Đây là lần đầu tiên Địch Cửu nhìn thấy cường giả cấp bậc này động thủ, trong lòng hắn chấn động không thôi. Đừng nói hiện giờ cảnh giới của hắn chỉ mới tới Nguyên Hồn tầng năm, cho dù hắn bước vào cảnh giới Hư Thần đi nữa thì khi đối mặt với cường giả như Hồng Khuê, chỉ sợ hắn cũng khó mà cầm cự nổi.
Lúc Địch Cửu tưởng rằng Đổng Hữu Kiếm sẽ sử dụng thân pháp để né tránh thì hai tay Đổng Hữu Kiếm lại thủ thế, giống như trăm hoa cùng nở bắn ra mấy trăm đạo kiếm mang.
Ban đầu Địch Cửu còn tưởng rằng đây là pháp kỹ hoặc là bí pháp thần thông của y. Nhưng khi hắn dùng thần niệm quan sát mới phát hiện tất cả kiếm mang này đều là thật. Nói cách khác, Đổng Hữu Kiếm vừa mới tế ra hơn mấy trăm thanh trường kiếm.
Địch Cửu rúng động cực kỳ, bởi vì thần niệm tu sĩ có hạn, trong chiến đấu có thể tế ra ba kiện pháp bảo công kích và phòng ngự đã là cường giả rồi. Một lần tế ra mấy trăm thanh trường kiếm như Đổng Hữu Kiếm là chuyện hắn chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
- Rầm rầm rầm!
Thiết chùy và mấy trăm kiếm mang va vào nhau, tràng diện Hồng Khuê xé rách trường kiếm hơi mỏng cũng không xuất hiện, tình huống lúc này chính là song chùy của Hồng Khuê đang giằng co với mấy trăm thanh trường kiếm của Đổng Hữu Kiếm.
Chuyện đấy làm sao có thể?
Tuy thực lực Hồng Khuê và Đổng Hữu Kiếm đều hơn xa hắn, nhưng may mà thần niệm của hắn cũng không tệ nên vẫn có thể quan sát rõ ràng. Đổng Hữu Kiếm đang sử dụng một cái pháp trận, nói cho đúng hơn là một cái kiếm trận.
Nhìn thấy Đổng Hữu Kiếm dùng kiếm trận bao vây song chùy to lớn của Hồng Khuê, Địch Cửu cảm thấy chính mình được mở rộng tầm mắt rồi. Từ trước đến nay hắn đều tưởng trận đạo chỉ là vật phụ trợ. Nhưng hiện tại xem ra trận đạo có thể dùng để đối địch.
Kiếm trận của Đổng Hữu Kiếm vận dụng thần niệm đến cực hạn. Mấy trăm trường kiếm tuần hoàn ở trong đây chắc hẳn phải có bí pháp duy trì, nếu không thần niệm sẽ khó mà gánh nổi.
Nếu như có cơ hội đàm đạo với Đổng Hữu Kiếm, nhất định hắn sẽ thu hoạch được không ít kiến giải hay ho cho xem.
Quả nhiên đi vạn dặm đường hơn đọc vạn quyển sách.
Nếu như không rời khỏi Cực Dạ đại lục nhỏ bé, hắn làm sao có thể nhìn thấy trận chiến đấu đặc sắc như vậy.
Chân nguyên quanh thân Hồng Khuê nhấp nhô, trong tiếng gào thét, song chùy dường như muốn phá vỡ kiếm trận. Địch Cửu vốn tinh thông trận đạo, thế nên dù hắn không biết Đổng Hữu Kiếm làm sao dùng thần niệm duy trì kiếm trận này, nhưng hắn lại biết kiếm trận của y chính là loại Vũ Mạc Trận cấp năm, loại pháp trận ấy đổi thành kiếm trận dùng để đối địch quả thật là không thể tốt hơn.
Rất hiển nhiên chân nguyên Đổng Hữu Kiếm không bằng Hồng Khuê, song chùy của Hồng Khuê dường như sắp tránh thoát được kiếm trận rồi.
Một khi song chùy của Hồng Khuê thoát ra khỏi kiếm trận, vậy Đổng Hữu Kiếm nhất định sẽ thất bại.
Khóe mắt Hồng Khuê lộ ra sát cơ, xem ra gã dự tính sau khi tránh thoát được kiếm trận của Đổng Hữu Kiếm, gã sẽ dùng song chùy giết chết y.
Địch Cửu nhíu mày, nếu như là ở nơi khác, hắn sẽ không chút do dự ra tay động thủ với Hồng Khuê. Mặc dù hắn không biết quy củ của nơi này nhưng cũng có thế đoán được chút ít, một khi hắn nhúng tay vào phân tranh của cường giả Đạo Bảng, vậy hắn chỉ có một còn đường chết.
Đáng tiếc Đổng Hữu Kiếm năng lực có hạn, kiếm trận chỉ có thể bao lấy thiết chùy mà không thể bao trùm cả Hồng Khuê. Nếu không cho dù có mấy tên Hồng Khuê đi chăng nữa cũng đều phải chết.
Thấy thực lực của Hồng Khuê hơn xa mình, Đổng Hữu Kiếm liền muốn rút quân. Y hiểu rõ việc hôm nay muốn giết gã là chuyện không thể nào.
Đổng Hữu Kiếm tựa hồ biết tình thế hiện giờ của mình càng lúc càng không ổn, y bèn hét lớn một tiếng, tinh huyết quanh thân quay cuồng, lần nữa cuốn lên trăm đạo kiếm mang để tấn công tới. Trong nháy mắt, kiếm mang dung nhập vào bên trong Vũ Mạc kiếm trận cấp năm khiến nó lập tức gia tăng uy lực. Không chỉ như vậy, kiếm thế cũng phức tạp hơn gấp đôi.
Cuồng Phong Sát Kiếm Trận cấp sáu ư? Địch Cửu lập tức nhìn ra, đây chính là Cuồng Phong sát trận cấp sáu đổi thành kiếm trận. Xem ra trình độ trận đạo của Đổng Hữu Kiếm cũng không thấp, ít nhất cũng là một Trận Vương cấp bảy.
Địch Cửu suy đoán hẳn là chân nguyên và thần niệm của Đổng Hữu Kiếm có chút không đủ, nếu không y sẽ không thiêu đốt tinh huyết để thi triển ra chiêu thức mới rồi.
Nguyên bản song chùy sắp thoát khỏi áp chế lại bị giữ lại, Hồng Khuê liền biến sắc đánh ra một quyền.
- Bành!
Một quyền này đánh vào phòng ngự chân nguyên của Đổng Hữu Kiếm khiến y phun ra một ngụm máu, trường kiếm xích hồng sắc hóa thành một đạo hồng mang lao về phía Hồng Khuê.
Đám người vây xem xung quanh vô cùng phấn chấn, tất cả mọi người không nghĩ tới Hồng Khuê và Đổng Hữu Kiếm lại chiến đấu mãnh liệt như vậy. Xem ra hai người này đều dùng toàn lực để chiến đấu, không giữ lại chút gì.
Hồng Khuê kêu lên đau đớn, chân nguyên khuấy động, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh Lang Nha chùy.
Địch Cửu cười lạnh, hắn đoán Đổng Hữu Kiếm sắp thắng rồi. Dù chân nguyên Hồng Khuê hơn xa Đổng Hữu Kiếm, nhưng lúc này gã không nên nghĩ đến việc tấn công làm gì, né tránh và phòng ngự mới là biện pháp gã nên làm. Tên gia hỏa này đúng là không biết sống chết, hiện tại chủ động công kích Đổng Hữu Kiếm không phải là ngại mạng mình dài quá rồi sao? Đổng Hữu Kiếm thiêu đốt tinh huyết tạo ra Cuồng Phong Sát Kiếm Trận cấp sáu, hẳn là đang muốn liều mạng rồi.
Quả nhiên Hồng Khuê vừa mới tế ra Lang Nha chùy, còn chưa kịp đánh về phía Đổng Hữu Kiếm thì Cuồng Phong Sát Kiếm Trận đang bao lấy song chùy đột nhiên cuốn lên một trận kiếm mang cuồng loạn. Kiếm mang cuồng loạn này giống như vòi rồng, trực tiếp xé rách vòng bảo hộ chân nguyên của Hồng Khuê.
Hồng Khuê phát hiện không ổn, nhưng gã chưa kịp phản ứng thì trường kiếm xích hồng sắc kia đã hóa thành hồng mang vụt qua cổ gã.
Đầu Hồng Khuê rơi xuống mặt đất, máu tươi phun trào. Giờ phút này ý thức của gã vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ cần cho gã ba hơi, không, chỉ cần một hơi...
Đổng Hữu Kiếm đoạt lấy chiếc nhẫn của Hồng Khuê, thân hình lấp lóe một cái liền trực tiếp biến mất ở bên ngoài Thiên Đồ thành.
- Thật là lợi hại!
Sau khi Đổng Hữu Kiếm biến mất thật lâu, Cái Thập Điền lúc này mới lấy lại tinh thần, khẽ cảm thán.
Sau đó y chợt nhớ tới một chuyện bèn quay sang nói với Địch Cửu:
- Địch Cửu huynh đệ, lá gan huynh quá lớn rồi. Vừa nãy nếu như không phải Đổng Hữu Kiếm xuất thủ, hẳn là huynh đã chết ở trong tay Hồng Khuê, gã là người vô cùng hiếu sát đấy.
- Tạ ơn Thập Điền huynh đệ, về sau ta sẽ chú ý tới. Ta đi thuê động phủ đây, nếu có chuyện gì cứ nhắn ta là được.
Địch Cửu vỗ vỗ vai Cái Thập Điền, ra hiệu mình đã hiểu. Mặc dù hắn biết mình không có khả năng chết ở trong tay Hồng Khuê, nhưng loại chuyện phát ngôn linh tinh này đúng là về sau vẫn nên chú ý một chút.
Việc lúc trước mém bị Hồng Khuê xử lý càng thôi thúc khiến Địch Cửu muốn nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.
...
Giá cả động phủ quả thật không hề thấp, động phủ cấp cao nhất thậm chí lên đến mấy chục vạn linh thạch thượng phẩm một tháng. Số tiền này Địch Cửu tiêu không nổi, cho nên hắn chỉ thuê một cái động phủ tầm trung, giá một tháng khoảng năm vạn linh thạch trung phẩm.
Chủ yếu là bởi vì linh thạch trung phẩm trên người Địch Cửu quá nhiều, với cảnh giới bây giờ của hắn mà dùng linh thạch trung phẩm tu luyện sẽ rất chậm, cho nên lấy ra chi trả cho việc mua bán còn hơn.
Giá thuê động phủ không thấp cho nên linh khí phi thường nồng đậm. Với giá tiền này thì trong phủ không có viện tử, chỉ có hai căn phòng tu luyện mà thôi.
Địch Cửu bố trí một cái Phòng Ngự Trận đơn giản, sau đó lấy ra một đống linh thạch thượng phẩm chuẩn bị đột phá cảnh giới Nguyên Hồn hậu kỳ.
Động tĩnh Địch Cửu tu luyện vốn không nhỏ, cộng thêm không có Thúc Linh Trận che đậy nên bên ngoài động phủ trực tiếp tạo thành một cái vòng xoáy linh khí.
Cũng may trong Thiên Đồ thành người tu luyện ra vòng xoáy linh khí có rất nhiều, vả lại tu vi cao hơn Địch Cửu, quy mô vòng xoáy linh khí cũng lớn hơn hẳn. Cho nên vòng xoáy linh khí của hắn chẳng phải là thứ gì quá bắt mắt.
Ba tháng chớp mắt trôi qua, sau khi tiêu hao hết đống lớn linh thạch, Địch Cửu đã thành công bước vào cảnh giới Nguyên Hồn tầng sáu.
Địch Cửu đình chỉ việc tu luyện, tu vi càng lên cao càng khó để đột phá. Tinh Không mạch lạc giống như một cái cối xay khổng lồ, linh khí tiến vào đều bị nó chuyển đổi hết.
Thư Giới quá mức mênh mông, còn dính đến một ít quy tắc ba động, thế nên Địch Cửu không dám nghiên cứu Thư Giới ở địa phương này.
Đoán chừng không bao lâu Cái Thập Điền sẽ truyền tin tức đến cho hắn, sau đó hắn sẽ cùng y đi Ngũ Lục thành. Ngũ Lục thành là thành thị tu chân lớn nhất ở Tiểu Trung Ương thế giới, đồng thời cũng là thành thị tu chân lớn nhất ngũ đại tinh vực. Cho dù hắn có thể gia nhập Thanh Tông hay không, hắn vẫn muốn kiến thức đại tông phái có bộ dáng như thế nào.
Muốn biết đại tông môn ra sao, biện pháp tốt nhất chính là xem Tàng Thư Các của Thiên Đao Tông.
Thiên Đao Tông năm đó nhất định là đỉnh cấp tông môn, bên trong Tàng Kinh Các hẳn có thứ hắn cần.
Ngọc giản trận đạo và đao đạo của Thiên Đao Tông hắn đều đã nhìn qua một lần, ngoại trừ những thứ đấy, Thiên Đao Tông còn có đủ loại ngọc giản công pháp và pháp kỹ.
Địch Cửu tìm một miếng ngọc giản để nghiên cứu, rất nhanh hắn liền hiểu đại tông môn là gì. Đại tông môn chân chính căn bản không phải nhị lưu, nhất lưu hay thậm chí là đỉnh cấp tông môn ở Cực Dạ đại lục.
Đại tông môn phân cấp vô cùng nghiêm ngặt, từ nhất tinh tông môn đến cửu tinh. Nhất tinh tông môn yếu nhất, trên cơ bản chỉ là một vài gia tộc mà thôi. Thất tinh trở lên mới được tính là đại tông môn, cửu tinh là môn phái cấp cao nhất.
Ví dụ như Tinh Hà Phái, nhiều nhất chỉ được xem như tam tinh tông môn, Thích Gia Thương Lâu miễn cưỡng có thể tính là ngũ tinh gia tộc.
Mấy tông môn bát tinh cửu tinh đều có cường giả Hóa Chân cảnh tọa trấn, đám trưởng lão phần lớn đều là cường giả Kiếp Sinh cảnh trở lên.
Tông môn phân cấp cũng không phải việc lớn gì, dù sao Địch Cửu đã có suy đoán. Thế nhưng sau khi hắn lấy ra một miếng ngọc giản khác để xem thử lại bị kinh hãi không thôi.
Bởi vì trong đó viết, thần niệm cũng có phân cấp.
Thần niệm ngoại trừ gọi là thần thức ra thì còn gọi là tinh thần lực. Tinh thần lực vừa mới sinh ra chính là thần niệm cấp một, sau khi thần niệm cường đại đến trình độ nhất định thì có thể đạt tới cấp mười.
Cầm miếng ngọc giản ấy trên tay, Địch Cửu thất thần suy nghĩ hồi lâu. Hắn rất muốn biết hiện tại thần niệm của mình đã đạt đến cấp mấy rồi.