Địch Cửu lấy được rất nhiều đan được cũng như nguyên liệu bên trong túi trữ vật và nhẫn của Thích gia, chỉ riêng linh thảo cộng lại cũng đã chừng mấy vạn gốc rồi. Thế nhưng, túi trữ vật của cường giả Thích Gia không ngờ lại có tương đối ít linh thảo cao cấp.
Ngay cả nguyên liệu cấp chín Địch Cửu cũng chỉ tìm được một ít mà thôi, hơn nữa có rất nhiều nguyên liệu luyện khí ngay cả tên hắn cũng chẳng biết. Hắn quyết định chờ sau khi mình giải quyết xong mọi chuyện nhất định sẽ phải dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu lại Thư Giới mới được.
Trừ mấy thứ này ra còn có một đống lớn ngọc giản về công pháp và pháp kỹ các loại nữa. Thế nhưng thứ duy nhất làm Địch Cửu vừa ý lại là một môn thần thông có tên Đại Cước Ấn.
Vật này là hắn lấy ra từ bên trong nhẫn của Thích Kỳ, đây là lần đầu tiên Địch Cửu nhìn thấy chân loại công pháp như thế.
Mà thứ nhiều nhất trong tất cả lại chính là linh thạch. Sau khi kiểm kê lại một chút, Địch Cửu tổng kết được mình đã thu hoạch được khoảng chừng trên dưới năm triệu linh thạch thượng phẩm, hai mươi triệu linh thạch trung phẩm, mà linh thạch hạ phẩm có đến hơn năm mươi triệu viên. Điều kinh hỉ nhất chính là bên trong chiếc nhẫn của Thích Kỳ còn có một dải linh mạch dài hơn mười trượng nữa, đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Cộng với hơn một nghìn vạn linh thạch mà hắn đang sở hữu nhờ vơ vét được bên trong Tiểu thế giới nữa, xem ra hắn đúng là đại gia thật rồi. Tài nguyên tu chân ở đại lục Cực Dạ ít ỏi vô cùng, hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm chắc chắn là một con số trên trời.
Sau khi kiểm tra và sắp xếp xong xuôi mọi thứ, hắn mới cầm một cái ngọc giản địa đồ lên xem.
Miếng ngọc giản này đã khá cũ, bất quá phía trên còn ghi rõ bốn chữ “Phế Tích Ám Tinh”, đủ dể cho Địch Cửu hiểu dường như bản thân nhặt được chí bảo rồi.
Căn cứ vào lời nói của tên Nguyên Hồn Thích Gia thì di tích bọn họ chuẩn bị đi chính là chỗ này, mà Thích Kỳ lại còn nói bí mật của Thế giới Tiểu trung ương có quan hệ gì đó cùng với Phế Tích Ám Tinh nữa. Xem ra hắn cần nghiên cứu kỹ hơn miếng ngọc giản đó mới được.
Hắn chỉnh lý tốt lại tất cả mọi thứ xong liền rời khỏi hang động đang trú tạm. Hắn không muốn tu luyện ở chỗ này, bởi vì mỗi lần như thế hắn đều gây ra động tĩnh tương đối lớn, như vậy mắc công phải bố trí rất nhiều Thúc Linh Trận nữa, thế thì chi bằng kiếm một chỗ ít người để bế quan còn tốt hơn.
Hiện tại, nơi hắn muốn tới không phải là nơi nào khác hơn Phế Tích Ám Tinh kia.
Mà địa đồ cũng hướng dẫn rất rõ ràng rằng Phế Tích Ám Tinh nằm ở Tây Vực châu của đại lục Cực Dạ. Tại đây cơ hồ không hề có bất kỳ tông môn tu chân nào hết, bởi vì chẳng những linh khí ở đó vô cùng yếu ớt mà cả linh thảo và khoáng thạch cũng tương đối thưa thớt nữa. Không chỉ có thể, nơi đây còn có vô số sự tình nguy hiểm cổ quái thường xuyên xảy ra, chẳng hạn như ngươi chỉ bị một gốc cỏ non ven đường đâm trúng, rất có khả năng lớn là phải bỏ mạng tại chỗ này luôn.
Cho nên ở chỗ khỉ ho cò gáy này hoàn toàn chẳng ai dám tới thành lập tông môn cả, ngay cả tán tu cũng rất ít khi xuất hiện.
Do không có truyền tống trận nên Địch Cửu chỉ có thể bỏ ra ba tháng trời để dùng Thần Niệm Độn di chuyển tới đó.
Tuy gọi nó là phế tích nhưng kỳ thật trông chẳng khác một cái đầm lầy khổng lồ là bao.
Khắp nơi quanh Phế Tích Ám Tinh đều là những vũng nước to nhỏ không đều kết hợp cùng với mấy túm cây kỳ lạ mọc loạn thất bát tao, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy một chút gạch vụn ở giữa vũng nước.
Địch Cửu quét thần niệm kiểm tra một vòng, không thấy bất kỳ điều gì nguy hiểm thì mới bước vào bên trong.
Thế nhưng, ngay lúc hắn vừa đặt một chân vào thì một sợi thủy đằng từ bên dưới bùn đất màu xám đột ngột cuốn tới, tựa hồ muốn kéo Địch Cửu vào trong lòng ao. Thật quái lạ! Trước đó rõ ràng hắn chẳng hề phát hiện có sợi thủy đằng nào đang ẩn nấp hết.
Thấy tình huống trước mắt, Địch Cửu liền nhanh chóng vung tay đánh ra một đạo phong nhận làm thủy đằng đứt gãy, từ chỗ bị đánh đó phun ra một cột nước nhỏ tanh hôi màu đen, lúc tiếp đất vang lên từng tiếng xèo xèo làm người nghe không khỏi rùng mình.
Trong lòng Địch Cửu bây giờ đang thầm mắng lão già Thích Kỳ chết tiệt. Con rùa đen này đã đi qua một lần rồi mà chẳng chịu ghi chú lại mấy điều đáng chú ý ấy. Đây rõ ràng là không muốn để người khác tiến vào đây mà. Xem ra lão gia hỏa Thích Kỳ kia đã đem Phế Tích Ám Tinh trở thành nơi sở hữu tư nhân của Thích gia luôn rồi.
….
Thần niệm Địch Cửu hiện giờ đã cô đọng cực nhiều, cho nên dưới tình huống bị vô số thực vật kỳ quái tập kích cũng không tạo cho hắn bất kỳ thương tổn nào cả.
Đi hết một ngày Địch Cửu mới ngừng lại. Trước mặt hắn là một cái ao lớn, hắn bèn quét thần niệm xuống xem thử thì thấy bên dưới chỉ toàn là cát và đá mà thôi, không có điều dị thường nào khác.
Trở thành Vương Sư cấp bảy giúp Địch Cửu nhanh chóng nhận ra được những cái ao lớn nhỏ trước mắt này đã từng bị động qua rồi, mà bên ngoài không lâu trước đây đã từng được bố trí Ẩn Nặc Trận nữa.
Địch Cửu thử ném mấy viên trận kỳ xuống nước, cái ao liền tách ra một đường rãnh ở giữa. Một đầu thông đạo ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, Địch Cửu không chút do dự, cứ thế trực tiếp tiến vào.
Ở phía cuối thông đạo là một cái quảng trường, tuy rằng nó được đặt dưới đất và trông hơi hoang tàn, nhưng từ nhiều dấu hiệu mà hắn vẫn có thể nhận ra nơi này lúc trước hẳn đã từng rất huy hoàng, náo nhiệt.
Xung quanh quảng trường có vô số những bức tường đá vỡ vụn, khi thần niệm của Địch Cửu đảo qua liền biết tất cả đồ tốt chắc chắn đã bị Thích Kỳ lấy đi hết, ắt hẳn những trân phẩm đó đều đang yên vị bên trong Tiểu thế giới rồi.
Mà kiến trúc ở chính giữa Quảng trường đã hoàn toàn bị sụp đổ, còn kiến trúc bên ngoài tuy rằng bị tàn phá dữ dội nhưng vẫn nhìn ra được mấy chữ to lớn trông rất uy phong: Ám Tinh Truyền Tống Điện.
Đại môn và hộ trận đều đã bị phá hư, Địch Cửu chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được Ẩn Nấp Trận vừa được bố trí không lâu trước kia.
Pháp trận này cũng giống với những cái ở phía bên ngoài, đoán chừng đều được người Thích gia bố trí sau khi tới. Kẻ bố trí những trận đạo ắt hẳn chỉ là một tên Đại Sư mà thôi, so với hắn vẫn còn kém hai bậc.
Địch Cửu cũng chả thèm đụng vào mấy cái trận kỳ cấp thấp nọ làm gì, thân hình chỉ chớp động vài cái đã tiến thẳng vào bên trong Truyền Tống Điện.
Mà ở giữa điện lại có một Đài Truyền Tống hình lục giác rộng gần ba trượng.
Hắn phát hiện, trong cái đài đấy hẳn đã từng chứa đựng một dải linh mạch, bất quá linh mạch đã bị rút đi không lâu trước đó.
Địch Cửu chợt nhớ ra một việc bèn im lặng lắc đầu. Hiển nhiên linh mạch hắn lấy được từ chỗ Thích Kỳ là thứ bị rút ra từ đây rồi.
Cũng may Truyền Tống Trận ngoại trừ linh nguyên được cung cấp từ linh mạch ra thì vẫn được Truyền Tống Đại Điện cung cấp thêm một lượng linh nguyên nữa. Nếu nó hoạt động đơn độc, thế thì hắn muốn cắm linh mạch xuống cũng khó.
Địch Cửu cũng chẳng muốn tiếp tục lưu lại chỗ này làm gì nữa, tuy rằng mười trượng linh mạch vô cùng trân quý nhưng cũng không quan trọng bằng việc hắn có thể rời khỏi nơi đây.
Địch Cửu bèn quay người bố trí Ẩn Nặc Trận ở phía ngoài rồi lại bố trí thêm một cái hộ trận bọc lấy nó nữa.
Sau khi hắn cầm linh mạch vào sẽ bị truyền tống đi, nếu như trong tương lai có người lấy linh mạch, khi đó chẳng phải Truyền tống trận sẽ bị phế bỏ rồi sao?
Bố trí xong hết hộ trận bên ngoài, Địch Cửu liền cắm linh mạch trở lại chỗ cũ.
Tuy linh mạch có thể được rút ra dễ dàng nhưng mà muốn nó trở lại như nguyên trạng thì vô cùng khó khăn. Địch Cửu phải dùng thần niệm cường đại kết hợp với chân nguyên để duy trì trong mấy ngày trời mới thành công.
Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy hắn mới bước lên Đài Truyền Tống, Địch Cửu đặt từng khối linh thạch thượng phẩm vào sáu cái lỗ được khảm trên đó rồi bắt đầu khởi động trận kỳ.
Vậy mà một lúc lâu sau, Truyền Tống Trận vẫn chẳng hề có động tĩnh nào cả.
Xem ra Truyền Tống Trận này có vấn đề rồi, Địch Cửu ảo não xoa trán, phải chi bây giờ hắn vẫn còn ở bên dưới Thiên Khư thì có thể thỉnh giáo sư phụ một ít kiến thức về trận đạo, đáng tiếc là…
Lúc trước Địch Cửu cứ nghĩ với trình độ Vương sư của mình đã đủ dùng, cộng thêm việc hắn nhận được một miếng ngọc giản về trận đạo mà sư phụ rất tâm đắc nữa nên cứ ỉ i về kiến thức của bản thân, không ngờ lại dẫn tới kết quả như ngày hôm nay.
Truyền tống trận có thể chuyển người đến Thế giới Tiểu trung ương không phải là thứ mà một Vương Sư cấp bảy như hắn có thể làm được.
Cũng may bây giờ Địch Cửu không cần thiết phải bố trí trận, mà chỉ cần chữa trị cho nó thôi.
Địch Cửu bèn lấy hết tất cả các ngọc giản về trận đạo đã đoạt được từ Thích Gia Thương Lâu và Thiên Đao Tông ra nghiên cứu. Thứ trọng yếu nhất vẫn là viên ngọc giản về trận đạo mà sư phụ hắn vô cùng tâm đắc kia.
….
“Oanh!”
Cảnh Kích thét ra một tiếng dài sau khi bị mấy đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống.
Ba năm trời khổ luyện, cuối cùng y đã bước được vào cảnh giới Nguyên Hồn, hiện tại hẳn là có thể ra ngoài tìm kiếm tung tích của Cửu ca rồi.
Mấy năm trước Cửu ca một thân một mình tới gây sự với Thích Gia Thương Lâu ở Bắc Thích thành và hẹn gặp y tại bí cảnh Thiên Mạc. Nhưng mà y lại vô tình tìm được một đầu Linh Hồ rồi chăm chú một đường đuổi theo nó, không cẩn thận lọt vào bên trong sơn cốc.
Ở chỗ này muốn tiến vào thì dễ nhưng để trở ra lại cực kỳ khó khăn. Trước khi lọt vào đây, Cảnh Kích hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác lạ, nhưng đợi đến khi vào sâu bên trong rồi thì y mới cảm nhận được linh khí nồng đậm không gì sánh bằng.
Nhưng Cảnh Kích hoàn toàn không có tâm tình gì để ý đến mấy thứ đó, điều y lo lắng nhất chính là sau khi Cửu ca ra ngoài tìm không thấy mình thì sao.
Tuy nhiên, ở nơi này có một trọng lực áp chế cực kỳ đáng sợ mà với thực lực của mình thì Cảnh Kích không thể nào bò lên nổi. Tất cả tin tức y truyền ra ngoài nửa điểm cũng chẳng được đáp lại.
Cảnh Kích cảm thấy không cam tâm, một lòng tiếp tục tìm kiếm xuống dưới, cuối cùng y phát hiện ra được Linh Tủy Trì. Cảnh Kích không khỏi thầm nghĩ nếu thứ này được đặt bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết vì tranh đoạt nó nữa. Nhưng y vẫn chẳng mấy để tâm đến, vì y chỉ muốn đi ra ngoài hội hợp cùng Cửu ca mà thôi, quản làm gì Linh Tủy Trì với chả Linh Tủy Tri cơ chứ. Xem như có tu luyện đi chăng nữa thì cũng phải tu luyện cùng Cửu ca mới được.
Vậy mà hiện tại bản thân y lại bị vây ở đáy cốc, ngoại trừ tu luyện ra thì căn bản chẳng biết làm gì. Cũng may tính tình Cảnh Kích đơn thuần, biết rõ ngoại trừ nâng cao thực lực của bản thân ra thì sẽ chẳng còn cách nào rời khỏi đây được nữa cho nên mới điên cuồng tu luyện bên trong Linh Tủy Trì.
Sức hấp thu linh khí của Tinh Hà mạch đã cường đại vô cùng, huống chi còn kết hợp với linh khí tinh hoa bên trong Linh Tủy Trì nữa, thành ra chỉ vỏn vẹn mấy tháng trời y đã thành công đột phá Kim Đan chi cảnh.
Sau đó, Cảnh Kích liền nôn nóng muốn thử leo ra sơn cốc xem có được không. Kết quả vẫn y như trước, không có cách nào rời khỏi.
Rơi vào đường cùng, Cảnh Kích chỉ còn biết tiếp tục tu luyện mà thôi. Hai năm liên tiếp trôi qua, y đã đủ khả năng tiến vào cảnh giới Nguyên Hồn, đồng thời vượt qua được cả lôi kiếp.
Tuy rằng linh khí từ Linh Tủy Trì vẫn liên tục không ngừng truyền ra, nhưng Cảnh Kích hoàn toàn không có tâm tư tu luyện mà chỉ một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây để đi tìm Cửu ca và Tiểu Thụ Nhân.
Lần này không để cho y thất vọng, rốt cuộc Cảnh Kích cũng thành công thoát khỏi sơn cốc.
Thời điểm y đến được Quảng trường Thiên Mạc thì mọi người đã sớm rời khỏi rồi. Căn cứ vào tin tức Cảnh Kích thu được thì bí cảnh đã đóng lại được một thời gian, thế nhưng cũng may y còn nghe được một tin tức khiến mình phấn chấn không thôi, đó chính là Cửu ca đã tiêu diệt được toàn bộ phân đàn của Thích Gia Thương Lâu.