên.

Địch Cửu liếc mắt liền thấy Giải Hoang đang điên cuồng tu luyện, vốn trước đó tu vi của y là xấp xỉ Đại Chí Tiên tầng ba, hiện tại y đã là Đại Ất Tiên tầng bốn, tiến bộ có thể nói là thần tốc. Về phần Hắc Hỏa thì đã bước vào Tiên Yêu Thú cấp bốn, Địch Cửu lại không cảm thấy kỳ quái.

- Đổi hướng.

Địch Cửu chỉ về một hướng khác gần như lệch 90 độ so với hướng đi của phi toa hiện tại.

Hắc Hỏa không chút do dự nghe theo, chỉ thuận miệng nói:

- Đại ca, dựa theo phương hướng lúc đầu, nhiều nhất chỉ cần một năm nữa thì chúng ta sẽ đến nơi.

Địch Cửu gật đầu:

- Ta biết, nhưng bên này mới tới được nơi ta nên đến.

Trong nháy mắt bước vào Tiên Quân tầng ba, hắn không ngờ lại cảm nhận được tia đạo tắc màu vàng đã bỏ chạy năm xưa kêu gọi.

Nếu là những thứ khác, Địch Cửu chưa chắc đã bận tâm, nhưng tia đạo tắc màu vàng kia thì khác.

Đừng thấy Địch Cửu nói rất hay, đi thì cứ đi, hắn không thèm để ý. Thật ra trong lòng của hắn vẫn luôn rất khát vọng tia thiểm điệm ấy, có thể nói hắn đạt được thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ vào nó, hơn nữa còn là trong tình trạng nó chẳng hề toàn tâm toàn lực giúp hắn. Sau khi tia đạo tắc màu vàng rời đi, trình độ Trận Đạo của hắn gần như dậm chân tại chỗ.

Ngay như việc khu trừ Dục Độc Chi Linh cho Giải Hoang, nếu có tia đạo tắc màu vàng, hắn đương nhiên chẳng cần phải dùng Đạo Hỏa để đốt y.

Còn về phần Đan Đạo, Địch Cửu đoán chừng tuy ban đầu hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng một khi đến trước giới hạn Tiên Đan Vương rồi thì tốc độ phát triển cũng sẽ chậm lại dần.

Hiện tại tia đạo tắc kia đang kêu gọi, Địch Cửu đương nhiên phải đến ngay, bởi vì chuyến này sẽ quyết định đến tiền đồ đại đạo của hắn.

Hắc Hỏa mặc kệ Địch Cửu muốn đi đâu, chỉ cần đại ca phân phó, nó cứ làm theo là được.

Trong hư không, ngoại trừ thiên thạch và ngẫu nhiên xuất hiện Hư Không Thú thì gần như bọn họ không hề gặp được bất kỳ tu sĩ nào.

Hắc Hỏa điều khiển phi toa theo hướng Địch Cửu chỉ, liên tiếp phi hành gần ba tháng, hắn mới bảo Hắc Hỏa ngừng lại.

- Đại ca, đây là hư không loạn lưu không gian...

Hắc Hỏa nhìn khu vực hư không trước mắt, thần niệm của nó không thể quét vào được, trong mắt nó thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.

Không gian cách nó mấy chục dặm đang điên cuồng quay loạn, hệt như một nồi nước đang sôi vậy. Kim Phạt khí tức tung hoành, hình thành vô số không gian nhận mang, trong đó còn kèm theo các loại không gian bạo liệt.

Kể cả nó cũng không dám bước vào loại không gian hư không loạn lưu này, vốn chẳng khác gì tự sát.

- A, không đúng, có cả Hư Không Đại Hỏa kinh khủng ở trong đó...

Hắc Hỏa đã đạt tới Tiên Yêu Thú cấp bốn nên có thể thấy rõ ràng rất nhiều thứ.

Địch Cửu trầm giọng:

- Trình độ Trận Đạo của ngươi không đủ, trong này ngoại trừ Kim Phạt khí tức, không gian nhận mang, Hư Không Đại Hỏa thì còn có tại Lãng Đào khí tức nhấp nhô, Đằng Mộc khí tức dày đặc và Hư Không Chi Thổ hùng hậu. Đúng hơn thì đây là một cái Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận...

Địch Cửu có thể nhận ra đây là Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận không chỉ vì hắn là thất cấp Tiên Trận Vương, cũng chẳng phải nhờ thần niệm cô đọng, mà chủ yếu là vì hắn từng nhìn thấy loại đại trận ấy trên Thư Giới, bản thân hắn hiện tại chưa đủ khả năng bố trí được.

Tỏa Đạo Trận bao gồm đạo tắc, pháp tắc, thiên địa quy tắc, không phải bất cứ ai cũng có thể bố trí.

Địch Cửu có thể cảm nhận được tia đạo tắc màu vàng kia ở ngay trong Tỏa Đạo Trận, hẳn là bị người nào đó khóa lại.

Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận dựa vào vũ trụ Ngũ Hành quy tắc để bố trí, theo đạo lý, giữa thiên địa hẳn không có tài liệu gì có thể bố trí ra loại trận pháp đủ sức khóa lại tia đạo tắc màu vàng kia mới đúng. Nhưng rất rõ ràng là nó đang bị khóa trong Tỏa Đạo Trận, lời kêu cứu cũng xuất phát từ trong đó.

- Đại ca, Tỏa Đạo Trận này...

Hắc Hỏa lo lắng nhìn Địch Cửu, trận pháp trước mặt thật sự quá đáng sợ, dù Tiên Đế tới đây đoán chừng cũng phải hữu tử vô sinh chớ đừng nói chi Địch Cửu mới chỉ có thực lực Tiên Quân tầng ba.

Địch Cửu cẩn thận quan sát Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận, do dự hồi lâu rồi mới bảo:

- Ta nhất định phải vào xem, Hắc Hỏa, ngươi khống chế phi toa rời xa một chút. Ngươi yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi. Một khi ta vẫn lạc, ngươi lập tức đánh thức Giải Hoang, để Giải Hoang mang theo mọi người đào tẩu.

- Vâng, đại ca.

Hắc Hỏa không có ý định khuyên bảo Địch Cửu.

Không chỉ bởi vì nó tự biết mình có khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, mà dù hữu dụng thì nó vẫn sẽ không khuyên. Nó nhìn ra, thứ ở trong Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận chắc chắn không phải bảo vật tầm thường.

Tu sĩ nên nghịch thiên mà đi, nếu cứ e ngại tử vong mà từ bỏ truy cầu, vậy chỉ có thể trở thành hạng tu sĩ thấp kém. Hắc Hỏa là loại người như vậy, nếu đổi thành nó, chỉ cần có tác dụng, nó tất nhiên sẽ đi qua. Đến nó còn không sợ, đại ca mà sợ mới là chuyện lạ.

Địch Cửu bình tâm, bắt đầu câu thông với tia đạo tắc màu vàng, nó đã ở trong thức hải của hắn rất lâu, cho nên hắn hi vọng khi mình tiến vào Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận có thể được nó trợ giúp, bằng không thì chẳng khác nào tự sát.

Từ trong tin tức đạo tắc truyền lại, Địch Cửu biết được vài điều. Thứ nhất, Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận được bố trí để khóa nó. Thứ hai chủ nhân đại trận hiện không biết ở nơi nào, đồng thời chính người đó cũng vô pháp khống chế Tỏa Đạo Trận. Thứ ba, hỏa hành vị của Tỏa Đạo Trận vốn là một viên Hỏa Bản Nguyên Châu, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà Hỏa Bản Nguyên Châu đã biến mất, hiện tại hỏa hành vị rất yếu ớt. Nếu không phải vì vậy, ngay cả tin tức cầu cứu nó cũng không phát ra được.

Khi Địch Cửu nhận được tin tức thứ tư, xém chút đã kêu lên vì sợ hãi.

Bảo vật bố trí Tỏa Đạo Trận là Ngũ Hành Tiên Thiên Bản Nguyên, Hỏa Bản Nguyên Châu mất tích, bốn phương vị còn lại theo thứ tự là Tức Nhưỡng, Tiên Thiên Chân Thiết, Ngũ Hành Thần Thủy và Kiến Mộc.

Đừng nói trong trận có đạo tắc, dù trong trận trống trơn đi chăng nữa thì chỉ riêng Ngũ Hành trận cơ đã đủ làm người ta phải kinh hãi.

Địch Cửu biết hết toàn bộ những thứ này, hiển nhiên đều là nhờ Thư Giới, mỗi một món đều là bảo vật trong truyền thuyết, tồn tại từ thời kỳ Hỗn Độn sơ khai.

Không biết gia hỏa nghịch thiên nào để bảo vật Hỗn Độn ở đây, quả thực là điên rồi.

Con mắt Địch Cửu càng ngày càng sáng, mặc kệ có thể cứu tia đạo tắc kia ra hay không, những thứ này đã không uổng công hắn tới một lần. Mấu chốt bây giờ là làm cách nào tiến vào Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận mà mình có thể bình yên vô sự đây?

Mặc dù tin tức truyền đến là hỏa hành vị bởi vì Hỏa Bản Nguyên Châu biến mất mà trở nên yếu hơn, nhưng Địch Cửu cũng chẳng mấy tin tưởng chút tu vi của mình có thể vượt qua, dù có đạo tắc nội ứng ngoại hợp cũng không được.

Địch Cửu muốn cứu nó nhưng không muốn mình phải bỏ mạng. Trên thực tế, tia đạo tắc màu vàng này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lúc trước nó chưa từng xem Địch Cửu là bằng hữu, hiện tại gặp phải rủi ro thì mới nhớ đến hắn.