Thai Yến thấy Địch Cửu sắp gặp phiền phức đến nơi rồi cho nên không tiếp tục bỏ đá xuống giếng nữa, ông bắt đầu chuyển sang giới thiệu món vật phẩm thứ hai.
- Món đồ đấu giá tiếp theo là một kiện vật liệu, tu sĩ có được hỏa diễm hãy chú ý. Đây là một viên Địa Tâm Viêm Tinh, là bảo vật có thể giúp hỏa diễm tấn hai cấp. Viên Địa Tâm Viêm Tinh này giá khởi điểm là 50 vạn linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 vạn.
Lời Thai Yến vừa dứt, giá cả viên Địa Tâm Viêm Tinh liền liên tục thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua con số một triệu. Bất quá sau khi đạt mức một triệu linh thạch thượng phẩm, giá cả dần tăng chậm lại.
Địch Cửu không định tranh đoạt viên Địa Tâm Viêm Tinh ấy. Ban đầu quả thật hắn cũng ham muốn có nó để giúp đạo hỏa trong cơ thể thăng lên một cấp.
Thế nhưng sau khi nghiên cứu Thư Giới mấy tháng, Địch Cửu đã từ bỏ suy nghĩ đấy rồi. Căn cứ theo giới thiệu trên sách, Đạo Hỏa sau khi lên cấp sáu rồi thì sẽ không thể dùng vật liệu bình thường để tấn cấp được nữa. Tuy có nhiều cách để tấn cấp Đạo Hỏa nhưng vật liệu cần thiết để hỗ trợ lại vô cùng hiếm hoi. Thứ tốt nhất giúp Đạo Hỏa có thể thăng cấp chỉ có hỏa diễm mà thôi.
Thế nên hiện giờ hắn không cần Địa Tâm Viêm Tinh, thứ hắn cần chính là Thiên Địa Dị Hỏa.
Cuối cùng viên Địa Tâm Viêm Tinh đó cũng được bán với giá 176 vạn linh thạch thượng phẩm. So với Liệt Giới Phù, ngay cả số lẻ nó cũng không bằng.
Địch Cửu chú ý tới một việc, tu sĩ cạnh tranh Địa Tâm Viêm Tinh đều ở phòng khách, trong đại sảnh cơ hồ không có một người nào kêu giá.
Đương nhiên hắn không tin phòng đấu giá nhiều người như vậy lại chẳng có mấy ai sở hữu hỏa diễm. Những người này hẳn là không dám báo giá mà thôi, báo giá tranh đoạt Địa Tâm Viêm Tinh khẳng định sẽ bị người khác để mắt tới.
Xem ra hắn tranh đoạt Liệt Giới Phù lại ổn hơn nhiều.
Món đồ đấu giá thứ ba chính là một viên Phá Thần Đan, bởi vì nó là một viên đan dược cao cấp cho nên toàn hội trường đều sôi động hẳn lên.
Địch Cửu không định tham gia đấu giá, tu vi hiện tại của hắn chỉ mới là Hư Thần tầng ba, thế nên hắn không cần viên Phá Thần Đan này làm gì.
Sau Phá Thần Đan là vô số các loại pháp bảo, công pháp. Không thể phủ nhận lần đấu giá của Ngũ Lục đạo hội quả thật cao cấp, cho dù là pháp bảo hay công pháp thì cũng chẳng có một kiện nào tầm thường.
Đáng tiếc Địch Cửu không có hứng thú với những thứ ấy, hiện tại hắn còn chưa tu luyện Đại Kiếm Trận Quyết nữa là.
Ngày đấu giá đầu tiên kết thúc, cuối cùng Địch Cửu chỉ mua duy nhất một tấm Liệt Giới Phù. Mà giá tấm Liệt Giới Phù đó cũng là giá bán cao nhất trong hội đấu giá cho đến giờ phút này.
Cho đến khi buổi đấu giá ngày thứ hai sắp kết thúc, Đạo Hỏa trong đan điền đang rèn luyện thần niệm của Địch Cửu bừng tỉnh lại.
Thai Yến đang cầm một chiếc hộp màu đen trong tay, bên ngoài chiếc hộp đều là cấm chế. Bởi vì Đạo Hỏa hơi phản ứng một chút cho nên Địch Cửu tin chắc thứ trong chiếc hộp bảo đảm sẽ hữu dụng với hắn.
Thai Yến giơ chiếc hộp màu đen trong tay lên, lớn tiếng nói:
- Đồ vật tiếp theo chính là bảo vật đỉnh cấp sau Liệt Giới Phù. Ta tin hẳn mọi người đã biết được một chút tin tức rồi, trong chiếc hộp này chính là một loại hỏa diễm hoàn mỹ không thiếu sót, các vị đồng đạo, đây chính là Thiển Sát Hỏa!
Quả nhiên lời Thai Yến vừa dứt, toàn trường hội đấu giá đã trở nên ồn ào không ngớt. Đó là hỏa diễm, là bảo vật mà mọi tu sĩ đều tha thiết muốn có được đấy.
Không phải chỉ có tu sĩ hệ hỏa mới cần hỏa diễm, tu sĩ lên cấp càng cao, luyện đan chế phù đều phải cần dùng đến nó. Hơn nữa có một vài pháp kỹ thần thông cũng phải cần hỏa diễm phối hợp mới được.
Thứ này cho dù giá có đắt hơn đi chăng nữa thì vẫn có người muốn tranh đoạt.
Địch Cửu vừa nghe Thai Yến giới thiệu xong bèn thầm than một tiếng, đương nhiên hắn cũng rất muốn có hóa diễm, đáng tiếc ngọn lửa ấy hắn mua không nổi.
Về phần lấy điểm Ngũ Lục Đạo Tháp ra thế chấp linh thạch, Địch Cửu nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu như làm thế thân phận của hắn sẽ bị bại lộ ngay lập tức. Hơn nữa hắn cũng không biết tỉ lệ quy đổi điểm và linh thạch là bao nhiêu.
- Đóa Thiển Sát Hỏa này có thể thăng cấp, ta tin mọi người đều biết giá trị của nó. Giá khởi điểm là 50 triệu linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 50 vạn linh thạch thượng phẩm.
Gần như Thai Yến vừa dứt lời, giá của đóa Thiển Sát Hỏa đã trực tiếp tăng lên đến hơn 100 triệu.
Địch Cửu thở dài, lần đấu giá này diễn ra trong ba ngày, đương nhiên hắn muốn tranh đoạt Thạch Duẩn Tủy vạn năm vào ngày cuối cùng. Nhưng sau khi thấy được giá của Thiển Sát Hỏa thì Địch Cửu liền từ bỏ suy nghĩ không thực tế này. Linh thạch thượng phẩm trên người hắn cộng lại còn chưa đến 20 triệu, hiện tại chỉ một đóa hỏa diễm hắn còn mua không nổi thì nói gì đến đấu giá vật phẩm áp trục như Thạch Duẩn Tủy vạn năm chứ?
Đến lúc phải đi rồi!
Địch Cửu thức thời đứng lên, chuẩn bị mở cấm chế rời khỏi nơi đây. Tuy trong lúc đấu giá không cho người khác tiến vào nhưng lại không hạn chế tu sĩ đi ra ngoài.
Hàn Thanh Y nhìn chằm chằm Địch Cửu, nàng nhất định không để Địch Cửu mang Liệt Giới Phù đi, Liệt Giới Phù là thứ mà nàng nhất định phải có được. Nàng không ngờ Địch Cửu sau khi đấu giá vật phẩm đấy xong rồi liền ngồi lì tại chỗ không có hành động gì khác. Hai ngày một đêm qua, tên gia hỏa số 39 hàng 116 kia không hề đấu giá thêm một kiện vật phẩm gì nữa.
Nếu không phải thần niệm của nàng vẫn luôn một mực chú ý vào vị trí Địch Cửu, nói không chừng nàng còn tưởng rằng Địch Cửu đã rời khỏi hội trường rồi.
Nhưng nàng không ngờ lần đấu giá này lại xuất hiện một đóa hỏa diễm. Nàng tuy là thiên tài, là đệ tử chân truyền của tông môn nhưng trong người vẫn chẳng có một đóa hỏa diễm nào.
Ngọn lửa ấy hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng, bất kể bao nhiêu thì nàng cũng nhất định phải gom đủ linh thạch để mua nó về mới được.
Đáng tiếc lần này Hàn Thanh Y ra ngoài trên người chỉ có 6700 vạn linh thạch thượng phẩm mà thôi, cũng may trước đó đấu giá thua Địch Cửu, nếu không ngay cả trăm vạn linh thạch nàng cũng không bỏ ra nổi.
Nếu như thật sự không ổn vậy hẳn là có thể mượn đỡ Thiên Cơ Các nhỉ. Nàng đến từ cổ tông Chân Vực, không lẽ Thiên Cơ Các chút mặt mũi đó cũng không cho.
A, khoan, tên sâu kiến kia đâu?
Hàn Thanh Y sầm mặt lại, thần niệm của nàng mới không chú ý đến lô ghế nọ một chút mà tên gia hỏa ấy đã không thấy đâu nữa rồi.
Hàn Thanh Y ngẩng đầu nhìn giá hỏa diễm đã lên đến con số 130 triệu, nàng đành cắn răng xông ra phòng khách. Tuy hỏa diễm quan trọng, nhưng Liệt Giới Phù lại càng quan trọng hơn.
Địch Cửu đoán chừng Hàn Thanh Y sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng hắn cũng chẳng sợ. Tu vi Hàn Thanh Y cao nhất cũng chỉ là Thừa Đỉnh cảnh. Một khi rời khỏi Ngũ Lục thành, hắn sẽ có biện pháp đào tẩu.
Nhưng làm Địch Cửu ngoài ý muốn là lúc hắn rời khỏi hội đấu giá lại không thấy Hàn Thanh Y đuổi theo. Nếu nàng ta đã không để ý hắn, vậy thì tạm biệt không hẹn gặp lại nhé.
Địch Cửu sử dụng Thần Niệm Độn, chỉ nháy mắt đã biến mất trước cửa hội đấu giá.
Lúc Hàn Thanh Y chạy đến cửa cũng là lúc Địch Cửu vừa rời đi. Thần niệm của nàng bao phủ cả một khu vực nhưng đáng tiếc không tìm thấy được kẻ mà nàng muốn tìm.
...
Sau khi trở về nơi ở, Địch Cửu gỡ bỏ lớp dịch dung đi, sau đó cẩn thận cất hai tấm Liệt Giới Phù vào Tiểu Thế Giới.
Một ngày sau, Địch Cửu áng chừng thời gian, hẳn là hội đấu giá đã kết thúc, lúc này hắn mới rời khỏi động phủ tiến về Ngũ Lục quảng trường.
Đã đắc tội với nữ tử Hàn Thanh Y nọ nên Địch Cửu sớm từ bỏ ý định tiếp tục lưu lại Ngũ Lục thành bế quan tu luyện. Nếu không phải trên người hắn còn có một quả bom hẹn giờ, ngay hôm qua hắn đã lập tức rời khỏi Ngũ Lục thành rồi.
Lần này Địch Cửu đến Ngũ Lục quảng trường thật sự là vạn bất đắc dĩ, ngay cả Thiên Sa hắn cũng phải thu nó vào Tiểu Thế Giới, mặc dù trên lưng hắn vẫn đeo một thanh Hồng Anh Đao, nhưng thanh đao kia lại không phải Thiên Sa.
Hiện giờ Địch Cửu thật lòng mong chờ Hàn Thanh Y sẽ tới tìm hắn, sau đó giáo huấn hắn một lần rồi tốt nhất là lấy chiếc nhẫn trữ vật của hắn đi. Chiến nhẫn hắn đang đeo chỉ có hơn một vạn linh thạch thượng phẩm, và gần mười vạn linh thạch trung phẩm mà thôi.
Chỉ cần Hàn Thanh Y trong lúc gây chuyện với hắn mà lấy chiếc nhẫn này đi, vậy sự tình đấy tất nhiên sẽ truyền đến tai Thúc Hạo Lan. Hư Lạc Đan không phải hắn chủ động đưa ra thì xem như hắn thoát nạn rồi.
Đáng tiếc Địch Cửu lượn tới lượn lui mấy vòng mà vẫn chẳng thấy tung tích Hàn Thanh Y đâu. Địch Cửu thở dài, lẽ nào hắn lại phải trở về tiếp tục bế quan ư?
- Ngươi chính là Hồng Anh thiếu gia Địch Cửu, rất thích đi khuyến cáo người khác, đúng không?
Một thanh âm lạnh lùng vang lên. Người vừa nói là một vị nam tử ăn mặc sặc sỡ, đang đi đến gần Địch Cửu.
Thần niệm Địch Cửu quét qua liền biết tu vi người nọ hẳn là Tích Hải cảnh hậu kỳ. Hắn đi dạo Ngũ Lục quảng trường nửa ngày chính là chờ Hàn Thanh Y tới khi dễ hắn, không ngờ Hàn Thanh Y chẳng xuất hiện nhưng lại có một tên gia hỏa khác mò tới.
- Không sai, bản thiếu chính là Địch Cửu, ngươi là người phương nào?
Thanh âm Địch Cửu rõ to, thái độ cũng cực kỳ phách lối.
- Ta tên Nhậm Hải, ta đến là muốn nghe thử xem khuyến cáo của ngươi như nào đấy. Lúc trước chẳng phải ngươi khuyến cáo đường ca ta, kết quả đường ca ta chết ở bên bờ Bái Dạ Hồ sao?
Tên tu sĩ này mang theo một loại thần thái cao lãnh từ tốn nói chuyện, đáng tiếc cặp mắt tam giác liếc tới liếc lui kia đã hoàn toàn phá hủy hình tượng cao lãnh của gã.
Nghe nhắc tới địa danh Bái Dạ Hồ, Địch Cửu liền hiểu ra ngay chuyện gì. Nguyên lai gia hỏa trước mặt chính là huynh đệ trong gia tộc của tên Nhậm Bạt Phi kia. Nghe nói người này có tên trên Hải Bảng, chỉ là không biết gã xếp hạng thứ bao nhiêu.
Trong lòng Địch Cửu thầm than, nếu như ở bên ngoài Ngũ Lục thành, hắn nhất định sẽ liều mạng với Nhậm Hải một trận, xem rốt cục hắn cách những thiên tài Thế giới Tiểu trung ương này bao xa.
Đáng tiếc hắn đang mang Hư Lạc Đan trên người, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua khiêu khích của gã.
- Nguyên lai ngươi là ca ca của tên ăn hại Nhậm Bạt Phi kia ư, tiểu tử đấy đã bị bản thiếu xử lý rồi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết theo gã à?
Địch Cửu liếc mắt nhìn chằm chằm Nhậm Hải, bộ dáng ta rất muốn ăn đòn.
Sát khí của Nhậm Hải lóe lên một cái rồi biến mất, khí thế cuồng bạo nghiền ép đột ngột lao về phía Địch Cửu. Địch Cửu từng thấy Đổng Hữu Kiếm động thủ, cho nên hắn biết rõ, tu sĩ trên Hải Bảng chẳng có kẻ nào là yếu kém cả.
Hắn quả thật không biết tên này xếp hạng mấy, nhưng nếu đã là cường giả trên Hải Bảng thì thực lực nhất định không tệ tí nào.
Thế nhưng khi khí thế Nhậm Hải ép về phía Địch Cửu, trong lòng hắn lại thoáng kinh ngạc một chút, xem ra gã cũng không mạnh như hắn tưởng, loại khí thế này căn bản chẳng thể làm gì được hắn.
Cũng may Địch Cửu biết mục đích của mình đến Ngũ Lục quảng trường là gì, vất vả lắm mới tìm được tên Nhậm Hải ngu ngốc này đến khi dễ hắn, hắn làm sao có thể buông tha cho gã được. Ngay lúc khí thế Nhậm Hải nghiền ép đến, sắc mặt của hắn liền trở nên tái nhợt, trên trán chảy ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu.
- Ngươi muốn làm gì?
Địch Cửu "ngoài mạnh trong yếu" thốt lên.