- Tên tiểu tử kia, ngươi muốn chết ư?
Gã tu sĩ Nguyên Hồn tầng chín trông thấy Địch Cửu đang đối chiến với hắn mà vẫn phân tâm quay sang giết chết một tên Nguyên Hồn tầng bốn của Thích Gia liền giận dữ hô to.
“Rầm rầm rầm!”
Địch Cửu cười khẩy, dùng một chiêu Phong Loan Tụ phá nát thiết giáp của gã Nguyên Hồn tầng chín kia khiến chân nguyên nổ ra đầy trời, toàn bộ Thích Gia Thương Lâu đã bị san bằng thành bình địa.
Cùng lúc ấy, Thích Chí Di phun ra một ngụm máu tươi rồi điên cuồng lùi về đằng sau. Trong lòng gã hiện giờ vô cùng kinh hãi, dường như chân nguyên và thần niệm của tên tiểu tử này còn cô đọng hơn gã rất nhiều, chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ?
Tuy rằng gã ta không nhìn thấu tu vi của tên tiểu tử trước mặt, nhưng gã cho rằng bất quá Địch Cửu chỉ mới đạt tầng một cảnh giới Nguyên Hồn mà thôi. Thế nhưng tầng một thì làm sao có thể có được chân nguyên hùng hậu cùng với thần niệm cô đọng như vậy chứ?
Ở phía bên này, Địch Cửu mặc kệ sống chết của gã ta, tiếp tục bổ thêm một chiêu Liệt Văn Đao nữa.
Đao văn liên miên bất tuyệt xé rách phòng ngự của Thích Chí Di kết hợp với khí tức tử vong khiến cho ý chí chiến đấu của gã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ phải mau chóng thoái lui.
Đến lúc này, gã mới chấp nhận sự thật rằng bản thân không phải là đối thủ của Địch Cửu. Từ lúc hai người bọn họ động thủ cho đến tận bây giờ, gã cơ hồ ngay cả sức lực để đánh trả lại cũng chẳng có. May mắn khi nãy Địch Cửu phân tâm, nếu không thì gã chỉ sợ mình đã sớm bị tiễn theo bước chân của tên Nguyên Hồn tầng bốn kia luôn rồi.
Chạy, nhất định phải chạy ngay! Suy nghĩ phải chạy trốn điên cuồng lặp đi lặp lại trong đầu gã. Tuy nhiên, không đợi gã tẩu thoát thì Liệt Văn Đao đã cấp tốc bổ tới.
Thấy thế, Thích Chí Di nhanh chóng xoay người rời khỏi, thế nhưng gã chỉ mới chạy được vỏn vẹn mấy chục trượng thì đao ý đã nổ tung bên trong cơ thể gã.
“Bịch!” Mất sức chống cự, Thích Chí Di ngã oạch người xuống từ trên không trung, thảm thương hơn là gã còn chưa kịp tiếp đất thì thiết giáp và chiếc nhẫn trên người đã bị Địch Cửu cuốn đi.
- Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi thôi!
Địch Cửu quay đầu lại ngó tên tu sĩ Nguyên Hồn tầng hai đang hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, lần này hắn chẳng buồn dùng đao nữa mà trực tiếp đánh thẳng một quyền về phía gã.
Người nọ ngay cả việc chống đỡ cũng không nhúc nhích nổi, chỉ khẽ thì thào:
- Ta sớm biết Thích Gia sẽ xong đời…
“Bành!”
Lời còn chưa dứt thì thân xác gã chỉ còn lại một đống huyết vụ mà thôi.
Sau khi giải quyết xong xuôi những kẻ ngáng đường, Địch Cửu bèn xông thẳng vào trong thương lâu.
Thích Gia Thương Lâu bây giờ đã biến thành một đống phế tích dưới Phong Tiêu Đao khi nãy của hắn rồi, bất quá hắn cũng chẳng thèm khách khí, vẫn tiếp tục gom hết những bảo vật còn lại bên trong đó.
Mà ở phía bên ngoài, những tu sĩ vây xem xung quanh chẳng dám thở mạnh lấy hơi nào. Trông thấy Địch Cửu dễ dàng giết chết cường giả Nguyên Hồn tầng chín của Thích Gia mà trên thân vẫn hoàn toàn lành lặn, không chút tổn thương, khiến cho bọn họ nhận rõ thực lực của hắn, đồng thời cũng hiểu được một việc, ấy là Thích Gia Thương Lâu chỉ e đã trở thành một trong những nét mực thuộc về lịch sử rồi.
Quả nhiên mấy sự tình như diệt phái người ta vẫn không nên làm thì tốt hơn. Tục ngữ vốn có câu “Làm người phải chừa lại cho bản thân mình một con đường lui”, mà Thích Gia lại hành xử tuyệt tình như thế, cuối cùng xem xem, chẳng phải quả nghiệp vẫn là bọn họ gánh thôi sao?
Đợi Địch Cửu rời đi, rất nhiều tu sĩ liền vọt thẳng vào bên trong Thích Gia Thương Lâu để cướp đoạt những đan dược hoặc pháp bảo bị Địch Cửu bỏ lại, lúc này mà không tranh thì còn chờ đến khi nào nữa hả? Bọn họ có bị thiểu năng đâu.
…..
Sau nửa nén nhang, Địch Cửu đã dịch chuyển đến trước cổng Thiên Sa của Truyền tống trận bên trong Thiên Khư thành.
- Thưa tiền bối, xin hỏi ngài muốn đi tới chỗ nào ạ?
Người phụ trách quản lý Truyền tống trận nhìn thấy Địch Cửu đi tới liền cung kính hỏi.
Mà những tu sĩ còn lại vừa trông thấy hắn thì mau chóng đứng nép qua một bên.
Giờ phút này, sự kiện Địch Cửu góp phần chữa trị cho đại lục Xá Dạ cùng với chuyện hắn tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu đã loan truyền khắp toàn bộ Thiên Khư thành rồi.
- Ta muốn đi Kinh Hải thành, không biết tốn bao nhiêu linh thạch vậy?
Địch Cửu từ tốn đáp.
- Vâng ạ, mời tiền bối đi vào. Ngài đã cống hiến vì đại lục Xá Dạ như thế thì tiểu bối làm sao dám lấy linh thạch của ngài cho được.
Địch Cửu hiểu đấy không phải là nguyên nhân chính giúp hắn nhận được ưu đãi như thế, mà chủ yếu là vì việc hắn đã tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu tại Thiên Khư thành mà thôi. Khẳng định là hung danh kia của hắn đã lan ra khắp nơi rồi, tên tu sĩ này có lẽ lo lắng sẽ làm hắn tức giận mà ra tay cướp đoạt Truyền Tống Lâu của bọn họ luôn nên mới vờ vịt bảo sẽ miễn phí cho hắn.
Bản thân Địch Cửu cũng lười phải giải thích, hắn cần phải tranh thủ thời gian, nhất định phải tiêu diệt triệt để Thích Gia Thương Lâu trước khi Tổng bộ của bọn chúng nhận được tin tức ngày hôm nay.
Chờ đến khi Địch Cửu được truyền tống đi rồi, tên tu sĩ phụ trách khi nãy mới giơ tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Lần này Thích gia thật sự xong đời rồi.
Một tên lính đứng ngoài quan sát không nhịn được thầm than một câu.
Mục đích Địch Cửu đi Kinh Hải thành mọi người đều hiểu rõ. Tổng bộ của nhà họ Thích nằm trong Kinh Hải thành tại Nam Vực châu. So với Thích gia ở Bắc Tích Thành mà nói thì Tổng bộ tại Kinh Hải mới chân chính là hang ổ của đám người đó.
….
Lúc này, tất cả cường giả Thích gia đều tụ tập tại Phòng nghị sự của Tổng bộ ở Kinh Hải, bao gồm hai cường giả Hư Thần cảnh là Thích Trầm Tượng và Thích Kỳ, cùng với bảy tên tu sĩ Nguyên Hồn khác. Thích Chí Thương sau khi cánh tay khôi phục lại cũng góp mặt ở đây, thế nhưng lấy tu vi hiện tại thì gã chỉ có thể ngồi ở vị trí phía sau mà thôi.
Toàn bộ cường giả tập họp lại không phải vì nhận được tin Địch Cửu đang tới mà là do một nguyên nhân khác.
Gia chủ Thích Kỳ quét mắt nhìn mọi người đang ở trong phòng rồi nhẹ giọng nói:
- Lần này chúng ta thu được khá nhiều cơ duyên, đã có thêm hai tu sĩ tiến vào Hư Thần chi cảnh và bốn tu sĩ Nguyên Hồn, tổng cộng bây giờ Thích gia có hết thảy mười cường giả Nguyên Hồn rồi. Đáng tiếc Chí Di lại thấy bại trong gang tất, nếu không chúng ta đã có ba tu sĩ Hư Thần. Cho nên ta quyết định rời khỏi vị trí gia chủ, để lại cho Chí Di. Ít ngày nữa Chí Di sẽ trở lại Kinh Hải thành.
Tất cả mọi người đều hiểu lời Thích Kỳ nói có ý gì. Vốn dĩ việc đột phá Hư Thần cảnh vô cùng khó khăn, thế nhưng Thích Chí Di đã dùng Hư Lạc Đan vẫn không có được kết quả gì, điều này chứng tỏ đoán chừng cả đời y sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại ở Nguyên Hồn tầng chín. Nếu đã như thế thì để y đảm nhiệm chức vụ gia chủ là vô cùng thích hợp.
Quan sát thái độ của mọi người xong, Thích Kỳ lại tiếp tục nói:
- Ngoại trừ việc công bố sự thay đổi này thì vẫn còn mấy chuyện khác, đầu tiên chính là sau khi Thiên Mạc đóng cửa, các môn phái khác chắc chắn sẽ thu được rất nhiều bảo vật, trong thời gian sắp tới ắt hẳn sẽ sinh ra khá nhiều cường giả Hư Thần cảnh, mà chuyện này đối với Thích gia hoàn toàn không phải là chuyện gì tốt cả. Việc thứ hai là đại lục Cực Dạ không rõ làm sao mà lại xuất hiện một vị cường giả có tu vi sâu không lường được, ngay cả tu sĩ Tích Hải hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của người ấy, mà vị cường giả đó lại chẳng mấy có thiện cảm với Thích Gia chúng ta. Thế nên có thể nói tuy rằng vừa qua chúng ta thu được rất nhiều cơ duyên.nhưng để xưng bá đại lục Cực Dạ thì vẫn còn khoảng cách xa lắm.
Dừng lại một chút, Thích Kỳ trầm ngâm chốc lát rồi mới tiếp tục:
- Chuyện thứ ba là về Thư Giới. Thư Giới tại Thiên Mạc đã bị người khác lấy mất rồi, đấy rõ ràng là tin tức rất xấu. Hơn nữa việc Trầm Tượng vội vàng tiêu diệt Tinh Hà phái cũng quá vội vã...
Thích Trầm Tượng hừ một tiếng, cắt ngang lời:
- Đệ tử Tinh Hà phái đoạt Thương Lâu rồi giết đệ tử đích hệ của Thích gia ta, thậm chí còn dám chém đứt tay Chí Thương nữa. Thích Trầm Tượng ta lại chẳng phải rùa đen rụt đầu, loại chuyện thế này vô luận như thế nào ta cũng không nhịn xuống được.
Thích Kỳ hít một hơi, nhẹ giọng giải thích:
- Ta đâu nói không nên tiêu diệt Tinh Hà phái, ý ta là muốn tìm một cách vẹn toàn hơn kia kìa. Tinh Hà phái ứng đối vô cùng tốt với chuyện này, việc đầu tiên bọn họ làm là đuổi Địch Cửu và Cảnh Kích ra khỏi tông môn, còn ngươi thì sao? Dưới tình huống vô duyên vô cớ như thế lại cưỡng ép tiêu diệt cả nhà người ta, điều đó khiến rất nhiều người bất bình, đồng thời cũng không phù hợp với quy củ mà trước nay mọi người đã ngầm thừa nhận. Tuy rằng trong tương lai Tinh Hà phái không đủ năng lực để trả thù Thích gia, nhưng lại tạo ra một lý do chính đáng khác để những tông môn còn lại viện cớ làm chuyện bất lợi với gia tộc mình. Những năm qua chúng ta làm việc có chút nóng nảy rồi, không chỉ riêng gì chuyện của Tinh Hà phái không đâu, mà thôi, vấn đề này ta sẽ nhắc lại sau. Đương nhiên trước hết chúng ta cần làm cho chuyện về Tinh Hà dịu xuống trước đã, còn phải thanh trừ triệt để mấy cái dư nghiệt còn lại của bọn họ nữa, đặc biệt là tên Cảnh Kích kia. Tuy Địch Cửu đã chết mất xác bên trong Thiên Mạc nhưng Cảnh Kích hẳn là vẫn còn sống đấy.
“Bá.”
Một đạo ánh kiếm màu đỏ rơi vào trong tay Thích Kỳ.
- Cái gì, Thiên Khư của Cực Dạ đại lục đã khép lại ư?
Thích Kỳ kinh hô một tiếng.
- Hả?
Cơ hồ tất cả mọi người đều ngạc nhiên đứng bật dậy khi nghe Gia chủ nói. Bởi vì bọn họ biết mỗi lúc Thiên Khư khép lại đều đem tới một lượng lớn linh mạch và linh thạch. Lúc này đây chỉ cần Thích Kỳ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phóng tới đó để thu gom tài nguyên ngay.
Thấy mọi người bồn chồn kích động, Thích Kỳ bèn khoát tay ra hiệu ngồi xuống rồi mới lên tiếng:
- Lần này Thiên Khư khép lại mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, với lại khoảng cách về thời gian của hai lần gần nhất lại quá ngắn nữa. Cho nên bây giờ xem như chúng ta có dùng hết tốc lực để chạy tới đó thì cũng chẳng kịp đâu. May mà Chí Di còn ở đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được không ít. Mà chuyện trọng yếu nhất ta muốn nghị sự lúc này chính là…
Nghe Thích Kỳ nói thế, tất cả mọi người đều ngồi lại ngay ngắn, bởi vì bọn họ biết chuyện sắp được nói tới chính là nguyên nhân chủ yếu của lần tụ hội cao tầng này.
Âm thanh Thích Kỳ thoáng chốc trở nên nghiêm nghị hơn hẳn:
- Thời điểm Thích gia tìm kiếm di tích có thu hoạch được một ít đồ tốt, mà quan trọng hơn hết là chúng ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Thế giới Tiểu trung ương. Lúc trước chúng ta chỉ biết sau khi Thiên Mạc mở cửa thì tu sĩ của Cực Dạ có thể tiến vào bên trong, nhưng lại không biết cách đi tới các đại lục khác như thế nào. Còn hiện giờ chúng ta đã biết được bí mật về Thế giới Tiểu trung ương rồi, đây mới chính là đại sự lớn nhất đối với Thích gia. Trình độ tu chân của đại lục Cực Dạ vốn luôn thấp nhất, nghe nói cái Thế giới Tiểu trung ương kia mới là đại lục cấp cao chân chính. Ở đó tu vi Hóa Chân chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đợi đến lúc tu vi Hóa Chân đến cực hạn thì có thể rời khỏi vị diện này để tiến tới vị diện cao hơn, chính là Giới vực Tinh Không.
- Gia chủ…
Thích Chí Thương không nhịn được muốn hỏi thăm một phen. Gã đã bị thương vào lúc tu vi dừng lại ở cảnh giới Nguyên Hồn cấp bốn, mặc dù hiện giờ cánh tay đã được nối liền nhưng muốn tiếp tục tu luyện thì phải bỏ ra càng nhiều công sức, vất vả hơn hẳn so với những người khác. Cho nên nghe đến chuyện về Thế giới Tiểu trung ương thì hắn là người nôn nóng nhất.
Thấy vậy Thích Kỳ bèn giơ tay ngăn lại lời của Thích Chí Thương:
- Lần này ta hoặc Trầm Tượng sẽ ở lại để canh giữ Tổng bộ Thích Gia, những người còn lại cứ đi trước một nửa đi...
...
Địch Cửu đang đứng bên ngoài Thích Gia Thương Lâu, hắn không ngu ngốc tới nổi động thủ ngay lập tức, bởi vì hắn biết bên trong đó còn có tu sĩ Hư Thần chi cảnh nữa. Lần này hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ cường giả nào của Thích Gia Thương Lâu thoát được, nhất định phải một mẻ hốt gọn.
Sau một thời gian ngắn quan sát, Địch Cửu bèn nhanh chóng bắt đầu bày trí pháp trận, mà những sát trận cấp bảy ấy đều do Thiên Phong Hoa luyện chế ra, hắn dùng nó thì không còn gì tốt hơn nữa.
Trong một khoản thời gian ngắn, từng đạo trận kỳ được Địch Cửu ném xuống đất không ngừng hình thành vô số Giảo Sát Trận, không chỉ vậy, Địch Cửu còn bố trí thêm rất nhiều Khốn Sát Trận nữa để tăng thêm sức mạnh công kích.
Hắn không biết việc tất cả cường giả đều đang tụ tập tại Tổng bộ để bàn luận về chuyện của Thế giới Tiểu Trung Ương, mà hắn chỉ nghĩ đây là chỗ có nhiều cường giả nhất Thích gia, hơn nữa các động phủ tu luyện khác của bọn chúng cũng đều nằm tại đây, nếu hắn đã quyết đánh thì nhất định phải chuẩn bị chu toàn nhất để diệt trừ tận gốc dòng chính của nhà họ Thích mới được.
Chỉ cần hắn tiêu diệt xong Tổng bộ của Thích Gia thì dù có vài con cá lọt lưới cũng chẳng phải là điều gì đáng lo cả.