Hà Thai kể lại chuyện lúc trước mình bị người Hải Minh ức hiếp như thế nào, sau đó Địch Cửu xuất thủ dạy dỗ đám người kia ra sao, cuối cùng còn cho y Thiên Mạc Bài chân chính để y có thể thuận lợi tiến vào bí cảnh nữa...
Nghe xong câu chuyện của Hà Thai, Cảnh Mạt Song trầm ngâm gật đầu. Ánh mắt nàng lần nữa đổ dồn về nơi đang bị nhận mang điên cuồng giày xéo đằng kia. Hiển nhiên nàng hoàn toàn tin những gì Hà Thai kể, bởi vì tốt xấu gì nàng cũng đã từng ở chung với Địch Cửu một khoảng thời gian, tính cách của Địch Cửu như nào nàng vẫn biết một chút.
Tần âm ngây người ra, những thứ còn mơ hồ trong tâm trí lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ.
Thì ra Địch Cửu đến đại điện để đổi Thiên Mạc Bài là vì giúp Hà Thai. Đồng thời nàng cũng hiểu vì sao Địch Cửu lại đùa giỡn với nàng rồi, đó là vì đám người Hải Minh đã ngăn ở bên ngoài. Một khi Địch Cửu đánh nhau với người của Hải Minh, Thích Gia Thương Lâu nhất định sẽ chú ý đến, vậy việc hắn muốn tiến vào bí cảnh sẽ tan thành mây khói mất.
Địch Cửu trêu ghẹo nàng chỉ là muốn tìm một cơ hội để ở lại bên trong đại điện mà thôi. Khó tránh lúc còn ở trong đó, Địch Cửu chưa từng nhìn lén nàng một lần, khi đấy nàng còn khó hiểu trước hành động của hắn cơ mà.
Nếu như không phải nàng nhiều chuyện mở miệng châm chọc Địch Cửu, đoán chừng ngay cả một câu đùa giỡn hắn cũng sẽ chẳng thèm nói. Đã muốn ở lại đại điện thì nhất định hắn sẽ có biện pháp khác.
Về việc Địch Cửu trước khi tiến vào Thiên Mạc lại giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh, đó là vì người của Hải Minh đã ngăn cản hắn ở trong đại điện thời gian dài như thế. Lấy tính cách khoái ý ân cừu của Địch Cửu, hắn đương nhiên sẽ không nén giận bỏ qua. Giống như lúc trước hủy diệt mấy phân bộ của Thích Gia Thương Lâu vậy, nguyên nhân cũng bắt nguồn từ Thích gia trước. Cảnh Mạc Song không nhắc đến sự tình của Thích Gia Thương Lâu, hẳn là vì tỷ ấy cảm thấy không cần thiết phải tranh luận về vấn đề này.
Nàng sai, nàng sai ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Ấn tượng của Tần âm đối với Địch Cửu khi trước vô cùng tệ, dù Địch Cửu ra tay cứu nàng mấy lần nhưng nàng vẫn luôn tưởng rằng hắn có ý đồ gì khác. Hiện tại sau khi biết được rõ ràng mọi việc, nàng mới xấu hổ phát hiện từ đầu đến cuối đều là mình hiểu lầm hắn. Tất cả ý nghĩ trong đầu nàng đều bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu mà ra.
Nói Tần âm giúp Địch Cửu, thật ra cũng chỉ là tìm một cái động phủ. Nếu trước đó không nhờ Địch Cửu liều mạng cứu mình thì nàng đào đâu ra cơ hội còn sống để mà tìm cái hang đó chứ.
...
Cũng không biết qua bao lâu, khi không gian nhận mang kia dừng lại thì Địch Cửu đã không còn một chút khí lực nào để động đậy nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt như một trang giấy trắng, toàn thân đều dính máu trộn lẫn với bùn đất.
Địch Cửu kiểm tra lại thân thể của mình, cổ tay bị đứt gãy, da thịt trên tay bong tróc cả ra. Hai chân tổn thương thảm trọng, phần bụng và lồng ngực bởi vì bị quá nhiều không gian nhận mang chém trúng cho nên xương cốt và ruột đều lòi cả ra.
Thậm chí còn có một đạo không gian nhận mang lướt qua cổ của hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì có lẽ lúc này cái đầu đã chẳng còn nằm trên thân nữa rồi.
Thương thế hiện tại còn nặng hơn gấp mấy lần so với lúc độ lôi kiếp Nguyên Hồn và Đạo Hỏa, bất quá Địch Cửu lại thở phào một hơi. Do có thần niệm cường đại chèo chống, cộng thêm sự mẫn cảm đối với không gian quy tắc ba động, sau một hồi liều mạng hắn vẫn giữ được cơ thể toàn vẹn, không thiếu đi bộ phận nào.
Cho dù thương thế có nặng hơn đi nữa thì tương lai vẫn có thể khôi phục lại được. Nhưng một khi thiếu đi cánh tay hay cái chân, lấy tu vi hắn lúc này muốn khôi phục lại đạo niệm là chuyện vô cùng gian nan.
Sau khi kiểm tra phát hiện mình không có vấn đề gì, Địch Cửu nhẹ nhõm hẳn. Thế nhưng cơ thể hắn hiện giờ thật sự rất mệt mỏi, ban nãy suýt chút nữa đã lâm vào hôn mê, còn có thể duy trì tỉnh táo đến giờ này hoàn toàn là nhờ vào nghị lực phi thường mà thôi.
Mặc dù hắn đang ở trong lòng đất, sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, nhưng dẫu sao nơi này cũng là Thiên Mạc, sự tình nào cũng đều có thể phát sinh. Huống hồ hắn không biết lúc nào không gian phong nhận mới xuất hiện tiếp. Vạn nhất không gian phong nhận mà xuất hiện trong lúc hắn hôn mê thì hắn chỉ có một con đường chết. Còn tiểu thế giới thì hắn lại càng không dám tiến vào. Không có hắn bảo vệ, đoán chừng chỉ cần một đạo không gian nhận mang thôi đã có thể xé rách tiểu thế giới của hắn rồi.
Sau khi xác nhận tạm thời xem như mình an toàn, chuyện đầu tiên Địch Cửu làm không phải là chữa thương, mà là dùng thần niệm tiến vào Tàng Kinh Các của Thiên Đao Tông.
Lúc đầu hắn cũng không muốn động đến Tàng Kinh Các, bởi vì hắn đối với Thiên Đao Tông có một loại hảo cảm khó nói. Dù hắn chưa gặp qua một vị đệ tử nào của môn phái bọn họ nhưng hắn cảm thấy đao ý của Thiên Đao Tông rất giống với đao ý của mình, chính là loại cảm giác cùng chung chí hướng.
Nhưng bây giờ hắn không thể không thăm dò Tàng Kinh Các của Thiên Đao Tông, bởi vì hắn đang cấp bách tìm kiếm một loại công pháp luyện thể tốt. Nếu như hắn là tu sĩ luyện thể, vậy ngọn lửa màu lam trên Hỏa Diễm Sơn đã sớm nằm trong tay hắn rồi. Nếu như hắn là tu sĩ luyện thể, vậy hắn đã lấy được thanh trường đao kia của Thiên Đao Tông. Và nếu như hắn là tu sĩ luyện thể, hắn đã không phải ăn thiệt thòi đến mức xém chút mất mạng như vậy.
Luyện thể chính là thứ mà Địch Cửu khát khao nhất lúc này.
Linh mạch của Tàng Kinh Các bị Địch Cửu rút đi khiến mấy cái cấm trận trên đó trông chẳng khác nào vật trang trí. Nhờ vậy mà thần niệm của Địch Cửu liền dễ dàng tiến vào bên trong.
Công pháp ngọc giản, pháp kỹ ngọc giản, luyện đan ngọc giản, luyện khí ngọc giản...
Trong lòng Địch Cửu rung động không thôi, ở đây có đủ loại đao kỹ, thậm chí đến Đao Đạo thần thông cũng có nốt. Nhưng khiến Địch Cửu vui mừng nhất chính là hắn đã nhìn thấy các cách thức để luyện chế ra đao của Thiên Đao Tông.
Đây mới thật sự là bảo khố mà. Tuy người bình thường nhìn vào sẽ thấy Thư Giới trân quý hơn, nhưng đối với Địch Cửu mà nói, thứ mang lại tác dụng lớn nhất cho hắn lúc này chính là Tàng Kinh Các.
Địch Cửu đè dục vọng muốn học tập những đao kỹ kia xuống, mấy thứ này hiện tại không quá cấp bách. Hắn dùng thần niệm tiếp tục dò xét Tàng Kinh Các, cuối cùng thần niệm dừng lại ở trên một cái ngọc giản luyện thể.
Ánh mắt của Địch Cửu lập tức bị thu hút, bởi vì trên đó có ghi mấy chữ "Đại Khôn Quyết tổng cương".
Sau khi lướt qua danh tự, sự chú ý của hắn lập tức chìm vào bên trong phần giới thiệu.
Hồng Mông sơ phá, chí cường nhục thân tẫn xuất đại khôn. Phía sau còn có một loạt chữ nhỏ ghi chú, đoán chừng là do người tu luyện trước hắn để lại. Đại Khôn Quyết tổng cương có mấy phân nhánh, trong đó bao gồm Vu tộc Vu Thần Quyết, Hồng tộc Thiên Hồng Sách và Tất Tích tộc Tất Luyện Thể Quyển, tất cả đều xuất phát từ Đại Khôn Quyết.
Địch Cửu hít vào một hơi lạnh, cái gì gọi là trâu bò? Đây chính là trâu bò đó.
Hồng tộc và Tất Tích tộc hắn không biết nhiều, chỉ là lúc trước hắn từng thấy qua trên ngọc giản Đoán Thần Thuật mà thôi. Nếu như chỉ có hai tộc này thì hắn cũng không đến nỗi kích đông. Nhưng Vu tộc mà ngọc giản nhắc tới lại danh chấn thiên hạ đấy.
Nghe đồn thủy tổ của Vu tộc có quan hệ với Bàn Cổ, mà Bàn Cổ là ai? Đó chính là người đã khai thiên tích địa. Tuy việc này chỉ là truyền thuyết, nhưng từ khía cạnh nào đó cũng nói lên Vu tộc thật sự lợi hại.
Ngay cả Vu tộc Vu Thần Quyết đều đến từ Đại Khôn Quyết tổng cương, vậy uy lực Đại Khôn Quyết còn phải nghi ngờ gì nữa? Cứ tu luyện môn công pháp này là được.
Không ngờ Thiên Đao Tông còn có công pháp luyện thể bậc này, sớm biết mình đã lấy ra tu luyện từ lâu rồi, cần gì phải chịu khổ đến bây giờ chứ?
Tư duy Địch Cửu cấp tốc vận chuyển, hắn nghĩ đến Đại Khôn Quyết tổng cương có quan hệ với Thiên Đao Phong. Muốn đến nơi cao nhất như Thiên Đao Phong, chỉ dựa vào lĩnh ngộ đao ý khẳng định không đủ, nhất định phải tu luyện một môn công pháp luyện thể. Đại Khôn Quyết tổng cương này hẳn là dùng để chuẩn bị cho đệ tử của Thiên Đao Tông rồi.
Xem ra Thiên Đao Tông chẳng hề tầm thường chút nào. Ngay cả công pháp tu luyện nhục thân của chủng tộc không tu nguyên thần cũng đến tay. Bên cạnh Đại Khôn Quyết tổng cương còn có một bộ phận chú thích, hẳn là Thiên Đao Tông sửa lại phương thức tu luyện, phương thức sau khi thay đổi đối với Địch Cửu càng thêm dễ dàng hơn.
Địch Cửu không có nửa phần do dự, thần niệm lập tức thẩm thấu vào bên trong ngọc giản, toàn bộ phương thức tu luyện trong chớp mắt liền hiện lên trong đầu hắn. Bộ công pháp hoàn chỉnh này có một bộ phận được Thiên Đao Tông thay đổi, có một bộ phận là tổng cương. Nhưng Địch Cửu không bận tâm lắm, nói chung chỉ cần là thứ hữu dụng thì đều có thể dùng cả.
Nhập môn Đại Khôn chính là tu luyện ở trong vạn đao, mỗi một đao xuyên qua đều có thể rèn luyện thân thể.
Địch Cửu vừa mới bị vô tận không gian nhận mang giằng xéo, khắp nơi trên cơ thể đều xuất hiện vết thương kinh người, mặc dù trạng thái hiện giờ của hắn không phải là tốt nhất, nhưng may mắn lại khá phù hợp với điều kiện vạn đao xuyên thân.
Địch Cửu dựa vào Đại Khôn Quyết vận chuyển chân nguyên rèn luyện bản thân, hắn lập tức phát hiện, thương thế trên người mình đang khôi phục rất nhanh. Đại Khôn Quyết và Tinh Hà Quyết vận chuyển cùng lúc hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nhau.
Thời gian dần trôi qua, Địch Cửu đang đắm chìm vào trong việc tu luyện, Đại Khôn Quyết vẫn liên tục rèn luyện thân thể hắn.
Trong vòng nửa tháng, nhục thân của Địch Cửu đã đột phá Cốt cảnh trong Tam Sư cảnh để đạt đến Cương cảnh.
Luyện thể chín tầng, lần lượt là Tam Sư cảnh, Tam Vương cảnh, Tam Thần cảnh.
Tu sĩ chưa từng luyện thể đều là Huyết Nhục cảnh, theo tu vi tăng lên, nhục thân sẽ tự động tăng đến Tam Sư thậm chí là Tam Vương cảnh.
Nhưng cũng có chút công pháp mà cho dù tu sĩ có tu luyện đến Hóa Chân thì nhục thân vẫn chỉ là Huyết Nhục cảnh.
Tam Sư cảnh lần lượt là Cốt cảnh, Cương cảnh và Sư cảnh, Sư cảnh kỳ thật ra chính là cốt cương đại thành.
Địch Cửu chỉ dùng thời gian nửa tháng liền bước vào Cương cảnh, không chỉ do Đại Khôn Quyết tổng cương rất lợi hại, mà còn là vì thân thể hắn lúc trước bị thương quá nặng. Khi đấy hắn đột phá Nguyên Hồn, bị lôi kiếp oanh đến mức chết đi sống lại, sau đó nhờ có năng lực hồi phục nên mới không có vấn đề gì.
Mới vừa rồi hắn thậm chí xém phải bồi cái mạng nhỏ của mình vào không gian nhận mang, thương thế chưa lành, dùng Đại Khôn Quyết để khôi phục quả thật là không còn gì tốt hơn.
Lại hai tháng trôi qua, thân thể Địch Cửu đã triệt để khôi phục, cảnh giới luyện thể cũng đạt đến Cương cảnh viên mãn. Chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Sư cảnh, tu vi cũng đứng vững tại cảnh giới Nguyên Hồn tầng hai.
Lúc này Địch Cửu lại có chút nhớ nhung đám không gian nhận mang kia, thế nhưng bây giờ hắn cần thì chúng nó lại chẳng thấy xuất hiện nữa.
Địch Cửu đứng lên, hắn cảm nhận được sự bất ổn ở xung quanh. Hắn đoán nếu như mình liều mạng xông ra ngoài thì rất có thể sẽ lần nữa phát động không gian nhận mang.
Nếu như không có Đại Khôn Quyết, Địch Cửu hẳn còn có chút lo lắng, nhưng hiện giờ thì hắn chỉ sợ không gian nhận mang kia chẳng thèm đến mà thôi.
Vô luận có thể dựa vào không gian nhận mang rèn luyện nhục thân của mình hay không, Địch Cửu cũng đã kết thù với chiếc lá màu xanh nọ. Lần sau nếu như còn có cơ hội gặp lại, chỉ cần hắn có năng lực, hắn nhất định sẽ giẫm nát chiếc lá đó thành muôn mảnh.
Địch Cửu đoán chiếc lá màu kia nhất định là bảo vật đỉnh cấp. Hắn không tin không gian nhận mang không có quan hệ với nó, nếu đã có quan hệ, vậy nói rõ nó muốn đòi mạng của hắn rồi còn gì.