Thế giới thứ chín

Chương 165




Địch Cửu phỏng đoán sau khi trải qua không gian thác vị và không gian loạn lưu, nơi hắn đang đứng hiện tại rất có thể không còn là Ác Hồn Cốc nữa, thậm chí có khả năng đã cách đó rất xa rồi.

Địch Cửu thử vận chuyển Đại Khôn Quyết tới cực hạn để xuyên qua lòng đất, độn ra bên ngoài.

Lúc hắn vừa di chuyển thì từng đạo phong nhận cũng lập tức quét tới, thế nhưng, giờ đây Địch Cửu đã thong dong hơn rất nhiều khi phải đối mặt với chiêu thức ác liệt đó rồi.

Đại Khôn Luyện Thể Quyết tạo thành một vòng sáng nhàn nhạt xung quanh người hắn, giúp ngăn trở phần lớn không gian phong nhận, dù có một ít lọt lưới chui vào trong người Địch Cửu thì rất nhanh chúng cũng sẽ bị luyện hóa thành nguyên khí để rèn luyện thân thể cho hắn.

Địch Cửu mừng rỡ không thôi, hắn không nghĩ tới Đại Khôn Luyện Thể Quyết còn có khả năng tạo thành vòng bảo hộ. Khi thân thể hắn đã mạnh mẽ đến mức độ nhất định mà còn được phối hợp thêm Đại Khôn Luyện Thể Quyết thì Địch Cửu sẽ không cần linh giáp hoặc phòng ngự pháp bảo nữa, cơ thể hắn lúc ấy chính là thứ phòng ngự tuyệt đối đấy.

Ban đầu Địch Cửu muốn dùng thần niệm để tự tìm phương hướng ra khỏi đây, thế nhưng sau này hắn hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện, quên bẵng mất chuyện phải ra ngoài. Cả ngày hắn cứ liên tục đi qua đi lại, để cho không gian phong nhận giúp rèn luyện thân thể.

Vẻn vẹn vài ngày trôi qua, nhục thân Địch Cửu đã bước vào Sư cảnh trong Tam Sư cảnh, nhục thân ngưng luyện, xương cốt có nguyên khí lưu chuyển.

Địch Cửu bắt đầu đột phá Hư cảnh - cảnh giới đầu tiên trong Tam Vương cảnh. Nếu thành công thì hắn chắc chắn sẽ lấy được đóa hỏa diễm trên Hỏa Diễm sơn kia.

Địch Cửu cứ tiếp tục duy trì việc vừa tu luyện vừa luyện thể như vậy.

Đột nhiên, một khe hở không gian đột ngột xuất hiện trước người hắn, tuy rằng Địch Cửu có thể lợi dụng không gian phong nhận để rèn luyện thân thể, nhưng nếu gặp phải khe hở không gian hoặc không gian thác vị thì vẫn rất nguy hiểm, dù sao những thứ này vẫn có bản chất hoàn toàn khác nhau mà.

Còn may là khi Địch Cửu cảm nhận được uy hiếp tử vong từ vết nứt không gian thì đã kịp thời tránh đi.

Cho nên khe hở đó chỉ xẹt ngang qua đùi hắn.

- Phốc!

Máu tươi bắn ra, xương đùi hắn bị cắt đứt hơn phân nửa, thiếu chút nữa là mất luôn một chân.

Địch Cửu khẳng định khe hở không gian đột ngột xuất hiện này chắc chắn có quan hệ với chiếc lá cây kia. Tuy nhiên hắn chưa kịp nổi giận thì vết nứt không gian thứ hai đã tiếp tục xuất hiện trước mắt. Không chút do dự, Địch Cửu lao thẳng vào khe hở, hắn tuyệt đối không thể để cho nó đi ngang qua người lần nữa.

- Rắc!

Tiếng xương cốt va chạm truyền ra, ngay thời điểm lọt vào khe hở không gian, nhục thân Địch Cửu lại lần nữa thăng hoa, xương cốt hắn thậm chí còn xuất hiện một chút ánh sáng long lanh lóa mắt.

Chỗ xương đùi vừa bị thương đã hồi phục trong chớp mắt.

Địch Cửu vô cùng mừng rỡ, hắn đã bước vào Hư cảnh trong Tam Vương cảnh rồi. Chiếc lá kia ngươi cứ chờ đó đi, sẽ có một ngày ông đây tìm được ngươi, nghiền nát ngươi thành cặn bã cho xem!

Không gian phong nhận xung quanh chợt biến mất, Địch Cửu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ này hẳn nên có vài tia sáng le lói hoặc cùng lắm thì chỉ hơi u ám thôi mới đúng, thế nhưng nơi đây lại hoàn toàn đen kịt, linh khí mỏng hơn trong Thiên Mạc quá nhiều.

Đây là…

Thần niệm quét ra ngoài, rất nhanh Địch Cửu đã có thể khẳng định bản thân mình không còn ở trong Thiên Mạc nữa.

Chắc là do vết nứt không gian kia, Địch Cửu lao vào trong đó để tránh việc thân thể bị xé nát, hậu quả là hắn đã rời Thiên Mạc đi tới giới vực không gian khác rồi.

Hắn phát hiện toàn bộ xung quanh đều là hư không. Cái cảm giác hiện giờ… phải nói là cực kỳ lạ lùng. Chỗ hứn đang đứng cứ như trong lòng đất ấy, nhưng lại có điểm không giống dưới đất lắm.

Địch Cửu không lấy pháp bảo phi hành ra, hắn cẩn thận di chuyển từng bước tới trước. Nửa ngày sau, Địch Cửu dừng lại, dựa theo sự lý giải của hắn về quy tắc thì rõ ràng nơi này có quy tắc khí tức dưới mặt đất.

Đây tuyệt đối không phải Thiên Mạc, bởi vì ở chỗ này, Địch Cửu không cảm giác được khí tức của Tiểu Thụ Nhân và con bọ hung nhỏ kia.

Địch Cửu thử vận chuyển thần niệm để lao đi thật nhanh, nhưng lực hấp dẫn ở đây quá lớn, tốn hết nửa ngày mà Địch Cửu chưa di chuyển nổi tới trăm trượng.

Mà ý là thần niệm của hắn đã cô đọng, tu vi còn là Nguyên Hồn tầng hai rồi đấy.

Địch Cửu vừa dùng Đoán Thần Thuật rèn luyện thần niệm, vừa xông lên. Chỉ có tiếp tục đi tới thì hắn mới biết bản thân đang ở chỗ nào.

Trải qua thời gian dài sử dụng Đoán Thần Thuật thì Địch Cửu lại càng cảm nhận rõ được môn thuật pháp này chẳng hề đơn giản chút nào. Nó không chỉ giúp hắn rèn luyện thần niệm ngày một thêm cô đọng hơn, mà điều khiến hắn vui mừng nhất là hắn vận hành Đoán Thần Thuật càng nhiều thì thần niệm lại càng tăng.

Mấy ngày đã trôi qua mà Địch Cửu chỉ bay chưa tới vài dặm, hắn chợt vỗ đầu, sao mình không sớm dùng Thần Niệm Độn nhỉ?

Hắn vẫn luôn liên tục dùng Đoán Thần Thuật để rèn luyện thần niệm bản thân không phải là vì Thần Niệm Độn sao?

Thần niệm mở rộng ra ngoài, dù bên ngoài vẫn là hư không đen như mực nhưng Địch Cửu vẫn quyết định thử phát động Thần Niệm Độn.

- Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, một loại lực lượng đáng sợ đột nhiên đánh tới, Địch Cửu vừa nghĩ “không tốt” đã bị nó bao trùm quanh người, tựa như sao băng mà rơi thẳng xuống đất.

Ý định của Địch Cửu là thi triển Thần Niệm Độn xông ra khỏi khu vực hư không tối đen, xem thử mình đang ở nơi nào, không nghĩ tới chẳng những hắn không lao ra được mà ngược lại còn bị đánh lùi đi.

Địch Cửu không ngừng huy động chân nguyên và thần niệm, hắn rơi xuống hẳn mấy ngày mới dừng lại được.

Hắn vừa đứng vững liền quét thần niệm ra ngoài để kiểm tra, may mà hắn cách mặt đất chỉ vài trượng thôi.

Đây là thế giới dưới lòng đất hay là một thế giới hư không đen kịt vậy? Địch Cửu dứt khoát đáp xuống mặt đất ngay dưới rồi dùng thần niệm quan sát một vòng xung quanh.

Một nam tử trông hệt như bộ xương xuất hiện trong thần niệm Địch Cửu, người này khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt y có một đống trận kỳ nho nhỏ.

Thần niệm quét sơ qua, Địch Cửu bèn nhận ra trình độ của hắn hiện giờ vẫn chưa thể nào luyện chế được trận kỳ như vậy.

- A! Có người rơi vào đây mà không chết ư? Người trẻ tuổi, ngươi hãy qua đây đi.

Lúc Địch Cửu đang phân vân bộ xương kia còn sống hay đã chết thì y đột ngột lên tiếng.

Địch Cửu giật mình, người nọ rất mạnh, đoán chừng muốn giết hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Nghĩ vậy, Địch Cửu bèn thức thời đi tới, ôm quyền hành lễ:

- Vãn bối không cẩn thận xâm nhập chỗ của tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi. Vãn bối đang muốn tìm kiếm lối thoát để ra ngoài, chỉ là đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa có chút manh mối nào.

Bộ xương ấy thở dài:

- Nếu đã đến đây thì rất khó ra ngoài. Ài, xem như ta giúp ngươi một lần vậy. Người trẻ tuổi, ngươi có thể nói cho ta biết Xá Dạ tinh lục hiện tại còn có bao nhiêu tu sĩ Hóa Chân không?

Xá Dạ tinh lục ở đâu? Tu sĩ Hóa Chân là những ai?

Địch Cửu ngây người hồi lâu mới trả lời:

- Vãn bối nghe nói người có tu vi cao nhất mới chỉ đạt Tích Hải cảnh, chưa từng nghe tới tu sĩ Hóa Chân đâu ạ. Còn nữa, đại lục chỗ chúng ta gọi là Cực Dạ, không phải Xá Dạ.

Bộ xương nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài, tự lẩm bẩm:

- Nhân tính bản tham, cuối cùng có một ngày, tất cả mọi người sẽ niết diệt trong tham lam, hóa thành hư vô.

- Tiền bối…

Địch Cửu không hiểu gì cả.

Bộ xương lấy lại tinh thần, nhẹ giọng kể lại cho hắn nghe:

- Ài, đại lục Cực Dạ vốn là một bộ phận trong đại lục Xá Dạ, năm đó một tu sĩ Tinh Không vô tình bổ đại lục Xá Dạ thành hai phần, tạo thành đại lục Cực Dạ và Bán Mạc. Khi ấy nhân tài nhiều vô số kể, sau khi bị bổ ra, khí vận tiêu tán, quy tắc không được đầy đủ, ta đã đoán là giới tu chân sẽ suy yếu đi nhiều, chỉ là không ngờ ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không có, thậm chí tu vi cao nhất mới là Tích Hải cảnh, ô… Thật đáng buồn…

Địch Cửu thầm nghĩ, bộ xương này thật quá nhạy cảm, tu vi cao như vậy mà mới nói vài câu đã rơi nước mắt rồi.

Một lúc lâu sau, người nọ mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục kể:

- Từ đó về sau, ta ở trong Cực Dạ Thiên Khư cố gắng chữa trị hai đại lục, cố gắng cho Cực Dạ và Bán Mạc hợp lại làm một. Vô số năm qua đi mà ta vẫn chưa thành công. Mỗi lần ta ném linh thạch và linh mạch ra, rất nhanh đều sẽ bị cướp sạch, không ai để ta kịp bắt đầu chữa trị cả…

Nơi này là Cực Dạ Thiên Khư sao?

Thì ra chẳng những hắn đã rời khỏi Thiên Mạc, mà còn đến tận Cực Dạ Thiên Khư cách đó vô số dặm luôn rồi ư?

Không biết nên nói xem như hắn may mắn vì thoát cảnh bị đuổi giết, hay là xui xẻo vì có quá nhiều thứ chưa kịp lấy đã rời khỏi bí cảnh rồi đây?

Sau khi tu luyện Đại Khôn Luyện Thể Quyết, Địch Cửu nắm chắc hơn sáu phần mười có thể thu được đóa hỏa diễm và thanh trường đao trong Thiên Đao Tông.

Nhưng giờ hắn đã ra khỏi Thiên Mạc, ngay cả Tiểu Thụ Nhân còn chưa kịp dẫn theo thì nói chi những thứ khác.

Địch Cửu biết Cực Dạ Thiên Khư, mỗi lần hai đại lục khép lại thì vô số linh mạch và linh thạch, thậm chí các loại pháp bảo và trận kỳ đỉnh cấp khác đều sẽ xuất hiện.

Trước kia hắn cứ nghĩ đấy là bí cảnh ẩn nấp trong hư không. Hiện tại mới hiểu được, hóa ra những vật đó đều là do vị tiền bối đáng kính trước mặt ném ra để chuẩn bị chữa trị hai đại lục.

Lúc Địch Cửu đang muốn hỏi vị tiền bối này vì sao không đi ra chữa trị mà cứ ở dưới đáy Cực Dạ Thiên Khư, thần niệm hắn chợt quét thấy một sợi xích nhỏ dưới thân bộ xương, xem ra y bị sợi xích này khóa lại.

- Tiền bối quá cao thượng, vãn bối khâm phục không thôi. Nếu có gì vãn bối có thể hỗ trợ, xin tiền bối cứ phân phó.

Nghe Địch Cửu nói vậy, người nọ tự giễu cợt:

- Ha ha, cao thượng ư?