Thế giới thứ chín

Chương 1624: Ai giết Hàn Nguyệt tộc nhân của ta




--------

Địch Cửu bố trí trận pháp bên ngoài Thiên Thủ Bán Hà, giờ phút này đã có gần một ngàn tu sĩ xếp hàng.

Trong gần một ngàn tu sĩ này, ngoại trừ Vấn Đạo Tháp đạt được thứ hạng trước tám trăm ba mươi, còn có thêm hơn một trặm danh ngạch phân ra từ vạn tộc đại hội. Chỗ bất đồng chính là hơn trăm danh ngạch phân ra từ vạn tộc đại hội đều có ngọc bài.

Lúc này tất cả mọi người đều xếp hàng bên ngoài Song Ngư Trận Tâm, đợi đến khi Thiên Thủ Môn mở ra.

Trên quảng trường bên ngoài Thiên Thủ Bán Hà, giờ phút này chật ních tu sĩ.

Thời điểm Thiên Thủ Môn mở ra, tu sĩ không có tư cách không thể tới gần nơi này.

Mà bây giờ chỉ cần ngươi nguyện ý thì ngươi cũng có thể tới đây xem náo nhiệt. Huống hồ lần này có phần đông tiểu tộc lúc trước chưa bao giờ tới tham gia, một ít cường giả trong những thứ tiểu tộc này đều nhao nhao tới đây thủ hộ đệ tử tham gia.

Từng tiếng nổ vang truyền đến, lập tức tất cả mọi người trông thấy sương mù che chắn phía sau Song Ngư Trận Tâm lập tức biến mất không thấy gì nữa, Thiên Thủ Bán Hà xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lập tức giữa Thiên Thủ Bán Hà xuất hiện thêm một cái nhánh cây, nhánh cây có một đầu khoác lên Song Ngư Trận Tâm một đầu đã rơi vào bờ bên kia của Thiên Thủ Bán Hà.

Ở bờ bên kia của Thiên Thủ Bán Hà, một cái cây có hình dáng cực lớn xuất hiện rõ ràng, nhánh cây kia chính là chui ra từ đại môn hình cây hình dáng đại môn. Tuy rằng không thấy không rõ lắm trong cửa lớn là vật gì nhưng đạo vận đang lưu chuyển vờn quanh làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng cảm giác được không giống bình thường.

"Thiên Thủ Môn mở ra . . . . . . " Trong đám người từng đợt bạo động, tất cả mọi người kích động không thôi mặt mũi tràn đầy nóng bỏng chằm chằm vào đại môn hình cái cây.

Nếu như mỗi người đều có thể đi vào thì tốt rồi, đáng tiếc đây chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Những tui xếp hàng bên ngoài Song Ngư Trận Tâm đều chuyển ánh mắt đến trên người Địch Cửu, chuyện lần này hiển nhiên không còn do Thần tộc Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm Tộc Du Minh Kim Kiều làm chủ mà là cường giả nhân tộc Địch Cửu mới xuất hiện này làm chủ.

Hết thảy mọi thứ nơi đây cũng đều do Địch Cửu bố trí, chỉ cần Địch Cửu ra lệnh một tiếng thì mọi người mới có thể bước vào Song Ngư Trận Tâm, tiến vào Thiên Thủ Môn.

Địch Cửu đang muốn nói chuyện thì một đạo nhân ảnh giống như điện quang bình thường xông qua Song Ngư Trận Tâm, lao thẳng tới nhanh cây trên Thiên Thủ Bán Hà. Không gian quy tắc nơi đây bị khóa mà còn có thể dùng tốc độ nhanh thế này, có thể thấy được đối phương độn thuật mạnh bao nhiêu.

Cưỡng ép xông vào Thiên Thủ Môn? Ánh mắt rất nhiều tu sĩ đều sáng ngời. Lập tức đã có người chuẩn bị động thủ. Bọn hắn chuẩn bị động thủ không phải muốn ngăn trở người xông cửa mà là có ý định gia nhập chung. Chỉ cần nhiều hơn nữa mấy người cưỡng ép xông cửa thì bọn hắn sẽ theo cùng một chỗ đục nước béo cò.

Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ cũng là sững sờ, lập tức liền lộ nụ cười lạnh, nửa điểm cũng không có xuất thủ ý tứ.

Địch Cửu đồng dạng không ra tay, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi chút nào.

"Bành! " Tên tu sĩ hóa thành điện quang vừa mới xông qua Song Ngư Trận Tâm đã bị một tầng gợn sóng vô hình ngăn trở.

Không đợi hắn rơi trên mặt đất thì một luồng sóng sát ý đã nhanh chóng ập tới, lập tức có từng đạo huyết quang nổ tung, tên tu sĩ xông cửa này không kịp hét một tiếng nào trực tiếp hóa thành hư vô.

Một ít tu sĩ đang muốn cùng theo xông vào Thiên Thủ Môn đều hít một hơi lạnh, theo bản năng lui bước.

Nếu không phải có người cưỡng ép xông cửa thì bọn hắn thật đúng là không biết tại bên ngoài Song Ngư Trận Tâm còn có một đại trận vây sát đáng sợ như thế. Cái đại trận vây sát này chẳng những nhìn không thấy, hơn nữa còn dễ dàng vây giết một tên gã bước thứ tư lập ngôn thánh nhân, tên lập ngôn thánh nhân này còn không có năng lực phản kháng, vậy đai trận vây sát này mạnh tới mức nào?

Lưng mấy người Kinh Vạn Ảnh lạnh ngắt, bọn hắn còn chuẩn bị cùng Địch Cửu cùng một chỗ tiến vào Thiên Thủ Môn sau đó để người hủy diệt hộ trận cùng pháp trận mà Địch Cửu bố trí ở cửa vào. Lúc trước Địch Cửu hủy diệt bọn hắn bố trí đến hộ trận cái chiêu gì hô cũng không đánh, bọn hắn tự nhiên cũng không cần nói cho Địch Cửu cái gì. Hiện tại xem ra, bọn hắn đã quá coi thường trình độ trận đạo của Địch Cửu. Vừa rồi nhìn gợn sóng từ xoắn giết đại trận giết một bước thứ tư lập ngôn thánh nhân, bọn hắn thậm chí đều không có nhìn ra xoắn giết đại trận này được phát động như thế nào.

Một ít tu sĩ vội vàng muốn đi vào Song Ngư Trận Tâm cũng đều theo bản năng dừng bước chân.

Địch Cửu nhàn nhạt thanh âm truyền đến, "Mọi người dựa theo tên của mình lần tiến vào Song Ngư Trận Tâm, sau đó thu hoạch ngọc bài, lại tiến vào Thiên Thủ Môn. "

Đệ nhất danh đúng là một tên tu sĩ Thần tộc bước thứ ba, hắn nghe Địch Cửu xong, là người thứ nhất bước vào Song Ngư Trận Tâm.

Song Ngư Trận Tâm xuất hiện một khe hở từ trên cao hạ xuống quét qua toàn thân hắn một vòng sau, một quả ngọc bài rơi xuống. Tên tu sĩ này kích động nắm ngọc bài bước ra khỏi Song Ngư Trận Tâm, sau đó giơ ngọc bài trong tay vẽ một cái liền nhẹ nhõm bước qua.

Lúc trước đơn giản xoắn giết một gã bước thứ tư lập ngôn thánh nhân xoắn giết thật giống như căn bản không có bình thường, tên tu sĩ Thần tộc bước thứ ba này lại dễ dàng liền tiến vào nhánh cây trên Thiên Thủ Bán Hà, trước ánh mắt chăm chú của mọi người phía dưới lướt qua Thiên Thủ Bán Hà, là người thứ nhất tiến nhập Thiên Thủ Môn, biến mất không thấy gì nữa.

Theo người đầu tiên tiến vào, người phía sau bắt đầu nối đuôi, càng lúc càng nhanh tiến vào Thiên Thủ Môn, đảo mắt đã có mấy trăm người thành công.

Lô Phỉ có chút run rẩy bước vào Song Ngư Trận Tâm, trước khi tiến vào Song Ngư Trận Tâm hắn liền dung nhập một tia hồn phách mà máu của Liêm Nhan Hạo kích phát toàn thân, đồng thời hoàn toàn thu liễm khí tức đại đạo của mình. Mặc dù hắn không chỉ một lần dặn dò chính mình, muốn trấn định muốn trấn định. Thế nhưng nhỉn tên lập ngôn thánh nhân bị xoắn giết đại trận nhẹ nhõm xoắn giết thì hắn liền không trấn định nổi.

Xa xa, Khải Sinh Tộc Liêm Nhan Hạo nắm chặt nắm đấm chằm chằm vào Lô Phỉ, vị trí này vốn là của hắn, có thể hắn không thể không đem vị trí này nhường lại cho Hàn Nguyệt tộc Lô Phỉ. Không chỉ có như thế, còn tổn thất một tia hồn phách.

Một đạo bạch quang theo Lô Phỉ đỉnh đầu rơi xuống, theo dưới chân hắn biến mất không thấy gì nữa.

Kích động Lô Phỉ đưa tay đón ngọc bài, bởi vì hắn bái kiến lúc trước tu sĩ đều là như vậy tiếp ngọc bài. Thế nhưng là hắn đợi ba hơi thở thời gian ngọc bài đều không có xuất hiện.

Chẳng lẽ đã thất bại? Lô Phỉ vừa mới nghĩ tới đây, một đạo sát ý kinh khủng liền tràn tới.

Lô Phỉ kinh hãi thét to, "Cái ngọc bài này là người khác đưa cho ta . . .. . . . .. ."

Một câu vẫn chưa nói xong thì sát ý kinh khủng đã bao bọc toàn thân Lô Phỉ rồi, sau một khắc thì có một đoàn huyết vụ nổ tung, Lô Phỉ biến mất vô tung vô ảnh.

Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người rõ ràng Lô Phỉ mạo danh bị Song Ngư Trận Tâm phát hiện hơn nữa còn xoắn giết mất.

"Thứ ba trăm hai mươi mốt tên là ai? " Tiếng Địch Cửu bình tĩnh vang lên.

Liêm Nhan Hạo tranh thủ thời gian tiến lên khom người thi lễ, "Bái kiến tiền bối, vãn bối Liêm Nhan Hạo, đến từ Khải Sinh Tộc, đúng là thứ ba trăm hai mươi mốt tên. "

"Địch đạo hữu, danh sách này là Liêm Nhan Hạo cưỡng ép đưa cho Lô Phỉ, hắn chính là muốn hại huynh đệ ta. " Lô Chân con mắt đều đỏ, hắn không thể tưởng được liền cãi lại cơ hội đều không có, Lô Phỉ đã bị xoắn giết.

". . . . . ." Liêm Nhan Hạo hé miệng, hắn đều muốn phản bác, có thể tưởng tượng đến Lô Chân đáng sợ kia uy hiếp, vậy mà không dám phản bác.

"Vì sao ngươi phải cưỡng ép đưa dnah ngạch tiến vào Thiên Thủ Môn cho người khác?" Vân Tộc lão tổ Vu Địch Nhất chằm chằm vào Liêm Nhan Hạo hừ lạnh một tiếng.

Liêm Nhan Hạo ở đâu còn dám tiếp tục giấu diếm, vội vàng nói, "Ta không . . . . . ."

Địch Cửu khoát tay chặn lại, "Tốt rồi, ngươi vào đi thôi. "

Nói xong câu đó sau, Địch Cửu đưa tay ra vỗ một cái, Lô Chân cả phản kháng cũng không thể, cùng huynh đệ Lô Phỉ hóa thành hư vô.

"Địch đạo hữu, ngươi không phân tốt xấu, thậm chí ngay cả hỏi thăm đều không có hỏi thăm rõ ràng, liền trực tiếp giết hai tên tu sĩ Hàn Nguyệt tộc ta. Hẳn là cho rằng Hàn Nguyệt tộc ta dễ khi dễ phải không?" Dù không muốn đứng ra nhưng giờ phút này Chấp Tả Lăng cũng không khỏi không đứng ra nói chuyện.

Địch Cửu còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến một giọng nói lạnh buốt truyền đến, "Ai giết người Hàn Nguyệt ta? Cảm thấy Hàn Nguyệt tộc dễ khi dễ? "

Theo giọng nói lạnh buốt này truyền đến thì một khí tức tựa như đến từ mênh mông viễn cổ nghiền ép ầm ầm hạ xuống, trực tiếp đánh về phía Địch Cửu.

Mọi người mơ hồ đúng trong hư không, thật giống như một tu sĩ mặt trắng bình thường hạ chân xuống, giơ tay chộp tới Địch Cửu.

Vu Địch Nhất cảm nhận được cái loại áp lực tâm thần đáng sợ này, không nhịn không được mà lui về phía sau mấy bước, run giọng kêu lên, "Bước thứ sáu? Chuẩn Thánh? "

Chẳng những là Vu Địch Nhất cảm nhận được, nơi xa Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ đều cảm nhận được, kinh hãi nhìn cường giả đang từ trong hư không hạ xuống, trong miệng thì thào tự nói, không biết đang nói cái gì.

Địch Cửu nén cảm giác muốn nôn mửa, cưỡng ép đánh ra một quyền.

. . . . .