Đến Thiên Đồ thành càng làm Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng hơn về sự phồn hoa của giới tu chân. Hắn đã từng đi qua một vài thành thị tu chân của đại lục Cực Dạ như Bắc Tích thành, Kinh Hải thành hay Thiên Khư thành... Nhưng những nơi đó đều hoàn toàn thua xa nơi đây, mà cũng chẳng phải chỉ kém một hai điểm thôi đâu.
Và điều khiến Địch Cửu càng thêm cảm khái hơn là ở nơi này khắp nơi đều có vòng xoáy linh khí được các tu sĩ tu luyện tạo thành. Lúc trước, hắn tạo ra vòng xoáy linh khí tại Chiểu Hải trấn mà suýt nữa đã bị người khác giết chết rồi. Còn hiện giờ có nhiều vòng linh khí đến vậy nhưng vẫn chẳng có ai rảnh rỗi để ý tới.
- Địch Cửu huynh đệ, hẳn là huynh vẫn đang mắc kẹt tại cảnh giới Nguyên Hồn sơ kỳ rồi đúng không? Dù sao hiện giờ Địch huynh cũng chưa thể di chuyển tới Hằng Vực tinh, nếu huynh nguyện ý thì không bằng gia nhập Thanh Tông môn của chúng ta đi.
Cái Thập Điền vẫn đang đi theo Địch Cửu từ lúc tiến vào Thiên Đồ thành tới giờ, y nghĩ Địch Cửu hẳn là một tán tu, vì trông huynh ấy không có chỗ nào để đi cả.
Nghe đề nghị đó, Địch Cửu do dự một lát mới đáp:
- Ta dự định sẽ kiếm một chỗ để bế quan tu luyện thôi, những chuyện khác cứ để từ từ rồi hẵng tính vậy.
- Nếu thế ta nghĩ huynh nên đến động phủ của Ngũ Lục Các để tu luyện đi, tuy rằng giá tiền hơi cao một chút nhưng linh khí đảm bảo nồng đậm nhất tại đây. Nơi ta ở là Vong Xuyên Tức Lâu, có chuyện gì huynh đều có thể tùy thời tới tìm ta.
Cái Thập Điền cũng không để ý nhiều, bởi vì thiên tính của y là thích kết giao bằng hữu, chỉ cần nhìn thấy tu sĩ nào vừa ý, y nhất định sẽ đi tới nói chuyện một phen. Thế nên tuy tu vi của Cái Thập Điền không quá cao nhưng lại có rất nhiều bằng hữu tới lui thân thiết.
- Điền huynh ở Vong Xuyên Tức Lâu ư?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi lại.
Bởi vì tên của địa danh này thật sự rất quen thuộc với hắn. Trên Địa cầu cũng có một cái Vong Xuyên tự ở trong Vong Xuyên Sơn Mạch, vậy nên nghe thấy mấy chữ Vong Xuyên Tức Lâu khiến Địch Cửu dậy lên cảm giác vô cùng hoài niệm.
Cái Thập Điền bật cười:
- Vong Xuyên Tức Lâu cũng chẳng phải là nơi to lớn gì đâu, chỉ là một tiểu tức lâu mà thôi. Ta chờ đồng môn của mình ở nơi đó bởi vì chỉ còn ba tháng nữa là Ngũ Lục Đạo Tháp mở ra rồi.
- Hử? Ngũ Lục Đạo Tháp là cái gì vậy?
Địch Cửu hoang mang hỏi tiếp.
Vẻ mặt lúc này của Cái Thập Điền vô cùng đắc ý:
- Đấy là một nơi cực kỳ khó lường, cứ mỗi mười năm sẽ mở ra một lần, hết thảy có tổng cộng một trăm lẻ tám tầng. Huynh cũng biết lai lịch của Đạo Bảng rồi đúng không, đó chính là danh sách những người có thể tiến vào bên trong Ngũ Lục Đạo Tháp đấy. Mỗi tầng bên trong Ngũ Lục Đạo Tháp đều có công dụng riêng, mà đạo vận dùng để tu luyện bên trong đó lại rất rõ ràng, có thể giúp cho các tu sĩ dễ dàng đột phá bình cảnh. Đã từng có một tu sĩ Kim Đan ở lại bên trong ấy năm năm, sau khi trở ra thì tu vi đã tăng lên tới Hư Thần tầng bảy đó.
Địch Cửu nghi hoặc hỏi:
- Dựa theo lời huynh nói thì chỉ cần đi vào tháp và ở lại trong đó tu luyện là được rồi đúng không?
Cái Thập Điền lắc đầu:
- Không phải như vậy, ở lại trong đó thời gian càng dài thì lực đẩy sẽ càng lớn, dưới tình huống bình thường xem như huynh có vào được tầng thứ nhất thì cũng có rất ít người có thể chờ đủ một năm. Theo số tầng càng tăng, thì lực đẩy càng lớn. Ở lại bên trong chờ đủ một năm đã có thể được xem là thiên tài trong thiên tài rồi.
- Thế sao vừa rồi huynh lại nói có một tu sĩ Kim Đan ở lại trong đó những năm năm?
- Ta biết chắc chắn huynh sẽ hỏi chuyện này mà. Cái tên tu sĩ kia có thể ngốc ở đó từng ấy năm là bởi vì gã sở hữu một kiện bảo vật Tiên Thiên, dựa vào nó làm cho đạo vận quên đi thời gian. Sau khi ra ngoài thì gã ta mới biết sự tình không ổn…
- Có phải gã bị người ta truy sát không?
- Đúng vậy, nhưng nghe nói gã trốn thoát được, sau đó thì chẳng còn tin tức gì truyền về người nọ nữa.
Dường như không muốn nói tiếp về chuyện này nên Cái Thập Điền chỉ kể sơ qua rồi chuyển sang một chủ đề khác:
- Bên trong tháp ngoại trừ tu luyện tu vi ra thì còn có thể luyện thể và tu luyện tinh thần lực nữa đấy.
Nghe được hai từ luyện thể, trong lòng Địch Cửu khẽ động, hiện tại nhục thân của hắn đã đạt tới Tam Vương Hư Cảnh rồi. Lúc đầu hắn dự định sẽ tới Hỏa Diễm Sơn tại Thiên Mạc để luyện thể đồng thời lấy đoạt lấy Lam Hỏa về tay mình. Chỉ là không nghĩ tới bản thân bị cuốn ra khỏi Thiên Mạc sớm đến vậy, kế hoạch ban đầu cũng theo đó mà hỏng bét.
- Địa vị của tông môn tại Thế giới Tiểu trung ương kỳ thực là dựa vào Ngũ Lục Đạo Tháp để sắp xếp. Sau khi tháp mở ra, tông môn nào có số đệ tử tiến vào tầng cao càng nhiều thì nói lên tông môn đó càng có tiềm lực. Địa vị cũng sẽ được đề cao theo, đồng thời số người tiến vào danh sách bí cảnh của đại lục Tiểu trung ương cũng sẽ tăng thêm.
Nói tới đây, tựa hồ Cái Thập Điền nhớ tới mục đích mà khi nãy y kêu Địch Cửu gia nhập Thanh Tông môn, cho nên mới chủ động giải thích thêm:
- Địch huynh đệ, mặc dù ta không biết huynh từ đâu tới nhưng khẳng định huynh đã hiểu ý tứ trong lời nói của ta rồi. Đại bí cảnh tại đây nhiều vô số kể nhưng nổi danh nhất chính là Tiểu Trung Ương Tinh, Thiên Mạc, Dược Viên Giới…
- Tiểu Trung Ương Tinh là sao?
Địch Cửu có thể đoán ra Thiên Mạc và Dược Viên Giới là nơi nào từ tên gọi của nó, chỉ có Tiểu Trung Ương Tinh là hắn có chút không rõ mà thôi, chẳng lẽ nơi này cũng giống với Tiên Nữ Tinh ư? Hay là đó cũng là một tinh cầu giống như Thế giới Tiểu trung ương nhỉ?
Cái Thập Điền trông thấy Địch Cửu không biết gì cả bèn phì cười, kiên nhẫn giải thích:
- Huynh không biết cũng đúng, bởi vì Thế giới Tiểu trung ương còn bao gồm một tinh lục đặc thù nữa, đó chính là Tiểu Trung Ương Tinh bị cấm chế khóa lại và bay lơ lửng phía trên đại lục của chúng ta, mà bên trong đó lại có vô số đồ tốt, sinh tồn của Thế giới Tiểu trung ương cho tới ngày hôm nay đều là dựa vào sự bảo hộ của nó hết đấy.
Nghe xong, Địch Cửu thầm quyết định, trong tương lai nếu có cơ hội hắn nhất định phải ghé qua Tiểu Trung Ương Tinh để nhìn xem nó như thế nào, mà hiện tại thứ làm hắn hứng thú nhiều nhất vẫn là Ngũ Lục Đạo Tháp kia.
- Thập Điền huynh, vừa rồi huynh có nhắc tới địa vị của các đại tông môn đều căn cứ vào việc có bao nhiêu đệ tử leo được lên hơn bốn mươi chín tầng tháp để quyết định nhỉ. Mà tháp thì có tới một trăm lẻ tám tầng lận, bốn mươi chín là chưa tới phân nửa nữa kìa, nếu đã như vậy vì sao không để tu sĩ cấp bậc Hóa Chân tiến vào thế?
Cái Thập Điền lắc đầu:
- Huynh cho rằng tháp này rất dễ vào sao? Tu vi càng cao thì áp lực càng lớn. Nhưng mà tu vi cũng không thể quá thấp được, quá thấp sẽ khó lên, chỉ có tu sĩ từ Kim Đan đến Tích Hải mới thích hợp tiến vào trong ấy. Để ta nói huynh nghe, sư huynh Tư Vũ trong phái ta mặc dù không tiến nổi vào Đạo Bảng, nhưng lại có thể leo lên tới tầng thứ sáu mươi của Đạo Tháp đấy. Huynh mà nguyện ý gia nhập vào Thanh Tông môn, tương lai nói không chừng sẽ có cơ hội đi Tiểu Trung Ương Tinh nữa.
Địch Cửu vỗ vai Cái Thập Điền, cảm kích nói:
- Thập Điền huynh đệ, trước tiên chúng ta trao đổi truyền tin châu đi. Ta cần phải tu luyện mấy tháng ở Ngũ Lục Các cái đã, chờ đồng môn của huynh tới rồi thì hai chúng ta cùng nhau đi tới Ngũ Lục thành để xem xem Ngũ Lục Đạo Tháp có hình thù thế nào, có được không?
- Tất nhiên là được rồi.
Ngay cả nửa điểm do dự Cái Thập Điền cũng chẳng có, y sảng khoái lấy truyền tin châu ra trao đổi với Địch Cửu.
Sau khi xong xuôi, Cái Thập Điền còn chưa kịp nói lời cáo từ thì đã nghe được một âm thanh vang dội truyền tới:
- Hồng Khuê, ngươi cút ra ngoài này chịu chết đi…
Ngay sau đó, một tên thanh niên mặt non choẹt nhảy vào giữa đường bạch ngọc. Phía sau lưng người này có đeo một thanh trường kiếm. Thanh kiếm kia toàn bộ đều được bao phủ bởi sắc đỏ, không cần dùng thần niệm quét tới mà chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ để cảm nhận được một loại huyết khí cực kỳ đáng sợ.
Người xung quanh trông thấy nam tử này xuất hiện đều nhao nhao tránh ra hai bên, đường bạch ngọc vốn đông đúc nay trở nên vô cùng rộng rãi.
- Ha ha ha… Nếu Đổng Hữu Kiếm ngươi đã muốn chết như vậy thì Hồng Khuê ta hôm nay thành toàn cho ngươi.
Âm thanh vừa vang lên, Địch Cửu liền thấy một người mặc hồng bào bay thẳng từ trên lầu xuống trước mặt người được gọi là Đổng Hữu Kiếm kia.
Địch Cửu tò mò hỏi Cái Thập Điền:
- Thập Điền huynh, Hồng Khuê này có phải là người đứng hạng chín mươi ba trên Hải Bảng không? Sao có người dám khiêu chiến gã ta vậy nhỉ? Nếu như tu sĩ trên Hải Bảng tùy thời đều có thể bị khiêu chiến thì chẳng phải sắp xếp sẽ lộn xộn lắm ư? Với lại không phải Thiên Đồ thành rất nghiêm ngặt à, vì sao lại có người dám đánh nhau ngay trên đường cái thế?
Cái Thập Điền nắm chặt nắm đấm, đè nén kích động để trả lời:
- Hôm nay chúng ta lời to rồi, không ngờ lại có thể thấy được Đổng Hữu Kiếm khiêu chiến Hồng Khuê. Ta nói huynh nghe, người trên Đạo Bảng không thể tùy tiện khiêu chiến được, trừ phi huynh tiến vào bảng Mười Người Tiềm Lực hoặc cũng là người có thứ hạng trên Đạo Bảng ra thì khi ấy mới có tư cách đi khiêu chiến đối phương. Tuy Thiên Đồ thành không cho phép đánh nhau nhưng cường giả trên Đạo Bảng lại là ngoại lệ.
- Cái người tên Đổng Hữu Kiếm cũng có tên trên Hải Bảng à?
Cái Thập Điền gật đầu:
- Không sai, tên này xếp hạng tương đối thấp trên trên Hải Bảng, đứng thứ một trăm lẻ bốn thì phải.
- Có phải nếu như Đổng Hữu Kiếm đánh bại Hồng Khuê xong thì sẽ leo lên hạng chín mươi ba không?
- Đúng thế.
Địch Cửu bật cười:
- Người này vì để lên hạng mà ngay cả việc khiêu chiến Hồng Khuê trên đường cái cũng làm được, xem ra cũng là một gia hỏa không chịu yên ổn nhỉ.
- Địch Cửu huynh đệ, lần này huynh lại sai rồi. Đổng Hữu Kiếm nổi tiếng trên Hải Bảng là người không thích rêu rao. Sở dĩ y dám khiêu chiến Hồng Khuê là vì gã ta đã gian sát vị hôn thê Tiết Châu Nhi của y đấy.
Cái Thập Điền thấp giọng kể chuyện.
- Vậy thì cái gã Hồng Khuê này đúng là không bằng cầm thú rồi.
Địch Cửu hừ lạnh, hắn hận nhất chính là loại người như gã Hồng Khuê kia.
- Huynh nhỏ giọng thôi..
Cái Thập Điền vội nói.
Thế nhưng đã quá muộn, Hồng Khuê đã chú ý tới động tĩnh bên này, gã lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi đột ngột đánh một quyền xé gió đến chỗ Địch Cửu.
Khí tức tử vong cuồng bạo cuốn tới, xem như Địch Cửu dưới tình trạng đã chạm tới một tia quy tắc Không gian vẫn cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn.
Không tốt! Thời điểm Địch Cửu đang tính điên cuồng thiêu đốt tinh huyết thì một đạo kiếm khí màu đỏ bổ tới, ngăn cản quyền nọ của Hồng Khuê. Không gian kiềm chế trong nháy mắt đã biến mất, khiến hắn có thể hô hấp bình thường đồng thời cũng nhanh chóng lui về sau.
Giờ phút này Địch Cửu mới biết được dù Thần Niệm Độn của mình đã mạnh hơn trước rất nhiều nhưng nếu bị đối thủ cường đại dùng tu vi khí thế khóa không gian lại thì hắn cũng đành chịu chết. Hồng Khuê chỉ mới tới Tích Hải tầng chín mà thôi, nếu hắn không may gặp phải một tu sĩ Kiếp Sinh cảnh hoặc Hóa Chân thì tính sao?
- Hồng Khuê, đối thủ của ngươi là ta, vị bằng hữu này có nói gì sai đâu, ngươi chính là một tên súc sinh mà.
Sau khi giúp Địch Cửu ngăn một quyền của Hồng Khuê lại, Đổng Hữu Kiếm cười lạnh rồi nói:
- Nếu ngươi đã muốn chết trước thì ta chiều ý ngươi.
Tay Hồng Khuê hé ra, một thanh thiết chùy to lớn xuất hiện, mạnh mẽ đánh về phía đối phương.
Không đợi y xuất kiếm, Hồng Khuê đã kéo cái chùy sắt lên vung mạnh xuống.
Một loại khí tức thảm liệt đụng vào không gian, giờ khắc này Địch Cửu và tất cả các tu sĩ đứng bên trong đó đều điên cuồng lùi lại. Hai chùy ấy uy thế vô cùng kinh người, nếu không cẩn thận bị cuốn vào bảo đảm là hữu tử vô sinh.