Thế giới thứ chín

Chương 313




- Đại ca, ta sợ hậu trường của gia hỏa này không nhỏ.

Tiểu Thụ Nhân thật sự lo lắng.

Người khác không thể đến Thiên Mạc nhưng gã bệnh quỷ lại có thể, đương nhiên gã phải có lai lịch không đơn giản. Về phần Địch Cửu cũng đến được Thiên Mạc thì đã bị gốc cây nhỏ bỏ qua. Nếu Cửu ca không lợi hại, nó sẽ nhận chủ sao? Thụ đệ đã hoàn toàn quên mất ban đầu là nó bị bắt ép phải theo Địch Cửu.

- Không cần lo lắng tới tên đó, bây giờ chúng ta đến Thiên Đao tông đi.

Địch Cửu khoát tay chặn lại, hắn vốn không coi Lao Bệnh Quỷ ra gì.

Hậu trường lớn cách mấy đi chăng nữa chẳng lẽ có thể mạnh hơn Mai Bát Phiến được sao? Mai Bát Phiến hắn còn dám giết, cần gì phải quan tâm tên quỷ bệnh này.

...

Địch Cửu từng tới Thiên Đao tông một lần, khi đó hắn rất muốn lấy thanh Thiên Đao trên đỉnh núi.

Lần trước đã lấy Tàng Kinh Các, lần này Địch Cửu quyết định phải thu bằng được thanh Thiên Đao ấy về tay. Không phải hắn thèm muốn nó, mà là hắn biết Thiên Mạc sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác luyện hóa thành tiểu thế giới. Địch Cửu có tình cảm với Thiên Đao tông, cho nên hắn mới muốn mang thanh đao kia đi.

So với lần trước, hộ trận Thiên Đao tông hiện tại đã giảm hẳn mấy cấp bậc, điều này cho thấy từ khi bị Địch Cửu oanh phá năm xưa, hộ trận vẫn chưa thể tự động khôi phục hoàn toàn.

Địch Cửu mang theo Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa đi tới dưới chân Thiên Đao phong, thanh Thiên Đao trên đỉnh vẫn nằm nguyên tại đó. Rất nhiều người khao khát có được nó, chỉ có điều không ai đủ năng lực lên tới đỉnh núi.

Năm xưa, Địch Cửu leo lên đến bậc tháng thứ 72 thì bị một đạo đao ý đột ngột xuất hiện xé rách xương cốt, cuối cùng chỉ đành tạm rút xuống.

Lần này Địch Cửu bước vào Hóa Chân tầng năm, những đạo đao ý kia đã không cách nào tạo thành tổn thương đối với hắn nữa, chúng chỉ có thể giúp hắn minh ngộ mà thôi.

Thiên Đao phong có tổng cộng 108 bậc thang, Địch Cửu gần như không hề dừng lại chỗ nào. Mỗi lần bước lên một bậc, hắn liền cảm nhận được một loại đao ý mới.

Khi Địch Cửu trèo lên Ngũ Lục Đạo Tháp cũng có cảm giác tương tự. Thứ trong Ngũ Lục Đạo Tháp là cơ sở pháp tắc, khác với đao ý ở đây. Đao Đạo của Địch Cửu vốn đã đạt đến cấp độ rất cao, hắn bước từng bước, vừa cảm ngộ đao ý vừa ấn chứng Đao Đạo của bản thân.

Bất kể hắn cảm ngộ Phong Tiêu Đao, Liệt Văn Đao hay là Thiên Mạc Đao, hình như tất cả đều có thể phù hợp với đao ý trên Thiên Đao phong.

Địch Cửu đi hết 108 bậc mà không hề gặp phải bất cứ sự công kích nào, thuận lợi lên tới đỉnh núi.

Trường đao cắm trên đỉnh, chí ít phân nửa thân đao đâm vào trong nham thạch cứng rắn. Địch Cửu đưa tay nắm chặt chuôi định rút nó ra.

Nhưng tay hắn mới vừa chạm đến chuôi đao thì khí tức kinh khủng từ đấy liền truyền đến. Địch Cửu giật mình, ban đầu hắn còn tưởng rằng mình bị ám toán, tuy nhiên sau đó hắn phát hiện khí tức đáng sợ nọ là một loại đạo vận linh khí nồng đậm đến cực hạn.

Loại linh khí này cực kỳ hiếm thấy, do các đại tông môn thu thập từ các bảo địa tu luyện rồi dùng để trấn áp khí vận tông môn. Gặp phải loại chuyện tốt như vậy, Địch Cửu há có thể bỏ qua. Hắn mà bỏ qua thật thì xem như uổng phí hết những đạo vận linh khí tinh khiết ấy rồi.

Địch Cửu tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống rồi bắt đầu vận chuyển Tinh Hà Quyết, những đợt linh khí nọ chớp mắt đã bị Địch Cửu hấp thu, hóa thành tu vi. Hắn vốn đang kẹt tại Hóa Chân tầng năm, đảo mắt liền vọt tới tầng sáu.

Dường như cảm nhận được tốc độ hấp thu linh khí mạnh mẽ của Địch Cửu, đạo vận linh khí nồng đậm càng điên cuồng rót tới hơn. Địch Cửu thầm đoán, hẳn là đạo vận linh khí ngoại trừ trấn áp khí vận tông môn ra thì còn dùng để ban thưởng cho những đệ tử leo được tới đỉnh Thiên Đao phong.

Hiện tại Thiên Đao tông suy tàn, những đạo vận linh khí đó xem như tiện nghi cho hắn rồi.

Bất chấp có bao nhiêu linh khí rót đến, Địch Cửu đều hấp thu sạch sẽ, Tinh Không mạch chính là một cái cối xay khổng lồ, bao nhiêu linh khí cũng bị nó cuốn đi hết.

Vẻn vẹn mấy ngày mà tu vi của Địch Cửu lại tiến bộ, hiện giờ hắn đã bước vào Hóa Chân tầng bảy.

Lượng linh khí truyền tới ngày càng giảm, Địch Cửu biết cứ tiếp tục tu luyện hẳn cũng sẽ không còn nhiều tác dụng nữa, chân nguyên cuộn một phát, Thiên Đao đã bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trường đao dài xấp xỉ năm thước, thân đao có màu đỏ sậm. Khí tức Viễn Cổ trầm trọng truyền đến, trong đó tựa hồ ẩn chứa khí tức Đao Đạo vô cùng vô tận.

Địch Cửu đã có Đao Đạo của riêng bản thân, dùng linh khí để tu luyện còn được, về phần tập trung lĩnh ngộ đao ý thì tạm thời hắn chưa có thời gian để ý đến.

Hắn thu đao vào Chân Linh thế giới rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Đao phong.

- Chúc mừng đại ca lấy được Thiên Đao.

Tiểu Thụ Nhân vui vẻ tiến lên chúc mừng.

- Không có gì đáng chúc mừng, đao này sớm muộn gì cũng sẽ tặng cho người khác. Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi Thiên Mạc.

Thiên Mạc chắc chắn còn ẩn giấu không ít bảo vật, đáng tiếc là bây giờ hắn còn bận việc ở Ác Thú cốc, nếu không thì hắn sẽ dừng chân ở Thiên Mạc một đoạn thời gian rồi.

Ban đầu hắn còn định ở lại đây tu luyện, nhưng quy tắc ở nơi này đã bị phá toái, thế nên hắn bèn đổi ý quay về Chân Vực tìm kiếm chỗ bế quan.

Thiên Đao phong khiến Địch Cửu vô cùng kinh hỉ, bởi vì nó đã giúp tu vi của hắn bước vào Hóa Chân hậu kỳ. Tuy nhiên Địch Cửu cho rằng thực lực này mà đi Ác Thú cốc thì hãy còn kém, tốt hơn nên bước vào Hóa Chân tầng chín hoặc nếu đột phá lên Vực cảnh là tốt nhất.

Sau khi đưa Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa vào Chân Linh thế giới, Địch Cửu lần nữa kích phát Liệt Giới Phù.

Địch Cửu đã dùng nó khá nhiều lần, vậy nên bây giờ hắn thao tác cực kỳ thuần thục. Chỉ trong thời gian ngắn, Địch Cửu đã về tới Chân Vực.

Cả Thế giới Tiểu trung ương và Chân Vực đều có thể tu luyện, nhưng theo Địch Cửu thấy, tu luyện ở Chân Vực tốt hơn Thế giới Tiểu trung ương nhiều.

Bảo địa tu luyện ở Chân Vực rất nhiều, kể cả ngũ đại vực hay gia tộc đỉnh cấp đều có thánh địa tu luyện thuộc về riêng mình.

Trên thực tế, chỉ cần Địch Cửu muốn thì hắn có thể đi đến động phủ nhà bọn họ và yêu cầu tu luyện một đoạn thời gian, đoán chừng sẽ chẳng ai dám từ chối.

Thế nhưng Địch Cửu không định làm vậy, hắn tới nơi mà tất cả mọi người không ngờ nhất, đó chính là Ác Thú cốc.

Lần trước khi tham gia Chân Vực Thiên tài chiến thì hắn đã biết nơi này là bảo địa tu luyện, rất phù hợp để bế quan.

Tuy sâu trong đây có Hóa Sinh đại trận rất hung hãn nhưng Địch Cửu lại chẳng mấy lo lắng. Bởi vì hắn đoán chừng sinh vật đó không ra ngoài được. Nếu nó có thể đi ra thì lúc trước nó đã không để Địch Cửu thừa cơ chạy thoát rồi.

Cho nên đối với Địch Cửu, Ác Thú cốc mới thật sự là thánh địa tu luyện. Còn đối với toàn bộ tu sĩ Chân Vực thì nơi này chính là cấm địa.

Phương viên mấy ngàn dặm bên ngoài Ác Thú cốc không có một bóng người nào. Hắn vừa tiến vào bên trong thì linh khí thiên địa nồng đậm cực hạn truyền đến, Địch Cửu thầm nghĩ, quả nhiên lựa chọn của mình là hoàn toàn chính xác.

Nếu linh khí thiên địa tự nhiên nồng đậm đến trình độ này thì sẽ tốt hơn nhiều so với khi hắn dùng linh thạch hoặc linh mạch. Bởi vì linh khí trong thiên địa có ẩn chứa thiên địa đạo vận.

Giống như một dòng linh mạch tự nhiên, nếu không rút linh mạch đi mà tu luyện ngay tại chỗ thì tác dụng chắc chắn sẽ tốt hơn hẳn.

Sau khi chọn được một chỗ tương đối kín đáo, Địch Cửu không lập tức tu luyện mà hắn bắt đầu bố trí hộ trận và Giám Sát Trận.

Tuy Địch Cửu đã khẳng định thứ ẩn nấp trong Hóa Sinh đại trận gần như không có khả năng đi ra, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ít nhất phải bố trí tốt Giám Sát Trận trước đã. Vạn nhất tên kia đi ra mà hắn không biết gì thì nguy mất.

Bố trí xong hộ trận và Giám Sát Trận, Địch Cửu nghĩ đi nghĩ lại bèn quyết định tiếp tục bố trí một cái Khốn Sát Trận cấp chín nữa. Phòng khi hắn phán đoán sai lầm, gia hoả trong Hóa Sinh đại trận kia đi ra thì hắn cũng có thủ đoạn tự vệ.

Làm xong hết mọi việc, Địch Cửu mới cắm hai dòng linh mạch xuống chỗ mình đã chọn. Lần này vì để điên cuồng đẩy nhanh thực lực nên hắn không chỉ dùng cực phẩm linh mạch, mà còn dùng luôn cả dòng Dược Vương linh mạch hồi lâu Cảnh Kích đưa hắn.

Dược Vương linh mạch của Cảnh Kích chỉ đạt tới tầm thượng phẩm, tuy nhiên dòng thượng phẩm linh mạch ấy lại có giá trị cao hơn cả mười dòng cực phẩm linh mạch cộng lại.

Sau khi đã bố trí tốt hết thảy, Địch Cửu mới bắt đầu tập trung tu luyện. Hắn thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình sáng suốt cỡ nào, bởi vì Dược Vương linh mạch quả thật rất cường đại.

Điều kiện thiên nhiên trong Ác Thú cốc phối hợp thêm Dược Vương linh mạch khiến cho lúc Địch Cửu vận chuyển Tinh Hà Quyết cảm giác vô cùng thoải mái. Tuy tốc độ tu luyện không nhanh bằng lúc trên đỉnh Thiên Đao phong, nhưng mức độ thoải mái lại vượt xa khi ấy.

Bởi vì Địch Cửu không cần lo lắng linh khí sẽ cạn kiệt cô quạnh.

...

Tám tháng sau, tất cả cường giả Chân Vực và Địch Cửu phải đi tới Ác Thú cốc đối phó Hóa Sinh đại trận. Cho nên giờ phút này không chỉ mỗi Địch Cửu điên cuồng tu luyện mà cường giả của các đại thế lực, kể cả mấy đại vực chủ cũng tập trung nâng cao thực lực.

Ngoại trừ một người, chính là Bái Hoằng.

Sau khi được chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Địch Cửu, Bái Hoằng biết mình không thể để Địch Cửu sống thêm nữa. Hơn nữa, hắn còn dám giết Bái Thiếu Tượng.

Dù ông có rất nhiều nhi tử, nhưng chỉ độc mỗi Bái Thiếu Tượng vừa là con trai trưởng, vừa có thiên phú cực kỳ tốt.

Bái Hoằng nhất định phải giết chết Địch Cửu, tuy nhiên một mình ông lại không đủ khả năng làm được việc đó, mà dựa vào những cường giả Chân Vực khác cũng không thể. Bái Hoằng suy nghĩ nát óc suốt mấy tháng trời, ông cảm thấy cơ hội duy nhất để giết hắn chính là lần đi Ác Thú cốc sắp tới.