Thế giới thứ chín

Chương 1604: Giết trước rồi nói




Dịch: Lap Tran

----

Nguyên Thường Tiêu không nói gì, hắn nhìn chằm chằm Địch Cửu, tựa hồ đang đợi Địch Cửu nói chuyện. Về phần bị người uy hiếp và vấn đề mặt mũi gì đó căn bản cũng không nằm torng phạm vi cân nhắc của Nguyên Thường Tiêu. Uy hiếp và vân vân, hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng.

Đối với hắn thì chuyện có lợi với đại đạo, cho dù muốn phải liều mạng Nguyên Thường Tiêu hắn cũng tuyệt đối sẽ không do dự một khắc nào, không có lợi với đại đạo của hắn thì dù cho người khác có nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ hoặc là uy hiếp hắn thì hắn chẳng thèm quan tâm.

Chỉ cần Địch Cửu nói nguyện ý trợ giúp hắn, Nguyên Thường Tiêu sẽ không chút do dự mà động thủ đối với tên Khuyết Thánh vừa mới xuất hiện.

Địch Cửu căn bản cũng không có để ý tới Nguyên Thường Tiêu, ánh mắt của hắn rơi vào tên Khuyết Thánh trước mắt "Ngươi không thuộc Hồng Lâm Tộc? "

Đang khi nói chuyện, Địch Cửu vẫn không ngừng vẽ phác thảo pháp tắc trận kỳ.

Sau lưng tên Khuyết Thánh này có hơn mười tên khác, toàn bộ đều là bước thứ tư lập ngôn thánh nhân.

Địch Cửu hỏi như vậy là muốn xác nhận thoáng một phát xem gia hỏa này có phải Hồng Lâm Tộc hay không. Như đối phương không phải Hồng Lâm Tộc, vậy hắn lập tức liền động thủ giết. Nếu là Hồng Lâm Tộc hắn cũng không cần gấp rút, bởi vì hắn và Hồng Lâm Tộc đã kết thù sinh tử, không có gì quanh co chỗ trống. Hắn còn muốn hỏi mấy tên Hồng Lâm Tộc về Địch Tiển cùng với chuyện Thiên Cương ảo thuật.

"Vừa rồi ngươi kêu ta Thánh thành kim giáp Thánh giả lăn, ta chính là thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành Ngao Tốn, cố ý đến lĩnh giáo ngươi làm sao khiến Vạn Tộc Thánh Thành kim giáp Thánh giả lăn......" Tên Khuyết Thánh này bình thản nói nhưng khí tức đạo tắc chung quanh theo giọng điệu bình thản của hắn mà hóa thành sát phạt đạo vận cuộn cuồn vờn quanh.

Khó trách lại đến nhanh hơn cường giả Hồng Lâm Tộc, thì ra là thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành, nếu như Vạn Tộc Thánh Thành kim giáp Thánh giả bị hắn gọi lăn, thành chủ mà còn làm như bình thường không có việc gì, vậy thì e là thành chủ này sẽ không có nửa điểm uy tín.

Địch Cửu ltrả lời đều lười trả lời, Thiên Sa Đao xoáy lên vô cùng đạo vận, đảo mắt hóa thành cuồn cuộn đao màn giống như nước lũ bình thường trào lên hạ xuống. Sát phạt đạo vận quanh thân Ngao Tốn dưới đao màn cuồn cuộn lại tiêu tán không còn trong nháy mắt.

Hắn nhất định phải mau chóng giết Ngao Tốn, bằng không mà nói một hồi cường giả Hồng Lâm Tộc tiến đến, tất nhiên sẽ không chút lựa chọn mà liên hợp với tên thành chủ này để động thủ với hắn. Nghe nói Hồng Lâm Tộc có hai gã cường giả bước thứ năm, Địch Cửu còn không có ra tay với cường giả bước thứ năm bao giờ, càng không muốn đụng phải ba tên bước thứ năm Khuyết Thánh liên thủ.

Địch Cửu đoán chừng Nguyên Thường Tiêu sẽ không động thủ, gia hỏa này hẳn là cái loại trong mắt chỉ có đại đạo, cũng sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì khác.

Đúng như Địch Cửu đã dự đoán Địch Cửu vừa động thủ thì Nguyên Thường Tiêu lập tức trốn ra xa, lĩnh vực của địch Cửu căn bản cũng không có nhằm vào hắn cho nên hắn không chút lựa chọn liền thối lui ra khỏi phạm vi lĩnh vực của Địch Cửu. Giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, Địch Cửu điên rồi.

Chính là một cường giả bước thứ tư, cho dù là có thể vượt cấp giết địch bước thứ tư cũng dám động thủ đối với một tên cường giả Khuyết Thánh cùng với hơn mười tên bước thứ tư lập ngôn Thánh giả, không phải điên rồi thì là cái gì? Huống hồ hắn biết rõ tình cảnh của Địch Cửu, bởi vì đại địch chính thức của Địch Cửu chính là các cường giả Hồng Lâm Tộc, bọn họ còn chưa có tới đây.

Hắn cũng nhanh chóng hiểu ra ý định của Địch Cửu, đây là muốn thừa dịp cường giả Hồng Lâm Tộc còn chưa đền mà giết một ít đối thủ rồi tính tiếp....

Ý tưởng thì không có có sai nhưng mà ngươi cũng phải có thực lực mới được nha.

Nguyên Thường Tiêu im lặng lắc đầu, trên thực tế tính cách và thực lực của Địch Cửu thật sự thích hợp trở thành người giúp đỡ hắn, đáng tiếc chính là quá ngu xuẩn. Thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành Ngao Tốn cũng là một cường giả mà hắn kiêng kị không thôi.

"Quả nhiên kiêu ngạo......" Ngao Tốn nhìn thấy Địch Cửu ra tay mà tức giận đến nở nụ cười, gặp qua người kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo tới mức như Địch Cửu thế này thì đúng là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, mở mang tầm mắt.

Sở dĩ hắn không có động thủ trước là muốn biết rõ rốt cuộc Địch Cửu là một kẻ ra làm sao, không nghĩ tới hắn không có động thủ ngược lại người động thủ trước lại là Địch Cửu.

Ngao Tốn thậm chí ngay cả pháp bảo hắn cũng không ý định tế ra, nhưng mà hắn nhanh chóng cảm thấy có chỗ không đúng. Lĩnh vực của Địch Cửu có cút cổ quái, đây là một loại......

Ngao Tốn nhanh chóng xác định đây tuyệt đối là một loại quy tắc lĩnh vực thời không hoàn toàn mới, lĩnh vực quy tắc này......

Lúc Ngao Tốn vững tin chính mình có thể bắt được đạo vận quy tắc của Địch Cửu mà không bắt được thì sắc mặt của hắn cũng có chút thay đổi.

Loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là tu vi Địch Cửu vượt xa xa hắn, cho nên đạo vận của hắn căn bản không thẩm thấu đến lĩnh vực quy tắc của Địch Cửu. Thứ hai là Địch Cửu tu luyện một loại quy tắc đại đạo không hề liên quan đến vũ trụ mênh mông này, có thể là đại đạo do Địch Cửu tự mình diễn hóa mà ra.

Tu vi mạnh hơn so với chính hắn thì tuyệt đối không có khả năng, bởi vì tuy lĩnh vực của Địch Cửu mạnh mẽ nhưng còn không có thể hoàn toàn buộc chặt Ngao Tốn hắn. Chỉ có thể nói là đại đạo do Địch Cửu tự mình diễn hóa mà thôi. Một phương giới vực này có không biết có bao nhiêu cường giả, chưa bao giờ có một người có thể diễn hóa ra quy tắc đại đạo không hề liên quan đến vũ trụ mà mình đang sinh tồn. Muốn diễn hóa quy tắc đại đạo không liên quan đến vùng vũ trụ mà bọn họ đang trú ngụ th2i chỉ có thể thực hiện bên trong hỗn độn mênh mông.

Trong hỗn độn mênh mông, ngay cả chuyện sinh tồn còn khó khăn nói gì tới chuyện muốn tìm hiểu, diễn sinh ra đại đạo của bản thân......

Ánh mắt Ngao Tốn tràn ngập sự kích động, Địch Cửu tuyệt đối có chỗ cổ quái. Nếu như hắn có thể diễn sinh ra đại đạo như Địch Cửu thì chẳng phải là nói hắn có thể khống chế cả một phương vũ trụ này sao?

Dù lĩnh vực quy tắc của Địch Cửu có cường thịnh hơn nữa, muốn mượn dùng lĩnh vực trói chặt Ngao Tốn hắn, đừng có nằm mộng.

Kinh Lôi Chùy được Ngao Tốn tế ra, từng tia lôi điện thô to màu xám lóe lên, vờn quanh người hắn, tiếng lôi vang như âm thanh từ viễn cổ truyền đến, làm cho thần hồn run rẩy.

Linh vực quy tắc của Địch Cửu ngay lập tức phát ra tiếng kêu ken két, mười tên thánh nhân lập ngôn bước thứ tư đang biến sắc vì bị lĩnh vực của Địch Cửu bao phủ cũng than dài một hơi, không chút do dự mà nhân cơ hội tế pháp bảo ra. Có thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành ở phía trước ngăn trở lĩnh vực quy tắc đáng sợ của Địch Cửu, nếu như bọn hắn không nhân cơ hội mà động tay động chân thì vậy cũng cần tự xưng là lập ngôn thánh nhân làm gì.

Lôi âm vẫn còn vang vọng mang tới sự nặng nề thì Thiên Sa Đao của Địch Cửu đã liên tục xoáy lên năm đạo đao sóng mang ngập trời đánh tới.

Cho dù Địch Cửu xuất thủ trước nhưng sau khi Ngao Tốn ngăn cản lĩnh vực quy tắc của Địch Cửu thì tất cả mười tên cường giả còn lại đều bắt đầu thi triển thần thông.

Thần thông do Kinh Lôi Chùy phát ra rốt cuộc cũg đã cô đọng xong, hóa thành một quả cầu lôi điện vang vọng tiếng sấm va chạm với sóng đao vô tận của Địch Cửu.

Rầm rầm rầm......

Các loại thần thông đạo vận đụng vào nhau, vô số đạo vận quy tắc bị oanh thành mảnh vỡ, thiên địa nguyên khí cuồng bạo cùng cơn sóng đao thế vô tận phóng lên trời cao.

Mảnh vỡ của các loại pháp tắc Ngũ Hành, mãnh vỡ pháp tắc của sóng đao sóng, mảnh vỡ pháp tắc lôi điện....

Lần này Địch Cửu căn bản cũng không có nửa điểm khống chế, hàng tỉ đao thế bị cuốn vào trong không gian, không bao giờ... Nữa là bị cực hạn tại Địch Cửu thần thông đạo vận quy tắc trong không gian.

Hộ trận Vạn Thần Lâu rất lợi hại nhưng dưới loại va chạm giữa sóng đao và thần thông đáng sợ như thế này thì cũng hóa thành bã vụn, Vạn Thần Lâu dưới sự trùng kích này cũng biến mất vô tung vô ảnh. Không có Địch Cửu khống chế, sóng đao thế gần nghìn vạn trượng đều tuôn trào cộng thêm thần thông đạo vận của Ngao Tốn và hơn mười tên bước thứ tư lập ngôn thánh nhân oanh kích, hết thảy cấm chế, hộ trận, cửa hàng chung quanh đều......

Dưới sóng đao thế kinh khủng, tất cả đều hóa thành bã vụn cùng hư vô.

Mắt thấy mấy sóng đao thế mấy vạn trượng của Địch Cửu bị áp chế xuống, Ngao Tốn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy Địch Cửu mạnh mẽ nhưng còn không có mạnh mẽ đến mức để cho hắn kiêng kị......

Huống hồ hắn rõ ràng cảm nhận được một đạo lôi hồ pháp tắc của mình đã vạch raa sóng đao thế của Địch Cửu, xuyên tới trước ngực Địch Cửu xoáy lên một cột máu tươi. Tuy Địch Cửu mạnh nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Phải biết rõ thần thông lôi điện vừa rồi cũng không phải thần thông mạnh nhất của hắn.

Chẳng qua là suy nghĩ này còn không có thành hình thì ánh mắt Ngao Tốn xuất hiện sự rung động, sóng đao thế của Địch Cửu sắp bị bọn hắn nghiền ép xuống lại cuộn lên một tầng nữa, thật sự giống như tàn lửa sắp tắt vì không có củi bỗng nhiên được châm thêm vô số củi khô, sóng đao thế lại cuộn trào lần nữa.

Lần nữa cuộn trào thì sóng đao sớm đã đã vượt qua ngàn vạn trượng, nhưng mà đó cũng không phải chấm dứt, hắn vậy mà nhìn thấy thêm một đợt sóng đao lại đang hình thành.

Đợt sóng đao này tuyệt đối vượt qua hơn năm ngàn vạn trượng, nếu cơn sóng đao này mấy ngàn hình thành và cuốn tới, e là iền toàn bộ Vạn Tộc Thánh Thành đều bị san thành bình địa.