Thế giới thứ chín

Chương 312




Sau khi cáo từ mọi người rồi rời khỏi Thăng Tiên Thành, Địch Cửu mới lấy Liệt Giới Phù ra.

Lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt liền xé rách hư không, thần niệm Địch Cửu lúc này đâu chỉ mạnh hơn gấp 10 lần so với năm ấy. Rất nhanh hắn liền tìm được chỗ quen thuộc của mình tại Thiên Mạc.

Tiến vào trong hư không bị vỡ ra, nhục thân Thần Thể của Địch Cửu cộng với độn thuật cường đại giúp hắn trong nháy mắt đã đứng bên ngoài bí cảnh.

Liệt Giới Phù thứ hai bộc phát khiến Địch Cửu xé mở ra một khe nứt không gian, hắn vừa bước vào là đã tới đúng chỗ mình cần.

Lúc trước vì còn là Nguyên Hồn cảnh nên Địch Cửu không cách nào cảm thụ được quy tắc nơi này. Thế nhưng hiện tại với tu vi Hóa Chân tầng 5 đỉnh phong cộng với thần niệm cấp 11 khiến ngay khi vừa rơi xuống, hắn liền cảm nhận được quy tắc thiên địa phá toái tại đây.

Nhưng Địch Cửu không tính dừng lại để tu luyện, việc quan trọng hắn cần làm bây giờ chính là đi tìm Tiểu Thụ Nhân.

….

Tại Hỏa Diệm sơn, nơi có ngọn lửa màu xanh mà Địch Cửu từng đi qua, một gốc cây khô khốc đang ngồi rũ đầu xuống, bên cạnh nó là một con côn trùng màu đen to chừng nắm tay.

- Cây Nhỏ à, ngươi đừng có suốt ngày ôm cái bộ dạng không muốn sống như thế nữa được không?

Con côn trùng nọ toàn thân sáng bóng, trông gọn gàng, sạch sẽ hơn gốc cây kia nhiều.

- Bọ Hung, ta cảnh cáo ngươi, ngươi phải gọi ta là Thụ ca, bằng không ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi đấy.

Tiểu Thụ Nhân đang rũ đầu giống như vừa bị đạp vào rễ, nghe tên nhóc bên cạnh nói vậy thì tức tối hô lên.

Bọ hung cũng chẳng chút yếu thế, nó bay vọt lên không trung rồi đáp trả:

- Ngươi chính là Tiểu Thụ Đệ kia mà, có bản lĩnh thì đừng gọi ta là Bọ Hung. So với gốc cây khô cằn như ngươi thì ta anh tuấn hơn không biết bao nhiêu lần, từ nay phải gọi ta là Hắc ca mới đúng.

- Bọ Hung, Bọ Hung, Bọ Hung….

Tiểu Thụ Nhân chỉ vừa kêu được vài tiếng là dừng lại, theo lẽ thường nó sẽ kêu ít nhất mấy chục lần, thẳng đến khi miệng đắng lưỡi khô, không còn có thể nói chuyện nữa mới dừng lại.

Nhưng hôm nay, chỉ mới kêu được ba tiếng mà Tiểu Thụ Nhân đã dừng lại rồi nhảy dựng lên, ngạc nhiên nói:

- Ta cảm nhận được đại ca tới, đúng đúng, chính là huynh ấy, ha ha, Tiểu Thụ anh minh thần võ biết huynh ấy sẽ không vứt bỏ ta đâu, thật vui quá đi mất…

Hiển nhiên bọ hung cũng cảm nhận được khí tức từ Địch Cửu nên bay thẳng xuống đầu Tiểu Thụ Nhân, hưng phấn nhảy tới nhảy lui.

- Ta cũng cảm nhận được đại ca tới rồi..

Khúc cây nhỏ kịp thời phản ứng, hất đầu ném hắc trùng qua một bên.

- Bọ Hung kia, vừa rồi ngươi dám rủa đại ca, ta nhất định sẽ nói lại cho huynh ấy biết.

Hắc trùng nhảy lên cao ba thước, tức tối đập cánh.

- Thụ Đệ, ngươi đừng có nói lung tung, ta rủa đại ca khi nào? Đại ca sẽ không thích gốc cây nói dối như ngươi đâu, coi chừng bị huynh ấy thiêu rụi đó. Ta cảm thấy ngươi nên kiếm cách nói cho huynh ấy biết đây là chỗ không nên tới đi.

Nghe vậy, Tiểu Thụ Nhân mới kịp phản ứng:

- Đúng rồi, nơi này không an toàn, bên ngoài có gã Lao Bệnh Quỷ luôn muốn luyện hóa Hỏa Diệm sơn, đại ca mà tới sẽ bị gã tóm được mất. Xong, xong….

- Vậy chúng ta trốn ra ngoài đi, ngươi thấy có được không?

Hắc trùng đã không còn nói bằng giọng điệu kiêu ngạo như trước nữa, chẳng biết có phải do bị Tiểu Thụ Nhân bắt được nhược điểm hay không.

Nghe thế, gốc cây nhỏ bèn hừ lạnh:

- Bọ Hung ngốc nhà ngươi, lúc trước là ai đòi trốn ở chỗ này? Đây là Hỏa Diệm sơn, ngươi ăn lửa thì không nói làm gì, chỉ hại làn da trơn mềm của Thụ gia ta ngày càng khó coi. Bây giờ bên ngoài lại có thêm Thiết trí khốn trận của Lao Bệnh Quỷ kia mà ngươi lại muốn đi ra. Nếu ra được thì Thụ gia ngươi sẽ trốn ở cái nơi quỷ quái này chắc.

Bọ Hung không khỏi cụp đầu xuống, không dám cãi thêm nữa. Mặc dù trong lòng khinh bỉ Thụ Nhân chỉ có thể làm vỏ cây già, nhưng quả thật lúc trốn tới chỗ này nó đâu ngờ cậu ta yếu tới như thế. Bất quá chỉ ở dưới đáy núi thôi mà, lửa cũng đâu lan tới rễ cây được.

….

- Ngươi đang luyện hóa ngọn núi này à?

Vừa rơi xuống bên ngoài Hỏa Diệm sơn, Địch Cửu đã thấy Lam Hỏa kia biến mất không thấy đâu. Mà dưới chân núi thì có một nam tử lạ mặt đang đi qua đi lại.

Nghe tiếng động, nam tử kia mới đình chỉ việc mình đang làm rồi chậm rãi đứng lên, cẩn thận quan sát Địch Cửu.

Địch Cửu cũng chẳng yếu thế, hắn thẳng thắn nhìn lại người nọ. Tu vi người gầy yếu này hẳn là Vực Cảnh sơ kỳ, thật giống một tên bệnh lao bất kỳ lúc nào cũng bị gió thổi bay. Địch Cửu biết thực lực của gã không yếu, bất quá đối đầu với hắn thì chỉ có một kết quả là bị đánh mà thôi.

- Sao ngươi lại vào đây được?

Nam tử yếu nhược nhìn chằm chằm Địch Cửu, sau khi đánh giá xong mới chau mày hỏi.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Ngươi tới như nào thì ta cũng tới như thế thôi.

Tựa như nhớ ra cái gì đó, gã mới ngạc nhiên hỏi:

- Đúng rồi, thời điểm ta tiến vào Thiên Mạc, thần niệm từng đảo qua một con kiến hôi, hẳn là ngươi ư?

Từ khi nhận ra Địch Cửu, nam tử không chút cố kỵ triệu hồi pháp bảo, sau đó cuốn lên một mảnh hỏa diễm và phóng tới hắn.

Thực lực Địch Cửu như thế nào gã rất rõ, chỉ mới dùng Liệt Giới Phù mà đã bị hư không cắt đến vết thương chồng chất. Gã thậm chí chỉ cần một bàn tay là đã đủ để bắt hắn lại, dùng pháp bảo xem như coi trọng đối phương rồi.

Tu vi Vực Cảnh tầng 3 của Lao Bệnh Quỷ chẳng bõ bèn gì với Địch Cửu, cơ mà không ngờ gã còn dám dùng hỏa diễm thiêu đốt hắn nữa đấy.

Địch Cửu lười triệu hồi Thiên Sa Đao mà trực tiếp lấy đạo hỏa ra.

- Là đạo hỏa ư?

Lao Bệnh Quỷ trông thấy tình huống trước mắt liền ngạc nhiên hô lên. Hiển nhiên hiểu biết của gã đối với đạo hỏa khá sâu.

Đối mặt với một tu sĩ có đạo hỏa, việc ngu ngốc nhất chính là dùng hỏa diễm công kích người kia.

Lao Bệnh Quỷ muốn thu hồi ngọn lửa lại nhưng đáng tiếc quá muộn rồi. Đạo hỏa của Địch Cửu không khác gì gió xoáy, nhanh chóng cuốn lấy hỏa diễm đối phương. Không đợi Lao Bệnh Quỷ kịp cướp lại thì hắn đã thẳng chân đá một cước vào ngực gã.

Nếu bàn về tu vi thì tên này còn kém xa Mai Bát Phiến tận mười con phố.

Sau một cước đạp vỡ lục phủ ngũ tạng ấy, cả người gã trực tiếp rơi thẳng vào Hỏa Diệm sơn ở phía xa xa.

Hỏa Diệm sơn chỉ mới bị gã luyện hóa một phần, vậy nên bị Địch Cửu đạp vào đống hoả diễm kinh khủng đó thì gã phải chết là không thể nghi ngờ.

- Đừng giết ta mà….

Tên bệnh quỷ đó chỉ kịp thốt lên mấy chữ thì đã bị hỏa diễm cuốn đi. Tuy nhiên, thủ ấn từ chân nguyên Địch Cửu vẫn kịp thời nắm lấy cái nhẫn trữ vật của gã ta.

Thiên Sa đao nhanh chóng được triệu hồi, thanh mang ẩn hiện khiến khốn trận ở ngoại vi ngọn núi bị oanh thành bã vụn. Tiểu Thụ Nhân và Bọ Hung đồng thời vọt ra ngoài.

- Đại ca, đệ biết huynh sẽ không vứt bỏ đệ mà, ô ô ô….

Gốc cây nhỏ khóc đến thê thảm không gì sánh nổi.

Thế nhưng, Địch Cửu hiểu rất rõ tính nết gốc cây nhà mình nên hắn chẳng hề để ý gì tới gương mặt khóc lóc thảm thiết của nó, thứ làm hắn ngạc nhiên hơn chính là tu vi của bọn chúng.

- Không tệ nha, hai người các ngươi đều là cấp 6 rồi. Còn ngươi nữa…

Hắc trùng không đợi Cửu ca gọi ra cái tên Bọ Hung của mình liền vội vàng nói:

- Đại ca à, ta thu được một đóa hỏa diễm ở nơi này, huynh nhìn xem.

Nói hết câu, đỉnh đầu bọ hung liền toát ra một ngọn lửa màu xanh, ấy vậy mà lại là hỏa diễm cấp 5.

- Đại ca, cho huynh này. À đúng rồi, hiện tại đừng kêu ta là Bọ Hung nữa, đổi thành….

Trong lúc nhất thời hắc trùng thật sự không nghĩ ra được cái tên nào hay ho hết. Nó thật sự hối hận cùng cực, hẳn là nên sớm suy nghĩ tới mới phải, lúc này đâm lao thì phải theo lao, đâu có tạm ngừng được, quả là thất sách mà.

Địch Cửu há có thể không biết suy nghĩ của bọ hung.

Ánh mắt hắn bấy giờ liền chuyển sang đóa hỏa diễm trước mặt, đây là đóa Thanh Hành, trong Thiên Hỏa được xếp hạng rất cao.

- Không tệ, ngọn lửa này ngươi cứ giữ mà dùng, ta có rồi. Nếu ngươi không thích cái tên Bọ Hung thì ta sẽ đặt tên khác cho ngươi, gọi là Hắc Xác Lang đi.

Lười nhác phải nghĩ ngợi cho mấy chuyện này, Địch Cửu nhanh lẹ đặt một cái tên mới cho hắc trùng.

Tên nhóc ấy có thể luyện hóa Thanh Hàn chứng tỏ nó không phải chủng loại tầm thường. Điều khiến Địch Cửu thấy lạ chính là Thư Giới hoàn toàn không có lai lịch gì của nó. Nếu đây không phải hình thái cuối cùng của bọ hung, vậy nói lên một điều, có lẽ nó đã ăn phải thứ gì khiến bản thân biến dị rồi cũng nên.

Hắc trùng biết đây không phải lúc để lùi lại, tuy tên gọi này không quá hay nhưng nó thật sự không muốn bị Tiểu Thụ Nhân tra tấn nữa, chỉ đành vội vàng đáp:

- Đại ca, màu sắc của ta với đạo hỏa của huynh đều giống nhau, chi bằng gọi là Hắc Hỏa nhé.

Địch Cửu khoát khoát tay.

- Hắc Hỏa thì Hắc Hỏa, nói một chút về việc các ngươi bị tên quỷ bệnh kia giam ở đây đi.

Tiểu Thụ Nhân ăn nói lưu loát, trong thời gian ngắn liền đem sự tình nói hết bảy tám phần cho Địch Cửu nghe.

Nguyên lai là khi Địch Cửu xảy ra chuyện và biến mất thì Tiểu Thụ Nhân đã đơn độc đi tìm Hắc Hỏa, kết quả hai đứa nó tình cờ gặp nhau tại Hỏa Diệm sơn này. Sau khi hắc trùng thu được Thanh Hàn thì bọn chúng vẫn luôn tiến hành tìm kiếm bảo vật tu luyện khắp nơi bên trong Thiên Mạc.

Tư chất Tiểu Thụ Nhân vốn không tốt lắm, nhưng Hắc Hỏa lại hoàn toàn ngược lại, mà thủ đoạn tìm kiếm bảo vật của có còn cao hơn gốc cây nhỏ nhiều. Hai đứa nó cứ dựa vào đấy mà thăng lên cấp 6. Nếu không phải Hắc Hỏa cần tài nguyên nhiều gấp mấy lần so với Tiểu Thụ Nhân thì không chừng bây giờ nó đã lên tới cấp 7 luôn rồi.

Bọn nó cứ tiếp tục như thế cho tới mấy năm trước, đột ngột lại xuất hiện thêm một gã trong Thiên Mạc, chính là cái tên bệnh quỷ vừa nãy. Sau khi Thụ Nhân và Hắc Hỏa bị gã phát hiện và truy sát thì đành trốn xuống dưới ngọn núi kia. Cứ tiếp tục như thế, nói không chừng một ngày nào đó tên bệnh quỷ luyện hóa được Hỏa Diệm sơn sẽ mang chúng đi luôn. Thế nhưng may mắn mà Địch Cửu đã tới.