Thấy tình huống trước mắt, Quyết Triển không khỏi thở dài, gã biết chính mình xông lên sẽ chỉ có một con đường chết, nhưng sống như bây giờ thì để làm gì cơ chứ. Nếu đằng nào cũng phải chết, chi bằng gã xông lên oanh Mai Bát Phiến một quyền, dù không làm gì được lão thì cũng có thể xem như báo thù rửa hận.
Tuy nhiên, ngay khi Quyết Triển định hành động thì có một chuyện khiến gã kinh ngạc đến độ trừng to cả hai mắt, không cách nào tin tưởng hình ảnh Địch Cửu một cước đạp bay Mai Bát Phiến, mà vị trí lão đang rớt xuống lại hướng về phía mình.
Địch Cửu quả thật làm được, chuyện này sao có thể xảy ra?
Thời điểm này không phải là lúc để nghĩ vớ vẩn, Quyết Triển không chút do dự lấy thanh chủy thủ đã nhận từ Địch Cửu ra, tập trung toàn bộ chân nguyên lên đó.
Mai Bát Phiến càng lúc càng hoảng sợ, bởi vì lão không chỉ bị đạp bay mà trong quá trình ấy, bản thân lại không cách nào khiến mình dừng lại được.
Mai Bát Phiến biết mình nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt Địch Cửu, nếu không sẽ là hậu hoạn vô tận.
Mắt thấy sắp đụng phải Quyết Triển, lão mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần có ngoại lực giúp đỡ lão một chút thì cước vừa rồi của Địch Cửu sẽ bị phá hư ngay.
Quyết Triển hiện giờ không cách nào bình tĩnh được, nói là gã đang trợ giúp Địch Cửu, nhưng thật chất là chính Địch Cửu đưa Mai Bát Phiến tới trước mặt mình. Gã thậm chí còn chẳng cần xông lên mà chỉ lấy chủy thủ ra là xong. Có lẽ, đây là công việc ám toán thoải mái nhất Tu Chân Giới.
Chủy thủ cuốn lấy chân nguyên của Quyết Triển, gã dồn hết toàn lực đâm ra thật mạnh.
Trong nháy mắt Mai Bát Phiến đụng phải Quyết Triển liền cảm nhận được một loại sát cơ vô cùng đáng sợ bao trùm toàn thân, lão lập tức muốn lánh đi nhưng đáng tiếc lại không cách nào cử động được.
“Phốc!”
Sát khí lạnh buốt đâm trực tiếp vào hậu tâm Mai Bát Phiến, sau đó tụ tập thành một đoàn chân nguyên rồi nổ tung.
Không tốt, Quyết Triển vậy mà phản bội lão. Mai Bát Phiến giận điên lên, vội vàng kích phát cấm chế Tử Vong bên trong cơ thể Quyết Triển, định bụng sẽ dạy cho tên gù ấy một bài học.
“Phốc!”
Thế nhưng, Mai Bát Phiến kinh dị không hiểu vì sao Quyết Triển vẫn bình an vô sự. Còn thanh chủy thủ kia không biết thuộc đẳng cấp gì mà có thể dễ dàng xé mở hộ giáp, thậm chí còn đâm gãy cả xương sống và nội tạng của lão.
Mai Bát Phiến lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, sát ý cuồng bạo tràn lan khó mà ngăn cản được. Dù thực lực lão giảm xuống một nửa nhưng lão tin chắc mình vẫn đủ sức để giết chết Địch Cửu và con chó kia. Chỉ là không biết từ lúc nào mà Quyết Triển đã giải trừ được cấm chế, còn lão lại chẳng phát hiện ra có gì khác thường.
Một cỗ sát thế kinh khủng bao phủ lên người Quyết Triển, thế nhưng trong nháy mắt đó, Quyết Triển lại chẳng hề thấy sợ hãi. Trong lòng gã hiện giờ chỉ còn lại mỗi cảm giác rung động vì thực lực của Địch Cửu và thanh chủy thủ có thể khiến Mai Bát Phiến bị thương kia.
Đứng ở phía xa, Địch Cửu trông thấy Quyết Triển ám toán đắc thủ thì làm gì sẽ buông tha cho cơ hội này, ngay trước khi lão chưa kịp ra chiêu, hắn đã nhào tới, hơn sáu ngàn chuôi đao khí được không gian che lấp hoàn toàn.
- Đó chính là Đao trận cấp chín…
Một cường giả đang quan sát trận chiến trên lầu treo hít một hơi lạnh, không ngờ Địch Cửu lại có thể khống chế được trận pháp này, chưa kể toàn bộ đao khí đều là pháp bảo cực phẩm Linh khí nữa, điều này đòi hỏi thần niệm phải mạnh tới mức nào?
Giờ khắc ấy, mọi người đều đang nín thở suy nghĩ, nếu bọn họ mà là Mai Bát Phiến, liệu có bao nhiêu hi vọng sống sót giữa đao trận cấp chín kia?
Sóng đao liên miên bao trùm tới khiến ngay cả tu sĩ Vực Cảnh cũng phải hoảng sợ.
Sát khí và sự phẫn nộ biến mất trong chớp mắt, Mai Bát Phiến hiểu rõ hơn ai hết, nếu lão không thể phá vỡ đao trận của Địch Cửu thì hôm nay lão chắc chắn phải chết tại đây.
Việc Địch Cửu không sử dụng đao trận ngay từ đầu mà đợi tới tận lúc lão rơi vào thế hạ phong mới lấy ra, chúng tỏ hắn đang muốn giết chết lão.
Đáng tiếc hiện tại khắp người Mai Bát Phiến đều đang bị thương nặng, ngay cả cơ hội chữa thương cũng chẳng có, hoặc nói Địch Cửu căn bản không cho lão có cơ hội hồi phục. Trong lòng lão hiện giờ thật sự vô cùng hối hận, đã biết rõ Quyết Triển là nhi tử của Quyết Việt Thiều sao còn muốn giữ gã bên người làm gì...
Rõ ràng lão đã hạ cấm chế Nguyên Thần Tinh Huyết lên người tên oắt ấy, vì sao gã lại giải trừ được rồi? Trừ phi người giúp Quyết Triển có thần niệm vượt xa lão.
Kết hợp với việc trước đó âm Dương Phiên không khóa được không gian của Địch Cửu, Mai Bát Phiến liền hiểu rõ vấn đề. Lão thật không ngờ thần niệm của hắn đã là Tiên cấp rồi.
Lúc này ngay cả âm Dương Phiên cũng chẳng có cách nào công kích nổi, hai đạo phiên khí được tạo ra để che chắn quanh thân lão. Mà trong lòng Mai Bát Phiến càng rõ ràng hơn hết, tình huống trước mắt mà càng kéo dài lại càng nguy hiểm cho bản thân.
Đao trận cấp 9 tiếp tục vận chuyển càng ngày càng đáng sợ hơn, vậy mà thực lực lão lại chẳng hề có chút cải thiện.
Đứng ở phía trên lầu treo, sắc mặt Bái Hoằng tái nhợt, ông ta nhìn chằm chằm một mảnh đao khí trắng xóa trên không, ông căn bản không hề nghĩ tới thực lực Địch Cửu lại cường đại đến mức này.
Mai Bát Phiến cường đại như thế nào, Bái Hoằng hiểu rõ, không phải chỉ vì lão cao hơn ông một hai cấp độ mà lão trở thành tu sĩ đệ nhất Chân Vực đâu. Nói cách khác, dù ông có đạt tới Vực cảnh tầng chín đi nữa, chỉ sợ cũng chẳng phải đối thủ của lão ta.
Trước mắt Bái Hoằng bây giờ là Mai Bát Phiến đang bị Địch Cửu đánh tới vô cùng thê thảm, với trình độ trận pháp này của Địch Cửu thì Bái Hoằng ông làm gì có tư cách là đối thủ của hắn.
Thế nhưng chờ đến khi Mai Bát Phiến chết, chính ông cũng sẽ….
Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm Bái Hoằng tiến hành đấu tranh kịch liệt, bất quá khi ông nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Huyễn Trường Trúc thì chỉ đành thở dài một hơi rồi từ bỏ luôn ý nghĩ cứu Mai Bát Phiến.
Bái Hoằng khẳng định, chỉ cần ông ra tay, Huyễn Trường Trúc nhất định sẽ lấy danh nghĩa giữ gìn trật tự cho cuộc thi Chân Vực Thiên Tài Chiến mà xuất thủ. Lúc đó ông có làm gì cũng sẽ thành danh bất chính, ngôn bất thuận rồi.
Đúng là Huyễn Trường Trúc không giết được Bái Hoằng, thế nhưng còn cái người đáng sợ hơn là Địch Cửu kia. Cứ tiếp tục cái loại xu thế này, việc giết chết Mai Bát Phiến đang bị trọng thương là sớm muộn mà thôi.
Chờ Địch Cửu giết Mai Bát Phiến xong, Bái Hoằng ông còn mệnh mà sống sao?
Đúng là Huyễn Trường Trúc đang ngó chừng Bái Hoằng, chỉ cần Bái Hoằng dám động thủ, y sẽ mượn tay Địch Cửu xử lý đối phương. Trên thực tế, tuy Huyễn Trường Trúc có kiêng kỵ hắn thật đấy, nhưng sâu trong nội tâm, y vẫn cho rằng Địch Cửu sẽ không dám giết mình. Thế nhưng bây giờ nhìn vào thực lực hắn vừa hiển lộ thì xem ra việc giết y cũng chẳng khó khăn gì mấy.
Đứng cách đó không xa, Hàn Vô Thủy nắm chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm cảm thấy cực kỳ may mắn. May mà vào lúc Địch Cửu đắc tội Mai Bát Phiến, y đã bán một cái nhân tình miễn phí cho hắn. Đến tận lúc này, y đã hiểu thực lực Địch Cửu nằm ngoài tầm dự đoán của mình.
Nghĩ tới đây, Hàn Vô Thủy không tự chủ được mà giật mình, tâm tư hắn cẩn mật như thế, hẳn đã sớm nghĩ đến việc lần này, bằng không làm sao an bài được chuyện ám toán Mai Bát Phiến hoàn hảo đến vậy? Thế thì xem ra việc y còn sống sau khi khiêu khích Địch Cửu ở Lạc Băng sơn là may mắn cỡ nào?
Đồng thời, Trác Trường Canh sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt cũng khẽ rùng mình. Lúc trước ông ta còn muốn giết Địch Cửu báo thù cho Trác Văn Thành, chẳng phải là đang tự mở tử lộ cho Trác gia sao?
“Tạch tạch tạch tạch!”
Cực phẩm đao khí trong đóa trận không ngừng bị âm Dương Phiến Khí xé rách, bất quá mỗi lần như thế, Mai Bát Phiến đều nhận phải một vết chém. Mạng sống của lão càng lú càng suy yếu hơn, nhưng lão vẫn điên cuồng vung phiến. Bởi vì lão biết mỗi thanh đao bị hủy sẽ làm đao trận yếu hơn một phần. Chờ lão thoát ra rồi, lão có thể nuốt đan dược chữa thương.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút là giết chết Địch Cửu được rồi.
Sau nửa nén hương, Mai Bát Phiến bắt đầu tuyệt vọng. Gã đã hủy gần 100 chuôi đao nhưng trận pháp vẫn không có nửa phần yếu bớt, không chỉ vậy, có vẻ xu hướng của nó càng lúc càng mạnh.
Nguyên nhân ngoại trừ thần niệm Địch Cửu cường hãn đến tột cùng ra thì chỉ còn một cách giải thích, đó chính là hắn không thiếu đao khí để cung cấp cho đao trận.
Mai Bát Phiến không cách nào hiểu được Địch Cửu kiếm đâu ra nhiều đao đến thế, bất quá lão biết lão không thể chờ được nữa.
Lúc này Mai Bát Phiến chỉ có thể vứt bỏ âm Dương Phiên đã theo lão vô số năm.
Trong chốc lát, âm Dương Phiên bị đao trận cắt nát bỗng dưng bạo liệt, hóa thành vô số khí tức âm Dương. Những khí tức này ẩn chứa đạo vận thiên đạo, mang theo bàng bạc khí thế nổ tung.
Thấy thế, Địch Cửu không khỏi giật mình, hắn biết đây không phải do đạo trận gây ra cũng chẳng vì âm Dương Phiên cường đại, mà chủ yếu là do chân nguyên của hắn không đủ.
Chớp mắt, Mai Bát Phiến liền xông ra ngoài qua thông đạo này.
Nhưng Địch Cửu làm sao để lão hành động dễ dàng như thế. Lúc này mà đào tẩu, Mai Bát Phiến chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Dường như trong cùng khoảnh khắc ấy, Địch Cửu nhảy lên không trung rồi vung tay đánh ra một quyền.
Một quyền này được Địch Cửu tụ tập tất cả chân nguyên và thần niệm để tạo thành từng tòa quyền sơn liên miên.
Phong loan như tụ, ba đào như nộ. Tòa quyền thứ nhất xé rách lĩnh vực được vội vàng triển khai của Mai Bát Phiến, tòa quyền thứ hai đánh nát chân nguyên hộ thể, còn tòa quyền thứ 3 thì tiếp xúc trực tiếp với thân thể lão già ấy.
Dưới quyền phong kia, tất cả cung khuyết vạn dặm đều hóa thành đất.
“Bành!” Huyết vụ nổ tung cả đất trời, thân thể Mai Bát Phiến hóa thành vô số bã vụn phiêu tán trên không trung.