Thế giới thứ chín

Chương 309




Huyết vụ đầy trời trong hư không giống như dưa hấu bị nổ nát, toàn bộ Thăng Tiên quảng trường đột nhiên tĩnh lặng. Rất nhiều người đều biết Mai Bát Phiến bị đao trận vây khốn sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng không ai ngờ rằng lão ta lại bị Địch Cửu oanh thành bã vụn khủng khiếp đến vậy.

Dù Mai Bát Phiến trọng thương nhưng lão cũng không phải loại yếu ớt đến mức dùng một quyền đơn giản là có thể oanh sát. Nhưng Địch Cửu chẳng những giết chết Mai Bát Phiến mà còn đánh lão ta thành bã vụn, vậy một quyền ấy phải mạnh đến cỡ nào?

Tuy nhiên, Địch Cửu đứng ở giữa quảng trường lại không hề có nửa phần vui sướng, bởi vì hắn chỉ nhìn thấy một chiếc nhẫn rơi xuống chứ không trông thấy nguyên thần của Mai Bát Phiến đâu cả.

Một quyền vừa rồi tuy mạnh nhưng còn chưa đến mức oanh sát được cả nguyên thần.

Thế nhưng thần niệm của hắn lại không tìm thấy nguyên thần của lão già nham hiểm kia đang núp ở đâu.

Ngay khoảnh khắc Mai Bát Phiến bị Địch Cửu oanh sát, khi mà tất cả mọi người trên quảng trường đều đang bất động, thì bỗng một nữ tử đột nhiên xông ra khỏi huyền lâu, quỳ rạp xuống phần đất vừa mới bị máu nhuộm đỏ.

Toàn bộ Thăng Tiên quảng trường như chợt bừng tỉnh, vô số tiếng bàn luận cực kỳ ồn ào vang lên.

Địch Cửu nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ gối, trong lòng hắn có hơi kinh ngạc. Nữ nhân này thật sự quá xinh đẹp, trên người nàng có khí tức không cách nào diễn tả thành lời. Nàng khiến cho người khác cảm giác ôn nhu đến cực hạn, đồng thời lại có chút phóng đãng rất thu hút.

Tất cả mọi người đều phải tan nát cõi lòng khi nhìn gương mặt xinh đẹp đang khóc lóc thảm thiết kia, thậm chí nguyện ý chết vì nàng.

Địch Cửu thở dài, hắn khẳng định nàng ta chính là Thủy Điềm Uyển, khó trách Quyết Triển mãi không thể quên được nàng. Thủy Điềm Uyển đúng là có vốn liếng khiến cho người ta tương tư mình mãi không bỏ được.

Quyết Triển cứ như bị sét đánh, gã sững sờ nhìn chằm chằm Thủy Điềm Uyển, sau đó chậm rãi đi về phía nàng ta.

Thủy Điềm Uyển ngẩng đầu, nước mắt đong đầy khắp khuôn mặt, nàng ta nhìn Quyết Triển, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng cùng hối tiếc.

Thăng Tiên quảng trường lần nữa an tĩnh, tất cả đều nhìn về hướng hai người bọn họ.

Hiện tại Mai Bát Phiến đã bị giết, một ít người biết thân phận Quyết Triển liền xôn xao bàn tán khiến cho gần như toàn bộ quảng trường chỉ giây lát sau đều đã biết quan hệ giữa hai người.

Quyết Triển đi đến trước mặt Thủy Điềm Uyển, đứng yên tại đó mà đờ đẫn nhìn nàng.

Thủy Điềm Uyển cũng đứng lên, ngơ ngác nhìn Quyết Triển, dường như nàng quên mất mới rồi mình còn rơi lệ vì Mai Bát Phiến.

- Triển sư huynh, lưng của huynh đã còng, ta có lỗi với huynh...

Nếu như vừa rồi còn có người cho rằng Thủy Điềm Uyển chỉ có mỗi dáng dấp xinh đẹp, thì giọng nói vừa thốt lên đã cho thấy nàng quả thật là mỹ nhân hoàn mỹ.

Quyết Triển dường như không nghe được lời nói của Thủy Điềm Uyển, gã vẫn cứ thẩn thờ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc đến ngẩn ngơ. Gã đang đắm chìm trong ký ức cùng Thủy Điềm Uyển hái Lăng Hoa trong hồ, khi đó Khôn Nhất vực đang lúc thịnh vượng, còn gã chính là thiếu vực chủ được người người sùng bái...

Qua thật lâu, Quyết Triển mới hồi phục tinh thần lại, gã dùng ánh mắt yêu thương nhìn Thủy Điềm Uyển, khẽ nói:

- Chuyện này không trách muội, là ta không có bản lãnh bảo hộ muội. Nếu như không nhờ muội thì có lẽ ta đã sớm bị giết...

Nghe được lời này, đôi mắt Thủy Điềm Uyển lại càng đẫm lệ hơn, nàng lấy một thanh đoản đao ra rồi giơ tay lên định đâm vào mi tâm của mình.

Quyết Triển nhẹ nhàng tóm lấy tay Thủy Điềm Uyển, gã lắc đầu, tựa hồ như đang thuyết phục Thủy Điềm Uyển không cần tự vẫn, ngữ khí của gã càng nhu hòa hơn:

- Uyển nhi, muội có biết người mà ta cảm thấy có lỗi nhất là ai không?

Thủy Điềm Uyển trông thấy ánh mắt ôn nhu của Quyết Triển thì biết người gã muốn nói tới khẳng định là chính mình, trong lòng Quyết Triển, nàng vốn là tất cả. Chẳng phải năm đó thiếu vực chủ kiêu ngạo như vậy nhưng vì nàng mà gã nguyện ý làm một con chó suốt mấy trăm năm sao?

Ngay lúc nàng muốn nói chuyện, Quyết Triển lần thứ hai lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hư không xa xa:

- Những người khiến ta cảm thấy có lỗi nhất là cha mẹ và cả toàn bộ oan hồn vô tội của Khôn Nhất vực...

“Phốc!”

Vừa dứt lời, dao găm trong tay Quyết Triển lập tức đâm vào mi tâm Thủy Điềm Uyển.

Thủy Điềm Uyển trợn mắt nhìn Quyết Triển, nàng cảm giác khí lực toàn thân dần tiêu tán.

- Ngươi...

Thủy Điềm Uyển thật sự không hiểu, một kẻ mà ở trong mắt nàng ngay cả một con chó cũng không bằng, một kẻ vốn coi nàng như trời như đất sao lại đột nhiên giết nàng?

Đáng lý là nàng bảo Quyết Triển đi chết thì gã sẽ ngay lập tức tự sát mới phải chứ.

Không chỉ Thủy Điềm Uyển không nghĩ tới mà tất cả những người khác, kể cả Địch Cửu, cũng không ngờ Quyết Triển lại ra tay giết Thủy Điềm Uyển.

Thế nhưng ngay khi trông thấy nguyên thần bị đính trên Ly Địa Diễm Quang Kỳ trong tay Quyết Triển, Địch Cửu liền hiểu ra mọi chuyện.

Nguyên thần của Mai Bát Phiến đã thuấn di, địa điểm thuấn di là tử phủ của Thủy Điềm Uyển. Người khác có thể không biết chuyện đó lại chẳng giấu diếm được Quyết Triển. Chuyện này cho thấy trong lòng Thủy Điềm Uyển chỉ có Mai Bát Phiến, nàng vốn không hề có tình cảm gì với gã.

Bởi vì Quyết Triển biết đến tận bây giờ mà Thủy Điềm Uyển vẫn muốn cứu Mai Bát Phiến nên gã mới quyết đoán hạ sát thủ.

- Quyết Triển, ngươi giết trượng phu ta, giết con của ta, hiện tại còn muốn giết ta, ngươi...

Thủy Điềm Uyển rên rỉ như tiếng than đỗ quyên, bi thiết không thôi.

Quyết Triển lại ngẩng đầu nhìn hư không xa xa, thì thào:

- Cho tới hôm nay ta mới biết được, năm đó là ai đã mang theo Mai Bát Phiến tìm được hộ trận ẩn nấp của Khôn Nhất vực, khiến hắn giết sạch cả phụ nữ và trẻ em trong Khôn Nhất vực. Ta là súc sinh, vì một con kỹ nữ mà...

Thủy Điềm Uyển im lặng không nói nữa, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Quyết Triển và Mai Bát Phiến, Mai Bát Phiến đối xử với nàng không tốt bằng một phần của Quyết Triển, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng cứ cố chấp yêu Mai Bát Phiến, nàng đã sai lầm rồi sao?

Ly Địa Diễm Quang Kỳ xoắn một phát, hai tiếng la thảm truyền đến. Địch Cửu thở dài, hắn biết Mai Bát Phiến đã chết thật rồi.

Chắc Mai Bát Phiến không thể ngờ nguyên thần của mình bị Quyết Triển xử lý.

Địch Cửu thu hồi giới chỉ của lão, Quyết Triển cũng đỡ lấy thi thể Thủy Điềm Uyển, sau đó đi đến trước người Địch Cửu, quỳ trên mặt đất, hai tay dâng Ly Địa Diễm Quang Kỳ cho hắn.

- Tạ ơn người!

Vô vàn lời nói cũng không thể thay thế sự cảm kích đối với Địch Cửu trong lòng gã.

Địch Cửu cầm lấy Ly Địa Diễm Quang Kỳ, vỗ vai Quyết Triển.

- Chuyện qua rồi, bắt đầu lại cuộc sống của ngươi đi thôi.

Quyết Triển lắc đầu, khom người thi lễ với Địch Cửu rồi quay lưng chậm rãi rời khỏi Thăng Tiên quảng trường.

Không một ai biết Quyết Triển muốn đi đâu, có lẽ chính gã cũng không biết...

Địch Cửu dõi theo bóng lưng gù cô độc của Quyết Triển, hắn không gọi gã lại bởi vì hắn không biết phải an ủi người nọ như thế nào.

- Địch huynh đệ, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi thì lão thất phu Mai Bát Phiến chắc chắn sẽ không buông tha ta.

Tiển Tắc đi tới gần Địch Cửu.

Thương thế của Tiển Tắc vốn không nặng, lại được đan dược của Địch Cửu chữa trị cho nên rất nhanh liền khôi phục lại. Không ngờ Địch Cửu có thể xử lý Mai Bát Phiến, loại chuyện kinh khủng đến mức y không dám tưởng tượng nổi như vậy mà Địch Cửu hết lần này tới lần khác đều làm được.

Đến tận bây giờ Thành chủ Thăng Tiên thành Tây Cốc Bác Dương mới tỉnh ngộ. Từ khi Địch Cửu đi ra đến lúc hắn giết Mai Bát Phiến, không hề có một cường giả nào khác trên huyền lâu đứng ra nói chuyện. Điều đó cho thấy họ đã chấp nhận chuyện này, nói cách khác, vấn đề đã được giải quyết xong.

Tây Cốc Bác Dương lập tức cao giọng tuyên bố:

- Vòng hai Chân Vực thiên tài chiến đã kết thúc, người lấy được hạng nhất chính là Địch Cửu đến từ Thế giới Tiểu trung ương, hạng nhì Hồ Bất Nhượng cũng đến từ Thế giới Tiểu trung ương, hạng ba Chân Vực Trác Văn Xu. Từ hạng tư đến thứ hai mươi theo thứ tự là, Bách Tây Châu, Cốc Giác, Lai Hòa...

Địch Cửu nhìn về hướng Cốc Giác, thực lực của người này rất quỷ dị, ngay cả hắn cũng nhìn không ra nguyên thần ẩn nấp trên người gã.

Tây Cốc Bác Dương liệt kê hết tên của hai mươi người rồi tiếp tục thông báo:

- Tất cả thiên tài tiến vào Ác Thú cốc dự thi cần nộp lên toàn bộ số thú đan đã lấy được, căn cứ theo số lượng thú đan để phân phối tài nguyên Chân Vực...

Bây giờ Địch Cửu mới biết hóa ra Chân Vực thiên tài chiến còn quyết định việc phân phối tài nguyên, cái này rất giống Ngũ Lục Đạo Hội ở Thế giới Tiểu trung ương.

Đông đảo tu sĩ bắt đầu giao nộp thú đan, Địch Cửu cũng đưa 100 viên ra. Đương nhiên hắn đã giữ lại yêu đan của Huyễn thú, bởi vì trên màn hình chỉ hiện thị con số lớn nhất là 100, cho nên không có ai biết thật ra hắn đạt được bao nhiêu viên cả.

- Chúc mừng Địch đạo hữu đạt được hạng nhất Chân Vực thiên tài thi đấu lần này.

Lúc Địch Cửu đi tới gửi thú đan lên bàn, Tây Cốc Bác Dương còn cố ý chúc mừng một câu.

Thành tích hạng nhất cộng thêm uy thế vừa mới chém giết Mai Bát Phiến, ngoài những kẻ muốn tự sát ra thì sẽ không ai ngu ngốc mà đi khiêu chiến Địch Cửu. Nói cách khác, Địch Cửu sớm đã ôm chặt hạng nhất lần thi đấu này.

Mặc dù Tây Cốc Bác Dương khẳng định trên người Địch Cửu có một viên thú đan Huyễn thú, nhưng ông ta lại không dám yêu cầu Địch Cửu lấy nó ra. Tại Ác Thú cốc, thú đan trân quý nhất chính là yêu đan Huyễn thú. Trong trường hợp bình thường, tối đa chỉ có thể đạt được một viên. Bởi vì một khi ngươi giết con Huyễn thú đầu tiên thì gần như không có khả năng xuất hiện con Huyễn thú thứ hai.

Địch Cửu có thể giết hai con Huyễn thú, bởi vì trước khi hắn giết con Huyễn thú thứ nhất thì đã phát hiện hình thái ẩn nấp của con thứ hai.

- Đa tạ.

Địch Cửu ôm quyền đáp lễ.

Tây Cốc Bác Dương gật đầu, sau đó cất cao giọng nói:

- Hiện tại tiến hành vòng thi đấu khiêu chiến thứ ba, những người trong top 20 muốn tiến vào ba vị trí đầu đều có thể khiêu chiến bọn họ. Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có một cơ hội. Bây giờ ta sẽ nói về quy tắc. Trước tiên, những thiên tài từ hạng tư đến hai mươi muốn khiêu chiến xin mời đứng ra.

Ở những lần thi đấu trước, sau khi vòng hai kết thúc, thông thường sẽ có ít nhất bảy tám thiên tài muốn tranh top 3. Nhưng lần này Tây Cốc Bác Dương đã nói được một lúc lâu mà vẫn không một ai tỏ ý muốn khiêu chiến.

Phần lớn mọi người đều nhìn vào Bách Tây Châu.

Địch Cửu sâu không lường được, không ai dám khiêu chiến. Thực lực Hồ Bất Nhượng có vẻ như đã tiếp cận Hóa Chân hậu kỳ, muốn khiêu chiến rõ ràng là không dễ. Chỉ có Trác Văn Xu với tu vi Hóa Chân tầng bốn, nhìn bề ngoài có lẽ là người dễ nhất.

Người ra mặt đầu tiên hẳn phải là hạng tư Bách Tây Châu, bởi vì trong số 17 người có tư cách khiêu chiến, tu vi Bách Tây Châu cao nhất, Hóa Chân tầng ba.