Trong bốn tháng qua, Địch Cửu gần như phải dùng hết tất cả linh thảo cấp bốn trở xuống mới có thể luyện chế ra được linh đan tam phẩm. Một phần cũng là nhờ đạo hỏa giúp hắn có thể mơ hồ cảm ứng được đặc tính của linh thảo.
Sau khi nhận ra Ngũ Lục Đạo Tháp sắp đóng thì Địch Cửu mới đình chỉ việc luyện đan.
Trong lòng hắn cảm thán không thôi, với tiến độ hiện giờ thì không biết đến khi nào hắn mới đột phá lên Đan Vương thất phẩm nổi, còn không bằng trực tiếp đi khiêu chiến bọn người ở Tích Hải bảng kia còn hơn.
Để trở thành Đan Vương thất phẩm không chỉ cần có thời gian và linh thạch, mà quan trọng hơn hết là phải sở hữu một lượng lớn linh thảo cao cấp hỗ trợ nữa. Dù tài nguyên tu luyện ở Thế giới Tiểu trung ương nhiều hơn các đại lục còn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng linh thảo cao cấp vẫn cực kỳ quý hiếm. Hơn nữa hắn không có tông môn phía sau lưng hỗ trợ, muốn thành công đột phá trừ phi hắn may mắn lọt vào cái bí cảnh linh thảo nào đó, bằng không thì tạm thời đừng mong nghĩ tới làm gì.
Sau khi cảm khái một phen, Địch Cửu mới thu dọn Hộ trận cấp chín mình đã bày ra trước đó rồi đi thẳng về quảng trường Ngũ Lục.
Thứ hắn quan tâm nhất hiện giờ không phải là danh tự của mình trên Ngũ Lục Đạo Bia, mà là việc tên hắn có trên Bảng Tiềm Lực hay không thôi. Chỉ cần có tên trên đó thì Địch Cửu sẽ có tư cách khiêu chiến tu sĩ Hải Bảng rồi.
Sau khi nhìn thấy kết quả mình mong đợi, Địch Cửu mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy hắn không biết bản thân làm sao mà nhảy lên được tới tận thứ hạng này, bất quá việc đấy không phải là chuyện hắn nên bận tâm, chỉ cần có tên trên đó là được.
- Này mọi người, Hồng Anh thiếu gia tới rồi kìa!
Ngay lúc Địch Cửu vừa xuất hiện ở quảng trường, đông đảo ánh mắt liền hướng về phía hắn.
So với chín người đứng đầu Ngũ Lục Đạo Bia thì tu sĩ đứng hạng 10 là Địch Cửu lại càng có vẻ nổi danh hơn.
Một trong những nguyên nhân khiến tiếng tăm Địch Cửu bay lên như diều gặp gió như vậy đều do mọi người đồn thổi hắn là một người hào sảng, nguyện ý ra mặt cho những tu sĩ không quen biết mà chẳng thu tí ích lợi nào, thậm chí còn không muốn để lại danh tính.
Nguyên nhân thứ hai là vì Địch Cửu chỉ là một tán tu mà đủ khả năng leo lên mười hạng đầu trong Ngũ Lục Đạo Tháp.
Ngoài trừ hai điều này ra thì còn do Địch Cửu là tu sĩ chưa đạt tu vi Tích Hải duy nhất đứng ở mười hạng đầu tiên nữa.
Tuy nói cảnh giới từ Kim Đan đến Tích Hải là thích hợp nhất để bước vào tháp, nhưng tốp mười trên thực tế lại đều là Tích Hải chi cảnh cả.
Không nói tới những việc khác, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để chứng minh bản thân hắn không tầm thường rồi.
Cùng lúc ấy, Địch Cửu liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Thanh Y đứng cách đó không xa đang quan sát hắn như hổ rình mồi, cũng may nữ nhân này vẫn còn biết nặng nhẹ, không tìm đến hắn dông dài trong hoàn cảnh như vậy.
Trông thấy càng ngày càng có nhiều người chen chúc tới quan sát mình, Địch Cửu bèn nhảy lên vươn tay lấy Ngũ Lục Đạo Bài đang lơ lửng trên Đạo Bia rồi chuẩn bị rời khỏi.
Không biết Ngũ Lục Đạo Bài được chế tác từ vật liệu gì mà toàn thân nó vàng như lửa, lớn chừng nửa bàn tay, phía trên có viết mấy chữ “Địch Cửu 132”.
Xem ra tổng số điểm mà mình thu hoạch được là 132 điểm rồi, tuy Địch Cửu vẫn chưa biết số điểm ấy dùng để làm gì nhưng hắn biết giá trị của số điểm này là cực kỳ lớn.
Địch Cửu vừa thu Ngũ Lục Đạo Bài lại thì một nam tử trung niên đi đến trước mặt hắn, ôm quyền nói:
- Xin chào, Địch đạo hữu. Ta nghe nói huynh là tán tu nhỉ? Không biết huynh có nguyện ý gia nhập Tuyết Kiếm Môn của bọn ta không?
Hắn còn chưa kịp trả lời thì lại có thêm một người khác nữa chen tới.
- Địch đạo hữu, Thiên Lam Tông rất muốn mời huynh gia nhập, nếu huynh đồng ý thì chức vụ Trưởng Lão Ngoại Môn sẽ là của huynh đấy.
- Ta đến từ Hỏa Luyện Cốc…
Trông thấy vẫn còn mấy tu sĩ từ các tông môn nhao nhao tới tranh người, Địch Cửu bèn vội ôm quyền đáp:
- Đa tạ tông môn các vị hậu ái nhưng tại hạ đã có kế hoạch riêng rồi, xin phép được cáo từ.
Nói xong hắn liền gạt đám người trước mặt ra rồi nhanh chóng rời khỏi.
Địch Cửu không biết rốt cuộc có bao nhiêu tông môn nhìn trúng thực lực của mình, nhưng hắn có thể chắc chắn được bọn họ chủ yếu là ham muốn con số 132 điểm trong tay hắn kìa.
- Tên tiểu tử kia, đứng lại…
Một tên nam tu râu ria đầy mặt nhảy ra ngăn bước Địch Cửu.
Địch Cửu trông thấy thế thì thầm than trong lòng, chuyện nên tới thì phải tới a.
- Đem đồ của ta trả lại đây, nếu không ta sẽ khiêu chiến ngươi, chúng ta cùng nhau quyết đấu trên Sinh Tử Đài đi.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Hổ Nhất Hữu đã bị Địch Cửu lừa lấy mất một viên Cực Hỏa Tinh Kim lúc trước.
Nếu không phải không được phép động thủ được ở quảng trường thì Hổ Nhất Hữu đã sớm tế ra Lưu Ly Thang xử lý tên oắt con dám gạt đồ của gã rồi.
Thật lòng mà nói, đương nhiên Địch Cửu rất muốn đồng ý lời khiêu chiến của gã ta. Hổ Nhất Hữu chỉ mới đạt Hư Thần tầng ba, còn hắn cũng đã là Hư Thần tầng hai, đối chiến với đối thủ cùng cấp bậc thì Địch Cửu chẳng việc gì phải sợ hãi.
Thế nhưng hắn lại thể giết được gã.
Mà lên Sinh Tử Đài chắc chắn chỉ có một người còn sống thôi. Hoặc gã, hoặc chính hắn phải để mạng lại đó. Nhưng Địch Cửu vô cùng hoài nghi, liệu giết gã rồi thì bản thân còn có thể sống sót mà đi tới Truyền Tống Trận bên ngoài Thiên Đồ thành hay không.
Hơn nữa, Hổ Nhất Hữu chính là người đứng thứ sáu mươi ba trong Bảng Tiềm Lực, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng thay đổi thứ vị của gã là bao. Hắn chẳng cần hỏi thăm lai lịch của Hổ Nhất Hữu cũng biết thừa chắc chắn tên gia hỏa này xuất thân từ một đại tông môn rồi. Với tình huống hiện tại của hắn, đừng nói tới việc gây thù với đại tông môn, dù chỉ là mấy tông môn nhị lưu tam lưu thì hắn cũng ăn không vô đâu.
- A, là Hổ huynh đấy ư, vật đó không phải là huynh ban thưởng cho ta à? Vì sao bây giờ còn muốn đòi lại nữa? Không lẽ đây là truyền thống nhà huynh sao?
Địch Cửu giả vờ kinh ngạc hô lên một tiếng.
Thoáng chốc, gương mặt Hổ Nhất Hữu đỏ bừng, gã lúng túng đáp:
- Khi đó ta cầm nhầm mà.
Vốn Hổ Nhất Hữu tính ỷ vào xuất thân từ đại tông môn của mình để khi dễ tán tu như Địch Cửu, thế nhưng không ngờ hắn lại nói thế, gã vẫn chưa chai mặt đến nỗi bất chấp mọi thứ mà đòi đồ đâu. Đòi lại đồ vật đã đưa cho người khác là một việc thật sự rất mất mặt đấy.
Địch Cửu từ tốn lấy ra một cái bình ngọc đưa cho gã rồi bảo:
- Hổ huynh à, Cực Hỏa Tinh Kim đã được ta đổi thành Hư Lạc Đan rồi này, nếu huynh muốn lấy lại thì ta tặng cho huynh.
Viên đan dược ấy là do tông chủ Côn Tông - Thúc Hạo Lan đưa cho hắn, hắn vốn không muốn dùng nên hiện tại dứt khoát đẩy qua cho Hổ Nhất Hữu luôn.
Mà Hổ Nhất Hữu cũng tiếp lấy bình ngọc theo bản năng, tuy nhiên rất nhanh gã đã phản ứng lại:
- Không được, giá trị thứ này kém xa Cực Hỏa Tinh Kim của ta mà.
Thật ra nếu đem hai thứ này so sánh thì Hư Lạc Đan cũng chẳng kém Cực Hỏa Tinh Kim là bao, quan trọng là phải xem nó có hữu dụng gì cho đối phương hay không thôi. Chẳng hạn như Hổ Nhất Hữu đã là Hư Thần tầng ba rồi, đương nhiên sẽ chẳng cần dùng đến Hư Lạc Đan làm gì. Nếu Địch Cửu đưa gã Phá Thần Đan thì thậm chí gã còn nguyện ý lấy linh thạch ra gửi tặng lại cho Địch Cửu nữa kìa.
Đột nhiên, thần niệm của Địch Cửu phát hiện ra mình đang bị một lão giả áo đen gầy yếu theo dõi, thế nên hắn vội bước đến vỗ vỗ vai Hổ Nhất Hữu, đoạn bảo:
- Hổ huynh, hiện giờ ta chỉ còn thứ này thôi, trong tương lai nếu ta lấy được Cực Hỏa Tinh Kim sẽ bù lại cho huynh mấy cái. Mà ta nghe nói hội đấu giá lần này có Địa Tâm Viêm Tinh nữa đó, nếu huynh thích, ta sẽ cố gắng giành về cho huynh luôn nhé.
Dứt lời, Địch Cửu bèn xoay người rời đi. Thế nhưng hắn chỉ mới bước được một bước thì thấy lão giả áo đen kia đã cười híp mắt đứng trước mặt mình rồi.
- Ngươi chính là Địch Cửu có đúng không?
Trong lòng hắn âm thầm chấn kinh. Vừa nãy lão nhân kia đứng sát ngay sau lưng hắn, vậy mà cả không gian xung quanh đều không có chút ba động nào cả, phải đạt tới loại thực lực nào mới có thể làm như vậy đây?
- Vãn bối Địch Cửu xin ra mắt tiền bối.
Địch Cửu khẽ khom người, dùng ngữ khí kính cẩn đáp.
- Lão tử là Huyễn Minh Tử đến từ Thiên Cơ các, không biết có thể nói chuyện với Địch đạo hữu mấy câu không?
Trái với thực lực vô cùng khủng bố, ngữ khí và giọng điệu của lão giả này lại rất ấm áp và dễ chịu.
Hổ Nhất Hữu vừa trông thấy ông ta bèn lặng lẽ lui ra sau rồi nhanh chóng lẩn mất vào đám đông, ngay cả Cực Hỏa Tinh Kim cũng chẳng cần nữa.
- Tất nhiên là được rồi ạ.
Thực lực của ông ta cực kỳ cường đại, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với bất kỳ một tông chủ nào trong Ngũ Đại Tông Môn kia, bảo hắn làm sao dám từ chối cho được.
- Thế thì mời Địch đạo hữu đi theo ta.
Huyễn Minh Tử nhẹ gật đầu với Địch Cửu rồi xoay người dẫn đường.
Nếu hiện giờ mà đang ở bên ngoài Ngũ Lục thành thì nói không chừng Địch Cửu sẽ trực tiếp sử dụng Thần Niệm Độn để bỏ trốn, nhưng ở đây thì hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo đối phương mà thôi.
Sau khoảng một nén nhang, Địch Cửu và Huyễn Minh Tử đã đi tới một tức lâu.
Biết rõ nơi này là địa bàn của đối phương nhưng hắn cũng chỉ đành kiên trì đi theo tiếp.
Huyễn Minh Tử dẫn Địch Cửu vào một gian phòng khách thanh tịnh, chủ động rót cho hắn chén trà rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Không biết Địch đạo hữu có bằng lòng gia nhập Thiên Cơ các của chúng ta không?
Địch Cửu ngây người, này là đang muốn mời hắn vào Thiên Cơ các đấy hả?
- Thưa tiền bối, Thiên Cơ các không phải là Thập Tinh Tông Môn sao?
Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa thấy lo lắng. Mặc dù biểu hiện của mình rất tốt nhưng còn chưa đạt tới mức được Thập Tinh Tông Môn mời gia nhập đâu.
Dường như thấy được nghi hoặc của Địch Cửu, Huyễn Minh Tử bèn mỉm cười, nhẹ nhàng giải đáp:
- Mặc dù Thiên Cơ các được xem như Thập Tinh Đại Môn, nhưng thực tế nó vẫn còn kém xa so với Chân Vực và Thượng Cổ Ẩn Tông kia kìa. Nói là vậy nhưng Thiên Cơ các tại Thế giới Tiểu trung ương cũng được xem là một thế lực đệ nhất. Có phải ngươi không hiểu vì sao ta mời ngươi gia nhập tông môn đúng không? Đúng là ta coi trọng ngươi, ta cảm thấy ngươi so với mấy tên thiên tài của Chân Vực kia càng có tiềm năng hơn nhiều. Chỉ có ngươi mới có cơ hội chân chính tiến vào Tiên Vực trong tương lai.
- Thưa tiền bối, vãn bối tự nhận tư chất mình không tệ, nhưng tu vi chỉ mới đạt Hư Thần cảnh thôi, huống hồ vãn bối chỉ đứng thứ chín trên Bảng Tiềm Lực…
Huyễn Minh Tử khoát tay chặn lại những gì Địch Cửu định nói.
- Ngươi không cần tự xem nhẹ bản thân, ta chưa bao giờ thấy tu sĩ nào bước vào Hư Thần lúc 30 tuổi cả, ngươi là người duy nhất đấy, ta tin mình không nhìn lầm tuổi tác của ngươi đâu. Ta đã từng gặp qua tu sĩ Hư Thần cảnh trẻ tuổi nhất rồi, mà khi ấy người nọ cũng đã ngoài 80. Bọn họ đều là thiên tài được bồi dưỡng bởi vô số tài nguyên tông môn, không phải là thứ mà tán tu như ngươi có thể so sánh được.
- Ngươi đã thấy những tu sĩ thiên tài trên Đạo Bảng rồi chứ? Không có ai thấp hơn 190 tuổi cả. Nói cách khác, tư chất họ không thể so sánh được với ngươi. Còn Bảng Tiềm Lực là do Thiên Cơ các ta sắp xếp, dựa vào tiềm lực của ngươi hẳn là nên xếp ở vị trí thứ nhất, nhưng chính ta đã đề nghị hạ ngươi xuống hạng chín đấy. Ta từng gặp ngươi đấu pháp bên bờ Bái Dạ Hồ, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người chỉ mới 30 tuổi mà lĩnh ngộ được đao ý mang theo một tia pháp tắc như ngươi.
Nghe vậy Địch Cửu bèn nghĩ tới lời Phục Triệt từng nói, Thiên Cơ các là một nơi vô cùng thần bí, rất có thể bọn họ đã bố trí Ẩn Nặc Trận bên cạnh mà hắn không hề hay biết.
Thấy Địch Cửu trầm mặc, Huyễn Minh Tử lại bảo:
- Sở dĩ ta mời ngươi đến đây là vì muốn cứu mạng ngươi thôi. Ngươi có biết tính mạng mình đang rất nguy hiểm không?
- Kính thưa tiền bối, vãn bối tuân thủ pháp luật lại thích làm việc thiện, là người tốt làm việc tốt, không gây chuyện không sinh sự, an an ổn ổn tại Ngũ Lục thành…
Huyễn Minh Tử cười lạnh một tiếng.
- Không nói đến chuyện Hổ Nhất Hữu vì sao muốn chặn ngươi lại, ngươi nhận ra được tông chủ Côn Tông Thúc Hạo Lan điều tra ngươi nhưng lại không thấy có vấn đề gì đúng không? Ta nói cho ngươi biết, sớm muộn gì Thúc Hạo Lan cũng sẽ tìm đến ngươi mà thôi. Ông ta thà rằng giết lầm chứ không bỏ sót, huống chi ngươi đã làm sai một chuyện rồi.
- Không biết đó là chuyện gì vậy thưa tiền bối?
Địch Cửu vội hỏi.