Thế giới thứ chín

Chương 176




- Bụp!

Lại có một đạo hồng mang rơi vào trong tay Thích Kỳ khiến ông khẽ nhíu mày.

Lấy thân phận và địa vị của ông hiện tại, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì chẳng ai được phép sử dụng loại phương thức truyền tin này. Bởi vì phi kiếm truyền thư mấy năm mới tìm được một cái. Hôm nay chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà liên tục truyền đến hai lần thì quả thực là phí phạm.

Nếu như không phải phi kiếm truyền thư thứ nhất mang đến tin tức tốt thì ắt hẳn bây giờ ông đã nổi giận rồi.

Ông nhanh chóng dùng thần niệm quét vào phi kiếm, không ngờ tin tức trong đó lại khiến ông biến sắc, lập tức đứng bật dậy.

- Có chuyện gì vậy gia chủ?

Thích Trầm Tượng vội hỏi thăm.

Thích Kỳ và Thích Trầm Tượng đều là tu vi Hư Thần cảnh, bất quá tính tình Thích Kỳ trầm ổn hơn gã nhiều. Nếu như không phải sự tình cực lớn, gia chủ nhà họ Thích sẽ không có biểu hiện thất thố như vậy.

Từng tia sát ý xuất hiện ở quanh thân Thích Kỳ, ông ném phi kiếm truyền tin cho Thích Trầm Tượng, rồi cất cao giọng bảo:

- Địch Cửu tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu ta ở Thiên Khư thành, chó gà không tha. Thích Chí Di, Thích Phóng, Thích Vân Hạc, không một ai sống sót!

- Cái gì?

Lời nói vừa dứt, hầu như tất cả mọi người đều căm phẫn đứng bật dậy, tin tức này còn đáng sợ hơn cả việc Cực Dạ đại lục và Bán Mạc đại lục khép lại nữa.

- Địch Cửu không phải đã chết ở trong Thiên Mạc rồi ư? Cho dù hắn không chết nhưng cũng không đến mức lợi hại như thế được chứ?

- Hắn đã dùng truyền tống trận đến Kinh Hải thành, theo lý thuyết hẳn là muốn đến Thích Gia Thương Lâu chúng ta đấy.

Ngữ khí Thích Kỳ đậm mùi sát ý.

Mỗi một cường giả Nguyên Hồn cảnh đối với Thích gia đều trân quý vô cùng, thế mà lại bị Địch Cửu giết mất ba người, nếu ông không rút xương đốt hồn Địch Cửu thì quả thật quá thẹn với chức gia chủ này rồi.

- Oanh!

Cơ hồ ngay khi Thích Kỳ vừa dứt lời, hộ trận của Thích gia liền bị phá vỡ, âm thanh kiêu ngạo của Địch Cửu từ bên ngoài truyền vào:

- Lão quỷ, ngươi đoán đúng rồi, là Địch gia gia ngươi đến báo thù đây.

- Chỉ là một con kiến hôi mà cũng dám nói đến Thích gia báo thù ư? Mọi người cùng nhau xông lên, bất kể thế nào đều phải bắt bằng được tên này cho ta.

Thích Kỳ vừa chỉ huy vừa nhanh chóng tế ra pháp bảo đánh về phía Địch Cửu.

Mặc dù ông đoán Địch Cửu chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Hồn, một mình ông ta cũng có thể thừa sức xử lý. Nhưng để đề phòng vạn nhất, cứ để tất cả mọi người trong Thích gia cùng xông lên cho chắc ăn.

Địch Cửu sau khi kích phát sát trận liền không chút do dự xông vào đám tu sĩ Nguyên Hồn Thích gia. Lần này hắn tuyệt đối không để một tên tu sĩ nào trong thương lâu rời đi, nếu không hắn ắt sẽ lâm vào tình huống bất lợi mất.

Nơi này là tổng bộ Thích gia, nghe đồn có tu sĩ Hư Thần cảnh tồn tại, mức độ nguy hiểm không phải là chuyện mà phân bộ ở Thiên Khư thành có thể so sánh.

Địch Cửu lao đến chém một chiêu Phong Tiêu Đao, hắn đến nơi này là để giết người, vì thế ra tay không chút kiêng dè gì.

Đao ý cuồng bạo mãnh liệt hóa thành vòng xoáy đao lưu quét sạch ra ngoài, hai gã tu sĩ Nguyên Hồn tầng một trực tiếp bị vòng xoáy đao lưu giảo sát.

- Giết!

Thích Kỳ bổ trường đao về phía Địch Cửu. Pháp bảo của ông cũng giống với vũ khí của hắn, đều là đao.

Thích Trầm Tượng lần này không dám khinh thường đối thủ nữa, y tế ra một cái thiết đôn cự đại đánh về hướng Địch Cửu. Thứ y tu luyện chính là Lực Lượng Đạo, coi trọng lấy lực áp chế. Cho dù không tế ra pháp bảo thì thiết quyền của y cũng có thể quét ngang tất cả.

Đao ý của Thích Kỳ khóa chặt Địch Cửu, trong lòng của ông nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần bị đao ý của ông vây nhốt, Địch Cửu chết là cái chắc. Mặc dù Thích gia tổn thất mấy vị Nguyên Hồn, nhưng có thể giải quyết một tai họa ngầm như Địch Cửu cũng coi như được an ủi phần nào.

Nếu như đổi lại là Địch Cửu trước kia, chắc chắn hắn sẽ tế ra Thiên Sa ngăn cản một đao ấy. Nhưng giờ phút này đao ý của Thích Kỳ trong mắt hắn tồn tại quá nhiều sơ hở, thân hình Địch Cửu chớp động ở bên trong đao mang của ông ta, Thiên Sa Đao đồng thời khóa chặt Thích Trầm Tượng, sau đó hắn nhanh nhẹn đấm ra một quyền.

Kẻ địch quá nhiều, Địch Cửu trong lúc động thủ phải vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết tới cực hạn, bên ngoài thân thể hắn dường như có một tầng chân nguyên nhàn nhạt lưu chuyển.

Hắn nhất định phải giết Thích Trầm Tượng, bởi vì y chính là kẻ đã trực tiếp diệt Tinh Hà Phái.

- Chỉ là sâu kiến cũng dám vọng động ở đây ư?

Thích Trầm Tượng thấy Địch Cửu đánh một quyền về phía Vạn Quân Đôn của y, còn dám dùng đao ý khóa chặt y, thậm chí tên gia hỏa này còn không buồn để ý đến phía sau đang bị đao ý của cường giả Hư Thần cảnh khóa chặt hay xung quanh có mấy tên tu sĩ Nguyên Hồn công kích, đây là hắn cuồng vọng vô tri hay là đang ảo tưởng mình là cường giả Hóa Chân vậy?

- Rầm rầm rầm!

Phong Loan Tụ hóa thành mấy đạo quyền sơn va chạm với Vạn Quân Đôn của Thích Trầm Tượng, chân nguyên bùng nổ oanh hai tên tu sĩ Nguyên Hồn muốn đánh lén Địch Cửu ra ngoài.

Trong lòng Thích Trầm Tượng bỗng nhiên có dự cảm xấu, thế nhưng không đợi y kịp phản ứng thì ngay lúc ấy Liệt Văn Đao đã bổ tới.

- Ta không tin!

Thích Trầm Tượng không kịp triệu hồi Vạn Quân Đôn bèn oanh một quyền đánh về phía Thiên Sa.

- Phốc!

Một đạo huyết quang từ phía sau Địch Cửu xuất hiện, thân thể Địch Cửu chỉ hơi lắc lư mấy cái, Thiên Sa liền lấy lại khí thế cuồng bạo bổ xuống.

Trong lòng Thích Kỳ trầm xuống, ông chẳng có chút vui mừng nào vì đã lưu lại được vết đao dài hai thước trên lưng Địch Cửu. Bởi vì vào thời khắc trường đao của ông chém vào sau lưng đối thủ, đao ý của ông cũng theo đó tán loạn không còn một mảnh.

Cách giải thích duy nhất chính là đao ý của Địch Cửu cường đại hơn đao ý của ông quá nhiều. Đao ý chiến đao ý, nhưng đao ý của Thích Kỳ lại tán loạn. Mà quan trọng hơn là vừa nãy Địch Cửu vẫn còn chưa chính diện đối chiến đấy, nếu như Địch Cửu không phải bận đối phó Trầm Tượng mà chỉ đơn độc đối phó một mình Thích Kỳ thì chỉ sợ lúc đó ngay cả việc chém trúng được Địch Cửu cũng là chuyện bất khả thi.

Nhưng đây vẫn chưa phải là việc khiến Thích Kỳ e ngại nhất, thứ ông dè chừng chính là cho dù đao ý của ông tán loạn, nhưng dựa vào lực lượng chân nguyên của ông, dẫu cho hộ thể chân nguyên của Địch Cửu có mạnh hơn nữa thì Thích Kỳ vẫn tự tin một đao đó có thể chém Địch Cửu ra làm hai. Nhưng trên thực tế, trường đao của ông chỉ có thể lưu lại vết đao dài hai thước trên lưng đối phương mà thôi.

Vết đao sâu hoắm tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng ông biết thừa vết thương này chẳng thể nào tổn thương căn cơ của Địch Cửu được.

Như vậy nguyên nhân chỉ có một, Địch Cửu không chỉ lĩnh ngộ đao ý mạnh hơn ông, mà hắn còn là một tên luyện thể tu. Nhục thân có thể ứng phó với một đao đấy thì ít nhất phải là luyện thể giả Tam Vương cảnh rồi.

Luyện thể giả Tam Vương cảnh, hơn nữa còn đủ sức ở dưới công kích của ông mà vẫn toàn lực đối phó với Thích Trầm Tượng. Nghĩ đến đây, trong lòng Thích Kỳ càng lúc càng thấy lo lắng.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ông chưa bao giờ có loại cảm giác bất an đến vậy.

- Răng rắc!

Thanh âm giống như xương cốt bị vỡ vụn vang lên, trong lòng Thích Trầm Tượng trầm xuống. Nắm đấm của y cho dù đánh vào lưỡi đao của gia chủ Thích Kỳ, tối đa cũng chỉ lưu lại được một đạo bạch ngấn mà thôi, nhưng hiện tại y có thể cảm nhận được một loại hàn ý truyền đến từ nắm đấm của chính mình.

- Bành!

Huyết vụ văng tung tóe, Thích Trầm Tượng rốt cục nhìn thấy hàn ý trên tay mình bắt nguồn từ đâu. Sau khi đao của Địch Cửu phá vỡ nắm đấm của y liền thuận thế chẻ dọc cánh tay y ra làm hai nửa.

- Ngươi dám!

Thích Trầm Tượng vừa kinh hãi vừa hoảng hốt, nắm đấm chính là toàn bộ thực lực của y, thế mà lại bị Địch Cửu một đao chém đứt, việc này chẳng khác nào phá hủy đạo cơ của y cả.

Liệt Văn Đao đã chém lên trên người Thích Trầm Tượng, từng đạo đường vân ẩn chứa đao ý nổ tung ở bên trong cơ thể y. Hai tay hai chân Thích Trầm Tượng đều bị đường vân đao ý oanh thành mảnh vụn.

- Bịch.

Thích Trầm Tượng mất đi tứ chi từ không trung rơi xuống, thức hải của y dần dần sụp đổ.

Trong lòng Thích Trầm Tượng càng thêm khó chịu và căm phẫn, bởi vì y biết tại sao đến lúc này y vẫn còn sống, đó là do Địch Cửu không muốn lập tức giết y.

Trường đao Thích Kỳ lần nữa chém tới tới, ông biết lúc này chính là thời khắc quyết định Thích gia tồn vong hay không. Nếu Địch Cửu không chết, vậy Thích gia coi như xong rồi.

Thiên Sa trong tay Địch Cửu tiếp tục cuốn lên đao mang, hai tên tu sĩ Nguyên Hồn trung kỳ bị Địch Cửu tuỳ tiện chém giết, chứng kiến cảnh đó khiến Thích Chí Thương hoảng hốt lui lại.

Địch Cửu chẳng thèm quản Thích Chí Thương, mà quay lại đấm ra một quyền.

Phong loan như tụ ba đào nộ, quyền lãng liên miên đánh tới hướng Thích Kỳ, đao ý của Thích Kỳ chớp mắt tán loạn, không cách nào ngưng tụ được đao thế.

- Bành!

Thích Kỳ bị loại quyền lãng này oanh trúng, ông cảm giác cả lồng ngực mình giống như bị đại chùy đập vào một cái, đau đớn không thể nào tả xiết.

Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, hắn chỉ lo Hư Thần cảnh chênh lệch quá lớn với Nguyên Hồn cảnh mà thôi. Mặc dù hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết Thích Chí Di, nhưng không có nghĩa hắn có thể nhẹ nhàng xử lý Hư Thần tầng một. Hiện tại xem ra, hắn lo lắng dư thừa rồi. Hai tên Hư Thần tầng một của Thích Gia Thương Lâu chẳng hề lợi hại như hắn tưởng.

- A!

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Thích Chí Thương vừa mới lao ra lại bay ngược trở về.

Đây vốn là do Địch Cửu bố trí, hắn bố trí Giảo Sát Trận cấp bảy, nếu còn để cho Thích Chí Thương chạy trốn thì tạo nghệ trận pháp của hắn cũng quá tệ rồi.

Địch Cửu không đợi Thích Chí Thương rơi xuống đất liền vung Thiên Sa ra, Thích Chí Thương lập tức bị chém làm hai nửa, chết cùng với Thích Chí Thương còn có một tên tu sĩ Nguyên Hồn tầng sáu khác.

Sau khi thích ứng đao ý và thực lực Nguyên Hồn tầng bốn, Địch Cửu giết tu sĩ Nguyên Hồn Thích gia càng lúc càng giống như giết gà vậy.

- Dừng tay!

Thích Kỳ biết Thích gia xong đời rồi, vậy mà chọc đến tên sát tinh đáng sợ như Địch Cửu. Chuyện ông lo lắng nhất rốt cục đã phát sinh.

Sắc mặt Địch Cửu thoáng có chút tái nhợt, hắn quả thật dừng tay. Qua một hồi chiến đấu ngắn ngủi, hắn ngoại trừ tiêu hao đại bộ phần thần niệm và chân nguyên ra thì xem như chỉ có một vết thương lớn là bị chém một đao ở sau lưng.

Vì là luyện thể giả Hư cảnh, cộng thêm hắn có Đại Khôn Luyện Thể Quyết, bằng không mà nói, hắn cũng không dám chiến đầu liều mạng như vậy. Bất quá loại phương thức chiến đấu này đơn giản mà hiệu quả, cũng là phương thức Địch Cửu thích nhất.

- Địch đạo hữu, lần này là do Thích Gia Thương Lâu ta có mắt không tròng, chỉ cần ngươi tha cho Thích gia ta một lần, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi.

Thích Kỳ thành khẩn nói.

Trong lòng ông lúc này hận Thích Trầm Tượng không thôi. Tuy lúc trước Địch Cửu cũng hủy vài phân bộ của Thích Gia Thương Lâu, nhưng ngoại trừ phân bộ ở Bắc Tích thành thì Địch Cửu cũng chẳng giết nhiều người lắm. Sau này Thích gia đã điều tra ra, kỳ thật người ở Bắc Tích thành vốn cũng không phải do Địch Cửu giết, mà là do một vị cường giả lưng còng nào đó.

Từ đó có thể thấy được Địch Cửu vốn không phải là một người hiếu sát. Bởi vì Thích Trầm Tượng san bằng Tinh Hà Phái, phàm là người không chạy đều giết hết, cho nên lúc này Địch Cửu mới đến để trả thù tàn khốc như vậy.

Sắc mặt Thích Trầm Tượng sớm đã xám xịt như tro tàn, y không ngờ Thích gia lại có kết cục như thế này. Y chết thì cũng coi như xong đi, nhưng Thích gia vì y mà sẽ trở thành dĩ vãng mất.

Địch Cửu căn bản mặc kệ lời nói của Thích Kỳ, trường đao trong tay lần nữa bổ ra Thiên Mạc Đao.

Hôm nay cho dù Thích Kỳ nói gì đi chăng nữa, Địch Cửu hắn vẫn phải diệt cả tộc nhà Thích gia.

Thiên Mạc xé rách không khí lao ra, đao ý mang theo một chút quy tắc làm Thích Kỳ vốn đã mất đi đấu chí càng thêm tuyệt vọng.