Sau khi vung mấy chục chiếc trận kỳ ra, trong thời gian ngắn Địch Cửu đã bố trí thành công một cái hộ trận cấp chín đơn giản. Trong lòng hắn thầm cảm kích sư phụ Thiên Phong Hoa không thôi. Nếu như không có người, cho dù hắn nghiên cứu thêm nhiều năm nữa cũng chưa chắc đã có thể trở thành Trận Vương cấp chín được.
Mặc dù ngọc giản về trận đạo lấy được từ Thích gia không ít, thế nhưng nội dung bên trong đều thô sơ giản lược, căn bản không giúp gì được cho hắn. Còn ngọc giản của Thiên Đao Tông tuy hữu dụng, nhưng bọn họ vốn là trận đạo tông môn chính phái, thế nên nội dung viết trên đó quá đỗi rườm rà phức tạp.
Lấy ngộ tính của Địch Cửu, muốn hiểu rõ hết trận đạo ngọc giản của Thiên Đao Tông là chuyện khá khó khăn.
Cũng may sư phụ Thiên Phong Hoa đã cho hắn một miếng ngọc giản kiến giải về trận đạo, nhờ vào ngọc giản ấy hắn mới có thể ít nhiều đọc hiểu được.
Kiến thức của Thiên Phong Hoa đối với trận đạo tu chân giới rất sâu sắc, lời lẽ lại đơn giản, thuyết minh nội dung phức tạp bằng ngôn ngữ dễ hiểu nhất. Cho dù chỉ là một tu sĩ bình thường, nếu xem ngọc giản tâm đắc này xong thì chắc chắn trình độ trận đạo cũng có thể tăng tên. Nhờ nó mà Địch Cửu chỉ dùng thời gian hơn năm tháng đã đủ thực lực bước vào Trận Vương cấp chín.
Đạt đến cấp độ Trận Vương cấp chín, Địch Cửu rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề của truyền tống trận này. Chính là lúc đặt linh mạch vào xảy ra vấn đề, bên ngoài nhìn vào thì chỉ cần đặt nó vào chỗ cũ là xong, nhưng kỳ thực linh mạch lại không hòa hợp với truyền tống trận.
Một vấn đề đơn giản như thế không ngờ phải tốn thời gian đến nửa năm để học tập.
Địch Cửu hoài nghi nếu như Thích Kỳ có mặt ở đây thì ông ta làm thế nào để kích hoạt được cái truyền tống trận ấy nhỉ. Theo hắn biết, toàn bộ Cực Dạ đại lục cũng chẳng có mấy tu sĩ Trận Vương cấp chín. Mà tên gia hỏa đã hạ ấn ký trên ngọc giản Thần Niệm Độn hẳn là người hiếm hoi trong số đó.
Về phần Thích Gia Thương Lâu, không phải là Địch Cửu xem thường, nhưng hắn chắn chắn gia tộc bọn họ còn không có nổi một vị Trận Vương cấp bảy nữa là.
Hoàn tất chữa trị truyền tống trận xong, Địch Cửu vẫn bình thản ngồi lại.
Hắn đang suy nghĩ, nếu như truyền tống trận này quả thật thông hướng tới Thế giới Tiểu trung ương, vậy theo lời sư phụ hắn nói thì nơi đây hẳn là chỗ mạnh nhất trong năm đại lục tu chân rồi.
Nếu như là nơi mạnh nhất, vậy khẳng định cường giả sẽ nhiều như mây, thậm chí cả tu sĩ Hóa Chân cũng nhiều không kể xiết.
Tu vi hắn hiện tại chỉ là Nguyên Hồn tầng bốn, tuy nói có dùng chút thủ đoạn nhưng tu vi tổng thể vẫn còn quá yếu. Nguyên Hồn tầng bốn có thể có tiếng nói tại Cực Dạ đại lục, nhưng một khi đến Thế giới Tiểu trung ương thì Nguyên Hồn cảnh chẳng đáng là gì cả.
Nơi đây an tĩnh lại có linh mạch và linh thạch, là chỗ thích hợp nhất để tu luyện Đại Cước Ấn.
Nội dung thần thông Đại Cước Ấn khác với đám pháp kỹ lúc trước hắn tìm được, công pháp bình thường hoặc là pháp kỹ đều giải thích từ đầu, dung hợp pháp kỹ và đạo lại với nhau.
Mà phần giới thiệu môn thần thông Đại Cước Ấn này chẳng có một chút dư thừa nào, sau khi giới thiệu sơ lược cấp độ thần thông Đại Cước Ấn liền trực tiếp hướng dẫn phương thức hành khí.
Đại Cước Ấn có bảy tầng, tầng thứ nhất đá ra một cước, cước ấn có thể trực tiếp xé rách phòng ngự thần niệm và chân nguyên của đối phương, chỉ cần thần thông hoặc phòng ngự của kẻ đó có sơ hở, Đại Cước Ấn liền có thể đạp vỡ.
Tầng thứ hai có thể đá ra hai cước ấn, đồng thời xé rách không gian phòng ngự. Tầng thứ ba đá ra bốn cước ấn, tầng thứ tư đá ra tám cước ấn...
Dựa theo xu thế này, tầng thứ bảy hẳn là đá ra sáu mươi bốn cước ấn. Nhưng trên phần giới thiệu của nó thì khi tu luyện Đại Cước Ấn đến tầng thứ bảy lại có thể đá ra đến ức vạn cước ấn.
Ức vạn cước ấn đạp ra ngoài ư?
Địch Cửu hoài nghi phần giới thiệu này liệu có khoác lác hay không, ức vạn cước ấn mà đồng thời đạp ra thì chỉ sợ cả một cái tinh cầu cũng chẳng chịu nổi ấy chứ.
Nửa phần sau của ngọc giản không được trọn vẹn nên Địch Cửu tạm thời lướt qua. Tầng thứ bảy còn không biết có thể luyện thành hay không, vả lại tầng thứ bảy có lẽ là tầng cao nhất rồi, hẳn sẽ không có tầng thứ tám đâu. Địch Cửu thầm nghĩ, phần bị mất đi chắc không có gì quan trọng lắm.
Đại Cước Ấn có bảy tầng, luyện thành tầng một hẳn là không có vấn đề gì. Địch Cửu nhanh chóng rời khỏi truyền tống trận, đi đến quảng trường để luyện tập.
Nửa năm trôi qua, những bức tường tàn phá kia bị hắn đạp đến không còn một mảnh lành lặn, tu vi lúc này cũng đột phá đến cảnh giới Nguyên Hồn tầng năm, nhưng Địch Cửu vẫn sầu não không thôi, bởi vì lấy ngộ tính của hắn hiện tại vậy mà vẫn không thể luyện thành tầng một được.
Dựa theo phần giới thiệu trên ngọc giản, một cước liền có thể tìm đến điểm yếu và công phá thần niệm cũng như chân nguyên phòng ngự của đối phương. Chỉ cần đối phương có điểm yếu, cước ấn của hắn chắc chắn có thể công phá.
Thế nhưng Địch Cửu lại không thành công. Sau khi đạp một cước ra, chân nguyên trong cơ thể liền phun trào theo cước ấn ấy. Nếu cứ như vậy, xem ra khi chiến đấu, một cước này của hắn chỉ có thể đạp lên pháp bảo hoặc chân nguyên phòng ngự của đối phương mà thôi, không thể nào đạp xuyên qua được.
Cảm giác hiện giờ giống như đạp vào tường vậy, sử dụng một cước này chỉ có thể đạp vào bức tường trước mặt chứ làm sao có thể đạp xuyên qua bức tường phía sau nổi?
Địch Cửu tạm thời đình chỉ việc tu luyện Đại Cước Ấn lại. Hắn từ Trận Vương cấp bảy thăng lên Trận Vương cấp chín cũng không đến nỗi gian nan như thế. Một cái Đại Cước Ấn mà thôi, tu luyện tận nửa năm mà còn không thể luyện thành tầng một thì quả thật là vô cùng thất bại.
Nếu như đã không thể luyện thì chi bằng nhanh chóng tìm đường trở lại Hằng Vực Tinh còn hơn. Hắn thậm chí còn hơi hối hận khi dùng thời gian dài như vậy chỉ để tu luyện Đại Cước Ấn. Mà nguyên nhân chủ yếu cũng xuất phát từ tính cố chấp của hắn, muốn trong thời gian ngắn luyện thành thần thông, kết quả vừa ngây người một phát đã qua nửa năm.
Lần nữa bước vào lục giác truyền tống trận, Địch Cửu lại bố trí trận kỳ, lần này xung quanh bệ đài cuốn lên từng đạo bạch mang, bạch mang xoay tròn, chớp mắt đã bao lấy thân người hắn.
Địch Cửu tu luyện Đại Cước Ấn nửa năm, mặc dù không luyện thành nhưng cũng không phải là chẳng có thu hoạch gì. Ngoại trừ tu vi bước vào cảnh giới Nguyên Hồn tầng năm thì thần niệm của hắn cũng đã cô đọng đến cực hạn. Cộng thêm việc nghiên cứu truyền tống trận kỹ lưỡng như thế giúp Địch Cửu vẫn tỉnh táo, không bị ngất đi khi truyền tống.
Mặc dù biết việc này khá nguy hiểm nhưng Địch Cửu vẫn điều khiển thần niệm của mình thẩm thấu ra ngoài. Không gian thay đổi kịch liệt làm Địch Cửu muốn hộc máu, nhưng hắn biết đây là cơ hội khó có được. Loại không gian ba động đấy có trợ giúp rất lớn đối với không gian trận đạo của hắn.
Trong quá trình không gian kịch liệt biến đổi ấy, Địch Cửu mơ hồ bắt được một loại ba động quen thuộc. Địch Cửu liều mạng muốn nắm bắt nó, chỉ là không gian chuyển đổi quá nhanh. Cho dù thần niệm của Địch Cửu đã cô đọng đến cực hạn nhưng vẫn nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
May mắn là nhờ vậy mà có lẽ đầu óc Địch Cửu đã tỉnh táo hơn, rốt cục hắn cũng bắt được tia khí tức ba động đó. Đúng lúc ấy, viên đá màu xám trong thức hải của hắn khẽ chấn động, Địch Cửu có thể cảm nhận rõ ràng viên đá màu xám tỏa ra một gợn sóng màu vàng dìu dịu.
Khí tức ba động hắn bắt được chính là không gian quy tắc, không, nói đúng hơn chính là một tia không gian pháp tắc!
Địch Cửu còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì thân thể của hắn đã xuất hiện tại một nơi vô cùng xa lạ.
Xung quanh dường như có rất nhiều người, Địch Cửu hoàn toàn không để ý tới những thứ ấy, sau khi hắn rời khỏi truyền tống trận liền trực tiếp đá ra một cước.
Tu luyện nửa năm vẫn không ngộ được tinh túy của Đại Cước Ấn, nhưng sau khi đạp ra một cước này hắn lại thông suốt hẳn. Cho dù mình chỉ đá vào không trung, nhưng Địch Cửu biết, hắn đã luyện thành tầng một Đại Cước Ấn rồi.
Nguyên lai là có liên quan đến không gian pháp tắc, nếu như không phải vừa rồi cảm ngộ được không gian pháp tắc, vậy cho dù có luyện 100 năm nữa cũng chưa chắc có thể luyện thành tầng một. Khó trách Đại Cước Ấn có thể xé mở thần niệm và chân nguyên, thậm chí là phòng ngự của đối thủ. Thần thông dựa vào không gian quy tắc mà còn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương mới là chuyện lạ.
Nhưng hình như thực tế hơi khác với phần giới thiệu, sau khi hiểu được một tia không gian pháp tắc, hắn còn cần phải tìm điểm yếu của đối phương nữa sao? Không! Rõ ràng nhược điểm của kẻ thù đã không còn là chuyện quan trọng.
- Ha ha ha...
Địch Cửu nhịn không được bật cười đầy sảng khoái.
Cảm ngộ Đại Cước Ấn cũng không là gì, thứ làm Địch Cửu kích động chính là hắn đã cảm ngộ được một tia không gian pháp tắc. Hắn không biết tu vi sư phụ Thiên Phong Hoa mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định tu vi của người tuyệt đối vượt xa Hóa Chân vô số lần.
Cường giả như sư phụ hắn mà còn chưa thể minh ngộ được không gian pháp tắc, nhưng hiện tại hắn đã có thể, chuyện này nói ra chắc chắn không ai tin mất.
Thêm nữa là sau khi hắn dung hợp không gian pháp tắc và Thần Niệm Độn lại thì tốc độ bỏ chạy sẽ được tăng lên đáng kể, quả là chuyện đáng mừng.
- Cấm ồn ào, nếu còn tiếp tục gây tiếng động sẽ không được tiến vào Thế giới Tiểu trung ương đâu.
Một thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên, Địch Cửu lúc này mới khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào mà trước mặt mình đã xuất hiện một vị nam tử trung niên. Lấy tu vi của hắn không có cách nào nhìn ra thực lực của người trước mặt, xem ra tu vi của người nọ phải hơn hắn nhiều lắm.
Đối mặt với cường giả như thế, Địch Cửu chỉ có thể vội vàng cất tiếng xin lỗi. Mà nam tử trung niên đấy cũng chỉ có ý nhắc nhở Địch Cửu một chút, y cũng không định làm gì hắn cả.
Chờ y rời khỏi, Địch Cửu mới dò xét nơi hắn đang đứng, khắp nơi đều là truyền tống trận. Địch Cửu đếm sơ thử thì phát hiện ít nhất cũng có đến hai ba trăm cái. Không ít tu sĩ từ trong mấy cái truyền tống trận khác nhau xuất hiện. Địch Cửu trông thấy người nào được truyền tống đến đều vội vàng đi ra ngoài, không mấy ai nán lại chỗ này.
Địch Cửu đi theo đám đông ra ngoài, rất nhanh hắn phát hiện truyền tống trận nơi đây chỉ có thể truyền tống đến, không thể truyền tống đi.
Sau khi đi tới một đại điện tập trung, Địch Cửu nhìn thấy phía đối diện cũng có một cái đại điện khá rộng, bên trên còn có một chữ "Xuất" to lớn. Địch Cửu quay lại nhìn chỗ mình vừa mới bước ra, quả nhiên bên trên có một chữ "Nhập" vô cùng hoành tráng.
Trong lòng Địch Cửu khẽ buông lỏng, xem ra lối đi đến Thế giới Tiểu trung ương khá riêng biệt, ra vào không phải dùng chung một cái truyền tống trận.
Đối với loại thiết kế này Địch Cửu cực kỳ bội phục. Thứ nhất có thể giảm được tiêu phí khi sử dụng, thứ hai có thể phân luồng rõ ràng, không lâm vào cảnh hỗn loạn.
Ở giữa hai tòa đại điện, Địch Cửu nhìn thấy có một chỗ đề là nơi thu phí truyền tống.
Địch Cửu lập tức bước tới một cái cửa sổ nho nhỏ rồi hỏi:
- Ta muốn đi Á Luân đại lục, xin hỏi phải tốn bao nhiêu linh thạch vậy?
Thế giới Tiểu trung ương thì cứ chờ đó, chắc chắn Địch Cửu sau này sẽ đến, còn hiện tại thì hắn chỉ muốn trở về đại lục Á Luân thôi.
- Ngươi muốn tới Á Luân đại lục ư?
Một nữ tu trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi lại sau khi nghe yêu cầu của Địch Cửu.