Thế giới thứ chín

Chương 208




Không ngờ hắn còn thấy được Liệt Giới Phù tại Hội Đấu Giá lần này! Địch Cửu kích động đến nỗi phải nắm chặt bàn tay lại, sợ sẽ thất thố, khó mà kiềm chế tâm tình của mình. Món đồ đấy hắn nhất định phải lấy cho bằng được.

Hiện giờ trên người hắn đã có một viên rồi, đây là viên hắn sẽ dùng để trở về Địa Cầu, thế nhưng mấu chốt là sau khi trở về hắn phải làm sao để đi đến Thế giới Tiểu trung ương đây. May mà lúc này lại xuất hiện thêm một viên nữa, đây quả là một tin vô cùng đáng ăn mừng đối với Địch Cửu.

Địa cầu vốn là nơi linh khí thiếu thốn, chắc chắn không có khả năng hắn sẽ ở lại đó lâu dài. Sở dĩ Địch Cửu muốn về Địa cầu chủ yếu là vì hai chuyện. Một là hắn muốn tìm Hồng Trần hòa thượng ở Vong Xuyên Tự, mặc dù chưa từng gặp người này nhưng không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác vô cùng kỳ quái với ông ta.

Cho nên Địch Cửu nhất định phải tìm gặp rồi hỏi cho bằng được vì sao chính hắn có thể gặp được nhục thân kiếp trước của mình.

Đây là chuyện rất kỳ quái, đạo tắc Luân Hồi không phải là thứ hắn có thể hiểu được. Tuy nhiên dựa vào những suy luận bình thường thì những chuyện này hẳn sẽ không xảy ra mới đúng. Dù sao thì thời điểm hắn xuất hiện ở địa cầu không phải là trạng thái linh hồn xuyên vào thân thể mà là dùng xác thịt chân chính của mình cơ mà.

Đồng thời hắn cũng vô cùng hoài nghi nhục thể kiếp trước của hắn đi vào sơn mạch Vong Xuyên có liên quan đến Hồng Trần hòa thượng. Kiếp trước hắn chỉ là người bình thường mà thôi, nguyên nhân gì khiến ông ta nói cho hắn biết trên đời này có một loại dược liệu tên Hồng Mộc Huyết Hoa cơ chứ? Dù có nói thì cũng nên nói cho Thẩm Tử Ngữ chứ không phải là mình mới đúng.

Cộng với việc linh khí Địa cầu thiếu thốn, làm sao Hồng Mộc Huyết Hoa có thể tồn tại được?

Mà vấn đề thứ hai là cây cầu hắn từng nhìn thấy ở sơn mạch Vong Xuyên kia.

Thời điểm khi hắn gặp phải nó rất quỷ dị, chả khác nào mấy sự kiện linh dị cả. Với tu vi như hiện giờ khiến hắn hiểu rõ rất có thể cây cầu đó là một kiện chí bảo, khả năng còn quý hơn Tiểu Thế Giới nữa kìa. Lúc trước hắn chưa có nhiều kiến thức thì không nói làm gì, bây giờ thì khác, Địch Cửu vô cùng hoài nghi hắn nhìn thấy được cây cầu là vì một loại quy tắc nào đó.

Ngoại trừ hai chuyện đó ra thì hắn vẫn còn vài vị bằng hữu ở Địa cầu, lần này trở về hắn cũng muốn cáo biệt bọn họ. So với các tu sĩ bình thường, Địch Cửu được tiếp xúc với quy tắc thiên địa sớm hơn nên hiểu việc hoàn thiện đạo tâm quan trọng đến cỡ nào, mà Địa Cầu chính là nơi tốt nhất giúp hắn hoàn thiện đạo tâm của mình.

- Liệt Giới Phù là vật cực kỳ quý hiếm, nó có công dụng giúp tu sĩ di chuyển từ giới vực này đi vào một giới vực khác. Đương nhiên thứ này còn có công dụng trọng yếu hơn, đó chính là giúp người sở hữu nó có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.

Đứng trên đài, Thai Yến không ngừng ra sức tuyên truyền công dụng của Liệt Giới Phù.

Nghe xong, trong lòng Địch Cửu càng thêm sốt sắng. Vốn dĩ không cần tuyên truyền thì giá bán Liệt Giới Phù đã cực kỳ cao rồi, bây giờ tuyên truyền đến cỡ này, không cần nói hắn cũng biết lần này khẳng định giá sẽ được đôn tới tận trời luôn rồi.

- Kính thưa quý vị, giá khởi điểm của nó là 5 triệu linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng không được thấp hơn 10 vạn, hiện tại mọi người có thể bắt đầu.

Giá trên màn hình không ngừng nhảy lên theo động tác vung tay của Thai Yến.

Trông thấy tình hình bắt đầu có biến chuyển Địch Cửu nhíu mày một cái, quả nhiên giá đang tăng lên không ngừng. Giá khởi điểm là 5 triệu, trên người hắn hiện tại tổng cộng cũng không đến 100 triệu linh thạch thượng phẩm nữa, không biết có thể sờ tới Liệt Giới Phù hay không đây.

Trong nháy mắt con số trên màn hình đã nhảy tới 11 triệu.

Do dự một lúc, cuối cùng Địch Cửu cũng viết xuống tấm biển đấu giá mấy chữ 30 triệu linh thạch thượng phẩm. Trong mấy trường hợp cạnh tranh như này không chỉ cần tiền không đâu, mà cả khí thế cũng phải bày ra nữa.

Lúc còn ở thành Minh Châu, hắn đã từng tham gia rất nhiều hội đấu giá lớn bé khác nhau. Bởi vì Địch Gia không thiếu tiền nên mỗi lần đến hắn chỉ cần đập tiền xuống mà thôi.

Còn bây giờ thì khác, Địch Cửu hiểu rõ kinh nghiệm này của mình chắc chắn không dùng được tại đây. Dù sao thì khi còn ở thành Minh Châu, có mấy ai dám đấu với Địch Lão Cửu hắn đâu cơ chứ.

Giá từ 10 triệu nhảy thẳng lên 30 triệu khiến Thai Yến có chút kinh ngạc. Loại báo giá này không phải y chưa từng thấy qua, thế nhưng một lần mà tăng lên 20 triệu thì chỉ có mấy cường giả tông môn mới làm ra được thôi. Mà một tên tu sĩ ngồi trong đại sảnh lại có thể tăng một lần với con số lớn như vậy, quả là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Thai Yến thấy tình hình hơi bất ổn bèn hô to:

- Hiện tại đã có người ra giá 30 triệu rồi, quý vị có ai muốn ra giá cao hơn không? Thứ này không chỉ đơn giản dùng để dịch chuyển thôi đâu, mà có đôi lúc, nó chính là vật cứu mạng quý vị đấy. Còn ai muốn ra giá nữa không nào?

Dù rất sốt ruột nhưng bất kể Thai Yến nói gì thì Địch Cửu cũng không có biện pháp ngăn cản, đây là sân nhà của ông ta mà.

Từ sau khi hắn đẩy giá lên 30 triệu, Địch Cửu liền nhanh chóng cảm nhận được vô số thần niệm quét tới.

Địch Cửu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết Hội Đấu Giá đã cố tình che giấu chỗ ngồi của mình, nhưng làm sao bảo vệ được hắn trước mấy tên gia hỏa thần thông quảng đại kia cơ chứ, chỉ cần bọn họ muốn thì vẫn có thể nhẹ nhàng tra ra hắn. Cũng may xung quanh chỗ Địch Cửu ngồi có Hộ trận che giấu thần niệm mà hắn đã bố trí từ trước, chỉ cần hắn không chủ động mở ra thì không ai dám cưỡng ép xé rách nó cả.

Vốn Địch Cửu cũng biết rõ chỉ với 30 triệu thì đừng mơ lấy được Liệt Giới Phù, nhưng trong lòng hắn vẫn thầm chờ mong đừng ai tiếp tục báo giá nữa.

Tuy nhiên thực tế lại khắc nghiệt, rất nhanh liền có người ra giá cạnh tranh, 31 triệu.

- Lại có người ra giá 31 triệu, xem ra cũng không phải chỉ có một vị đại nhân nhìn ra được giá trị của Liệt Giới Phù nhỉ.

Thấy tình hình có vẻ thuận lợi, Thai Yến tiện tay đốt thêm một mồi lửa.

Không đợi Địch Cửu tăng giá, rất nhanh giá trị Liệt Giới Phù đã tăng lên 33 triệu rồi tiếp tục là 35 triệu.

Người muốn viên Liệt Giới Phù này khẳng định không chỉ có một, những lần báo giá tiếp theo đều đến từ phòng khách.

Địch Cửu không nhịn được hít vào một hơi, lần nữa viết xuống con số 50 lên bảng báo giá.

Thời điểm màn hình xuất hiện con số 50 triệu kia thì toàn trường phát lên từng đoạn âm thanh hút khí. Bọn họ biết Liệt Giới Phù trân quý nhưng với cái giá này thì không phải quá cao rồi ư?

Những người ngồi trong phòng khách đình chỉ báo giá. Theo quan điểm của bọn họ thì nhiều lắm Liệt Giới Phù cũng chỉ có giá trên dưới 40 triệu mà thôi, 50 thì có hơi cao quá rồi. Huống chi đây chỉ mới là kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên, nếu đem linh thạch tiêu hao hết vào nó thì làm sao cạnh tranh được mấy món đồ tốt phía sau chứ.

Hội Đấu Giá mới đợt đầu tiên đã mang Liệt Giới Phù ra, tất nhiên là muốn đặt một cơ sở vững chắc để giá của những lần sau có thể kịch liệt hơn rồi.

Trên thực tế mà nói, Hội Đấu Giá tất nhiên càng hi vọng mọi người đấu đá lẫn nhau, sau đó thêm tới 50 triệu luôn. Mà không phải cái dạng như Địch Cửu đang làm đây, vừa ra một lần là đẩy lên 40. Việc thiếu thời gian đẩy giá như thế ít nhiều sẽ làm giảm giá trị bầu không khí, hơn nữa cũng không quá có lợi cho hội đấu giá.

Địch Cửu vừa báo giá xong thì không còn ai muốn tăng giá nữa. Thấy vậy Thai Yến bèn hô to:

- Hàng 116 số 39 báo giá 50 triệu, còn vị nào ra giá cao hơn nữa không? Nếu không có thì Liệt Giới Phù sẽ thuộc về vị bằng hữu này đấy…

Sau khi nói liên tục nửa ngày mà vẫn không thấy vị khách nào tiếp tục đẩy giá, Thai Yến đành giơ cái chùy đấu giá trên tay lên, mạnh mẽ gõ xuống.

- 50 triệu lần một… 50 mươi triệu lần…

- Chờ chút, ta ra giá 50,1 triệu!

Một âm thanh thanh thúy đánh gãy lời Thai Yến.

Dựa vào quy củ thì khách mời không thể báo giá trực tiếp như thế được, phải dùng bảng báo giá mới đúng. Việc có người hô to rồi một lúc sau trên màn hình mới hiện lên con số 50,1 triệu là không hợp quy củ.

Thế nhưng lại ngoài dự liệu của mọi người, Thai Yến hoàn toàn không làm ra bất kỳ động tác ngăn cản nào cả, ngược lại còn nói:

- Có một vị bằng hữu từ phòng khách ra giá 50.1 triệu, nếu không ai báo giá cao hơn ta sẽ bắt đầu kêu nhé. 50.1 triệu lần thứ nhất, 50.1 triệu lần thứ hai…

Thai Yến kêu giá lần này có khác biệt rất lớn so với lần kêu giá cho Địch Cửu, tốc độ gõ vô cùng nhanh, dường như ông hi vọng không ai tăng giá nữa.

Trong lòng Địch Cửu tức giận không thôi, hắn nhanh chóng viết xuống con số 60 triệu lên bảng báo giá. Hắn biết rất rõ cái người đang tranh với hắn là ai, chính là Hàn Thanh Y, thiên tài tu sĩ đến từ Chân Vực.

Hẳn là Thai Yến đang e ngại nữ nhân này nên mới muốn nhanh chóng kết thúc phiên đấu giá, mà đồng thời ông ta cũng muốn bán Liệt Giới Phù cho nữ nhân kia.

Liệt Giới Phù là thứ vô cùng cần cho những dự định trong tương lai của Địch Cửu, hắn há có thể dễ dàng nhường lại như vậy.

Khi Thai Yến thấy báo giá nhảy lên con số 60 triệu thì không khỏi thở dài, âm thầm mặc niệm cho Địch Cửu. Hiện tại giá cả có biến động, ông chỉ có thể thẳng thắn nói:

- Vị bằng hữu hàng 116 số 39 đã nâng giá lên 60 triệu, còn ai ra giá cao hơn nữa không?

- Gan tên này cũng to quá nhỉ, ta ra giá 60,1 triệu.

Thanh âm lạnh lẽo của Hàn Thanh Y một lần nữa truyền tới, khiến giá cả trên màn hình tiếp tục đổi mới.

- 70 triệu.

Địch Cửu thèm vào mà sợ ả, tuy nhiên trong lòng hắn bây giờ cảm thấy lúc trước mình làm người là thất bại cỡ nào mà.

Địch Cửu hắn khi trước có khác gì nàng ta bây giờ đâu, mỗi lần ra giá đều chỉ báo tên Địch Lão Cửu của hắn ra thì còn ai dám tranh nữa. Năm đó Địch gia bị diệt ắt hẳn có rất nhiều người vỗ tay ăn mừng nhỉ?

Hít một hơi sâu, nếu Địch gia còn, có lẽ hắn vẫn sẽ trải qua thời gian vô ưu vô lo không khác vậy là bao.

Sát ý cường đại rơi xuống bên ngoài cấm chế của Địch Cửu, cũng may Hàn Thanh Y còn biết mình không thể quá phận mà xé rách cấm chế chỗ ngồi nên đã dừng lại kịp thời.

Sau đó nàng ta cũng không tăng giá nữa, hiển nhiên là không đủ linh thạch để đấu tiếp, cho nên viên Liệt Giới Phù cứ như vậy mà thuận lợi về tay Địch Cửu.

Còn mấy tu sĩ mơ hồ đoán được thân phận Hàn Thanh Y thì cảm thấy vô cùng khâm phục sự can đảm của hắn, xem như đoạt được Liệt Giới Phù đi nữa thì thứ này có khác gì bùa đòi mạng đâu, không cẩn thận coi chừng hiến luôn cái mạng nhỏ của mình thì quả là mất nhiều hơn được.