Thế giới thứ chín

Chương 204




Sau khi trở lại động phủ, Địch Cửu bắt đầu bố trí các loại hộ trận bảo vệ.

Phía ngoài cùng là hộ trận động phủ của Ngũ Lục các, ngay sau nó, Địch Cửu bố trí thêm một cái Xúc Phát Trận nữa. Tất cả những kẻ đến đây, kể cả chỉ dùng thần niệm quét tới thì hắn đều có thể cảm nhận được.

Sau Xúc Phát Trận, Địch Cửu tiếp tục bố trí hộ trận cấp bốn. Ngay trong phòng bế quan của mình, hắn lại bố trí thêm hai hộ trận nữa, lần lượt là Ẩn Tức Trận và Phòng Ngự Trận. Hai cái này mới là thứ hắn dụng tâm, cả hai đều lên tới cấp chín.

Địch Cửu luôn luôn tâm niệm, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. Vài ngày trước nếu chẳng phải nhờ hắn tỉnh táo, cẩn thận thì đã phải uống nước rửa chân của Thúc Hạo Lan rồi.

Chỉ còn khoảng chừng năm, sáu tháng nữa là Ngũ Lục Đại Hội sẽ kết thúc, cho nên thời gian của Địch Cửu rất cấp bách. Hắn cần nghiên cứu Thư Giới, học tập Đại Kiếm Trận Quyết, tốt nhất là đổi nó thành Đại Đao Trận Quyết luôn. Trừ những thứ này ra thì hắn còn cần bắt đầu học tập luyện đan nữa.

Ban đầu Địch Cửu cho rằng mình không cần học tập đan đạo, cứ để phần đấy cho Tiểu Thụ Nhân học. Tuy nhiên gốc cây nhỏ đã ở trong Thiên Mạc rất lâu rồi mà mãi vẫn chưa thấy ra, hắn cần đan dược gì cũng khó khăn. Cho nên Địch Cửu quyết định, chỉ có kỹ năng bản thân nắm giữ mới là thứ thật sự thuộc về mình, sủng vật biết cũng không có nghĩa là hắn biết.

May mà tri thức đan đạo và một số tư liệu luyện đan tâm đắc Tiểu Thụ Nhân đều để lại trong Tiểu Thế Giới, trên người hắn vốn đã có rất nhiều linh thảo, lại thêm số tri thức này thì xem như việc học tập khá thuận lợi rồi.

Sau khi xác nhận động phủ của mình vạn vô nhất thất, Địch Cửu mới bắt đầu chuyên tâm đắm chìm vào kho tri thức trong Thư Giới.

Bởi vì hắn có viên đá màu xám nên quyển sách nọ mới chủ động tiến vào thức hải, chứ không phải nó bị Địch Cửu luyện hóa. Hiện tại có thời gian rảnh, hắn định thử luyện hóa Thư Giới xem sao.

Địch Cửu biết luyện hóa Thư Giới sẽ không phải là luyện hóa cấm chế, mà hắn phải cảm ngộ vô cùng vô tận quy tắc trong đấy.

Thần niệm của hắn đi sâu vào quyển sách, tuy nhiên ngoại trừ khí tức vũ trụ mênh mông ra, Địch Cửu vẫn không nắm bắt được bất kỳ một tia quy tắc nào.

Địch Cửu thầm than trong lòng, xem ra hắn đoán không sai, lúc trước mình có thể cảm ngộ được quy tắc và để Thư Giới tiến vào thức hải thật sự là do năng lực của viên đá xám, hoặc có thể là do chính nó tự chủ động tiến vào mà thôi.

Hiện tại hắn chỉ đủ khả năng học tập tri thức trong đó chứ việc luyện hóa thì khoan hẵng mơ đến.

Thư Giới bao hàm vạn vật trong vũ trụ, có vô số chủng loại. Lúc đầu, Địch Cửu chỉ quan sát theo cách thông thường. Mấy ngày sau, hắn phát hiện mặc dù mình không cách nào cảm ngộ quy tắc, nhưng lại có thể dựa theo khả năng lý giải quy tắc của bản thân để nhìn những thứ trong đó một cách hiệu quả hơn.

Những cảm ngộ pháp tắc cơ sở trong Ngũ Lục Đạo Tháp bây giờ chợt phát huy tác dụng.

Vô số tri thức về vật liệu, dị tượng thiên địa, vạn vật vũ trụ đều hóa thành dòng lũ để Địch Cửu hấp thu. Ngay lúc hắn đang tập trung tiếp nhận “bài giảng” từ quyển sách, tia sáng màu vàng bên trong viên đá màu xám đột nhiên khuấy động ra một vòng rồi lại thêm một vòng đạo văn. Những đạo văn này giúp tăng thêm tốc độ hấp thu tri thức và cảm ngộ vạn vật vũ trụ của Địch Cửu.

Đảo mắt đã qua hai tháng, cuối cùng Địch Cửu cũng đành dứt thần niệm ra, bởi vì hắn đã tiếp nhận quá nhiều kiến thức đến nỗi đầu đau muốn vỡ luôn rồi.

Trong hai tháng này, Địch Cửu vẫn chỉ mới tra xét được phần bên ngoài của Thư Giới mà thôi, thậm chí ngay cả một bộ phận cơ sở cũng chưa thể xem hết một phần trăm nữa. Nếu cứ theo tốc độ đấy, căn bản hắn không thể nào xem hết nổi nội dung trong quyển sách mất.

Cũng may mà nhờ có viên đá màu xám trợ giúp nên những gì học được, hắn có thể lý giải rất sâu chứ không chỉ là nắm tổng quát sơ sài không thôi.

Lúc này nếu có đầy đủ vật liệu, Địch Cửu có lòng tin rất nhanh hắn sẽ bước vào hàng ngũ Đại Sư luyện khí ngũ phẩm.

Không có vật liệu luyện khí cấp năm trở lên cũng chẳng sao, hắn vẫn còn có linh thảo. Thời gian từ giờ đến lúc Ngũ Lục Đạo Hội kết thúc đủ để hắn dùng nó luyện đan rồi.

Trước đó Địch Cửu cũng đã từng học luyện đan, tuy nhiên trình độ khi ấy chỉ có thể luyện chế ra linh đan nhất phẩm mà thôi.

Bây giờ sau khi trải qua mấy tháng học tập chăm chỉ, Địch Cửu thử luyện chế Tụ Khí Đan thì đã có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cầm gốc linh thảo trong tay, hắn dễ dàng cảm nhận được chính xác chỗ giá trị nhất của gốc linh thảo ấy, thậm chí còn hiểu được cách làm thế nào mới thể hiện ra được dược tính tốt nhất của nó.

Cảm giác này thật sự không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể tự mình cảm thụ. Địch Cửu đoán đây chính là quy tắc linh dược của linh thảo.

Như trên phần đầu Thư Giới đã nói, bất cứ vật gì trong vũ trụ cũng có quy tắc. Linh dược vẫn là một giống loài trong vũ trụ, cho nên nó phải có quy tắc của riêng mình.

Cảnh giới hiện tại của Địch Cửu quá thấp cho nên hắn mới chỉ mơ hồ cảm ứng được quy tắc chứ chưa thể nắm rõ. Tuy nhiên loại cảm ứng này đối với hắn mà nói đã rất phi thường, bởi vì nó có thể giúp đề cao xác suất luyện đan thành công cũng như nâng cao cả phẩm chất đan dược nữa.

Chỉ cần hắn luyện chế ra được đan dược đẳng cấp cao, khi đó hắn sẽ thoải mái mà dùng linh thạch.

Giới tu chân có câu, muốn giàu có, không chọn luyện khí thì phải biết luyện đan.

Nói cách khác thì luyện đan sư và luyện khí sư đều là nghề nghiệp cực kỳ giàu có, đáng tiếc Địch Cửu luyện khí nhiều năm như vậy mà vẫn mới chỉ là Đại Sư luyện khí tứ phẩm, còn cách mức độ làm giàu xa xôi dữ lắm.

Nếu trình độ luyện khí của hắn bước vào cấp chín như trận đạo, vậy hắn sẽ có thể luyện chế vài cái trận bàn đỉnh cấp để đi bán đấu giá rồi. Đáng tiếc, hiện tại Địch Cửu chỉ mới luyện chế được trận bàn cấp bốn, trận bàn cấp bốn mà cầm tới hội đấu giá thì e rằng người ta sẽ cười vào mặt hắn cho xem.

Ba, bốn tháng thoáng chốc đã qua, vốn trên Ngũ Lục quảng trường đã vô cùng đông người, bây giờ lại càng thêm đông nghẹt, bởi vì hôm nay chính là ngày đóng cửa Ngũ Lục Đạo Tháp. Tất cả tu sĩ tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp sẽ được truyền tống ra.

Dù người ở quảng trường rất đông nhưng một dặm xung quanh Ngũ Lục Đạo Bia vẫn trống trải, bởi vì tu sĩ trong tháp sẽ được truyền tống ra xung quanh khu đấy.

Khi mặt trời chiếu lên đỉnh Đạo Bia, quang mang cũng dần xuất hiện trên các tầng Ngũ Lục Đạo Tháp, theo mỗi đạo quang mang, các tu sĩ cũng lần lượt có mặt ở quảng trường.

Bảng xếp hạng trên Ngũ Lục Đạo Bia đã được xác lập, hạng nhất là thiên tài Tử Lôi Tông - Mục Khởi Sa, y lên được tới tầng 96. Hạng nhì là Ngạn Đạp Sơn - đệ tử Hư Kiếm Tông, thành tích tầng 95. Vị trí tiếp theo là Cổn Diêm Đào - đệ tử Hải Vương cung, leo đến tầng 93. Xếp thứ tư là Địch Phi Tuyết của Địch thị, tầng 91.

Địch Cửu leo lên tầng 90, xếp ở vị trí thứ mười.

- Ngũ Lục đạo hội đã kết thúc, Hồng Anh thiếu gia nằm trong tốp 10 kìa.

Một số tu sĩ quen biết Địch Cửu kích động kêu lên.

- Ngươi xem qua Tiềm Lực bảng do Thiên Cơ các ban bố đi, Hồng Anh thiếu gia cũng đã tiến vào top 10 Tiềm Lực bảng đấy, mà còn xếp ở hạng chín mới lợi hại chứ.

Mọi người xung quanh nghe vậy đều nhìn qua bảng xếp hạng cách đó không xa, quả nhiên vị trí thứ 9 trên Tiềm Lực bảng chính là Địch Cửu.

Dù Địch Cửu mới chỉ ở trong Ngũ Lục Đạo Tháp mấy tháng nhưng tốp 10 cả hai bảng đều có tên hắn, bởi vậy nên danh tiếng của hắn vẫn cực kỳ vang dội.

Hàn Thanh Y dõi theo Đạo Bia, giọng điệu bình thản:

- Ngay cả tốp 10 đệ cũng không vào được.

Người đứng bên cạnh nàng chính là Cơ Hồng Xuyên, kẻ bị Địch Cửu dùng một cước đá thẳng ra ngoài. Gã cau mày nhìn chằm chằm Ngũ Lục Đạo Bia, sau đó chậm rãi đáp:

- Sư tỷ, đệ hoài nghi một cước của hắn có dính đến không gian pháp tắc.

Hàn Thanh Y khinh thường:

- Đệ biết cái gì là không gian pháp tắc sao? Ngay cả những thiên tài ở Chân Vực cũng chưa từng có ai cảm ngộ được không gian pháp tắc. Đệ lại nói một tu sĩ mới chỉ đạt Hư Thần cảnh sơ kỳ có thể vừa cảm ngộ không gian pháp tắc, vừa thành công dung hợp thành một môn thần thông ư? Đệ trời sinh vì đao mà tồn tại, sau khi thất bại thì nên nghĩ biện pháp rèn luyện thêm đao đạo của bản thân, chứ không phải đứng đó tìm cớ biện minh cho mình đâu.

Về phần Địch Cửu dùng biện pháp nào để leo lên tầng 90 thì Hàn Thanh Y không rõ lắm, nhưng nàng khẳng định không đời nào có chuyện hắn chạm được đến không gian pháp tắc. Tu sĩ chưa tiến vào Tiên giới sẽ không thể chạm đến không gian pháp tắc, mỗi tu sĩ làm được đều là truyền thuyết từ thời viễn cổ cả.

Địch Phi Tuyết hơi bất ngờ khi nàng mới vừa được truyền tống đến bên cạnh Đạo Bia thì thành chủ Ngũ Lục thành - Bàng Bất Phàm đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.

- Chúc mừng hiền chất đạt được hạng tư.

- Bàng thành chủ, ngài đây là?

Địch Phi Tuyết nghi hoặc hỏi lại.

Nàng xác thật đã leo tới tầng 91, nhưng lần trước nàng lên tới tầng 90 mà đã đạt được hạng ba, lần này dù nhiều hơn một tầng tuy nhiên lại rớt một hạng, chuyện vậy thì có gì đáng để chúc mừng đâu.

- Tiêu tông chủ, Ngao tông chủ, Yến tông chủ, Thúc tông chủ đều đang đợi hiền chất đấy.

- Tứ đại môn chủ chờ vãn bối làm gì ạ?

Địch Phi Tuyết cả kinh.

Thế giới Tiểu trung ương có cả thảy ngũ đại cửu tinh tông môn, bây giờ có tới tứ đại môn chủ đều đang chờ một tu sĩ Tích Hải cảnh như nàng, họ có ý gì đây? Nếu như hạng nhất thì còn dễ hiểu, nhưng nàng chỉ đạt hạng tư thôi mà.

- Bàng thành chủ có ý gì thế?

Một nam tử trung niên đi tới, cau mày hỏi.

Bàng Bất Phàm biết người này - đệ nhất cường giả Địch gia, Địch Khiếu Anh, tu vi lên tới Kiếp Sinh cảnh viên mãn. Thật sự là bởi vì hoàn cảnh hiện tại quá khó khăn để bước vào Hóa Chân, bằng không chắc chắn Địch Khiếu Anh đã sớm trở thành tu sĩ Hóa Chân rồi.

Bàng Bất Phàm vội trả lời:

- Chỉ là để Phi Tuyết hiền chất trả lời vài vấn đề thôi, không phải chuyện lớn gì đâu.

Thực ra Bàng Bất Phàm biết rõ nguyên nhân. Sau khi đám Địch Cửu bị truyền tống ra ngoài, người đầu tiên lên tầng 90 sau họ không phải ba hạng đầu mà chính là Địch Phi Tuyết.

Căn cứ theo những gì sáu người Địch Cửu đã nói, Ngũ Lục Đạo Bàn vẫn còn đang ở tầng 90. Thế nên các tông chủ đều trông ngóng xem thử đạo bàn có đang ở trên người Địch Phi Tuyết hay không.