Chương
Dịch: Lap Tran
----
Trong khu vực phần đông nhân tộc sinh tồn thì Đại n Thần đình chỉ có thể coi là một thế lực trung đẳng mà thôi
Cho dù như thế, Đại n Thần đình cũng cực kỳ thịnh vượng, vô số tu sĩ nhân tộc sinh tồn tu luyện ở nơi này.
Với tư cách là chủ nhân Đại n Thần đình, Thực Cơ Hữu Cung chính là tồn tại nói một thì không có hai. Không chỉ có như thế, Thực Cơ Hữu Cung hay là một tên lập ngôn thánh nhân thật sự. Hắn ở giới vực hoang vắng này lập ngôn thành thánh, cách thời điểm hiện tại đã có mấy trăm vạn năm.
Sở dĩ nơi đây sở dĩ có phần đông nhân tộc tụ tập, một nguyên nhân chính là do Thực Cơ Hữu Cung từng lập ngôn thành thánh ở nơi đây.
Nếu mọi người đều muốn đều muốn lập ngôn thành thánh ở nơi cằn cỗi hoang vắng như Thực Cơ Hữu Cung thì vì sao bọn hắn không thể đâu? Huống hồ giới vực man hoang này cũng không tính là quá cằn cỗi, đôi khi cũng có thể tìm được một ít thứ tốt.
Theo lý thì với tu vi và địa vị của Thực Cơ Hữu Cung, chắc có lẽ không có chuyện gì lại để cho hắn không thoải mái hoặc là phiền lòng sự tình. Nhưng mà hết lần này tới lần khác liền gặp chuyện phiền lòng nhất, đau lòng nhất, tiểu nữ nhi Thực Nguyệt Nhi vậy mà lén bỏ trốn cùng một sâu kiến tên Quan Trình Sơn.
Mấu chốt là tên Quan Trình Sơn kia do hắn bắt lấy, Quan Trình Sơn có tâm cơ sâu đậm, hắn sở dĩ một mực không có giết người này là bởi vì trên người người này còn có một bí mật rất lớn.
Điều khiến cho hắn thật không sự ngờ chính là hắn còn chưa có hỏi ra bí mật này thì tiểu nữ nhi của mình đã bỏ trốn cùng với Quan Trình Sơn, còn thả Quan Trình Sơn đi, sau đó cùng một chỗ trốn khỏi Đại n Thần đình, hắn có thể không tức giận vì chuyện này sao?
"Răng rắc! " Một tiếng nứt trong trẻo vang lên, Thực Cơ Hữu Cung đột nhiên ngẩng đầu, hắn thấy một quả ngọc phù lóng lánh ánh sáng đã vỡ ra, lập tức hóa thành một đám tro bụi.
Thực Cơ Hữu Cung đột nhiên đứng lên, sát khí trong mắt gần như cô đọng thành thực chất, hai nắm tay như muốn ép nát không gian.
"Quan Trình Sơn, bất luận ngươi biến thành cái gì, từ đâu tới đây, Thực Cơ Hữu Cung ta không băm thây ngươi thành vạn đoạn thề không làm người......"
Thực Nguyệt Nhi là nữ nhi của hắn, trong khu vực quản hạt của Đại n thần đình, coi như là tu sĩ Vân Tộc cùng Thần tộc cũng sẽ không tùy tiện giết Thực Nguyệt Nhi. Về phần tu sĩ nhân tộc càng không có khả năng giết Thực Nguyệt Nhi.
Thực Nguyệt Nhi bị Quan Trình Sơn lừa gạt sau đó dẫn đi, kẻ có thể giết Thực Nguyệt Nhi cũng chỉ có Quan Trình Sơn.
Phẫn nộ xong, Thực Cơ Hữu Cung giơ tay phóng ra vô số đạo vận pháp tắc, những pháp tắc này bọc lấy ngọc bài linh hồn đã vỡ vụn của Thực Nguyệt Nhi, trong khoảng thời gian ngắn tạo thành một hình ảnh mơ hồ ngay trước mắt.
"Vậy mà không phải Quan Trình Sơn giết ? Là ai? Rốt cuộc là ai? " Thực Cơ Hữu Cung cố gắng muốn xem dụng mạo tu sĩ đã chém giết Thực Nguyệt Nhi nhưng đáng tiếc chính là đối quanh người đối phương có đạo vận lưu chuyển, hắn căn bản không thể thấy rõ lắm. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, bóng dáng càng lúc càng mơ hồ.
Rất nhanh, Quan Trình Sơn đào tẩu, bóng dáng kia đuổi theo sau đó hình ảnh hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
......
Địch Cửu lục soát thế giới của Quan Trình Sơn một lần, đã tìm được một ít ghi chú về vị trí, còn có một vài địa đồ ngọc giản.
Từ mấy ngọc giản ghi chú này, Địch Cửu đã hiểu rõ, nói đúng ra thì khu vực mà hắn đang lant thang còn chưa thuộc phạm vi Đại n Thần đình.
Địa phương mà hắn đang ở xem như khu vực biên giới giữa Minh Bất Thiên và Bách Ma Thần Tộc, nhưng mà Đại n Thần đình cách nơi đây cũng tương đối gần.
Bách Ma Thần Tộc cùng Minh Bất Thiên đều là địa vực cường đại đỉnh cấp, chỗ bất đồng chính là Minh Bất Thiên là địa bàn của Vân Tộc, Bách Ma Thần Tộc là một nhánh của Thần tộc, Đại n Thần đình là dị8a phương của nhân tộc.
Nếu như không phải là bởi vì Minh Bất Thiên bảo hộ Đại n Thần đình thì có lẽ Đại n Thần đình sớm đã bị Bách Ma Thần Tộc nuốt tớ xương cốt không còn.
Giữa Bách Ma Thần Tộc và Minh Bất Thiên, Đại n Thần đình nằm ở chính gữa có một Thánh thành to lớn, Thánh thành này có tên gọi khá là cổ quái, gọi là Tam Y Thánh thành.
Địch Cửu xem xét địa đồ một thoáng, nếu dùng phi thuyền di chuyển thì với tốc độ này, hắn muốn tới Tam Y Thánh thành cần tốn ít nhất là mấy năm, nếu như hắn thi triển quy tắc độn thuật đoán chừng không tới nửa tháng.
Tu vi đã là Hợp Giới viên mãn, Địch Cửu không muốn tiếp tục lưu lại trên phi thuyền lãng phí thời gian, trực tiếp thi triển quy tắc độn thuật.
Không tới nửa tháng, chỉ mất có mười ngày mà thần niệm của Địch Cửu đã quét thấy bóng dáng Tam Y Thánh thành. Bên ngoài Tam Y Thánh thành có cấm chế cấm bay, kéo dài đến mấy chục vạn dặm.
Địch Cửu rơi vào hộ trận bên ngoài Tam Y Thánh thành, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi thán phục Tam Y Thánh thành phồn hoa. Hắn đi tới phương giới vực này, ngoại trừ nhìn thấy Quan Trình Sơn và Thực Nguyệt Nhi cùng mấy nữ tử trong thế giới của Quan Trình Sơn cũng không có gặp được nhiều tu sĩ hơn nữa.
Mà ở chỗ này, khắp nơi đều là tu sĩ, những tu sĩ này ra ra vào vào khiến Tam Y Thánh thành này trông rất phồn hoa, tấp nập.
Trong Ngũ Hành vũ trụ, chỉ cần tu sĩ bước vào bước thứ ba đều là đại năng một phương. Loại đại năng này ngoại trừ một số chuyện cần giải quyết thì bình thường chắc chắn sẽ không tùy tiện đi ra ngoài.
Như Địch Cửu thấy trước mắt vô số tu sĩ bước thứ ba lui tới là chuyện rất khó nhìn thấy. Coi như là ở Tạo Hóa Thánh Đạo Thành có nhiều cường giả bước thứ ba nhưng đại đa số đều ở trong động phủ của chính mình tu luyện hoặc làm chuyện của mình. Không phải như trước mắt, tất cả đều vội vội vàng vàng đến đến đi đi. Địch Cửu dùng thần niệm uét thoáng một phát lập tức liền cảm nhận được nơi đây đúng là có tu sĩ nhân tộc, hơn nữa, khí tức của tu sĩ nhân tộc tương đối thấp hơn chút.
Lúc trước Địch Cửu chưa từng gặp qua cường giả Thần tộc, hiện tại hắn căn bản không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn một chút đã biết rõ có một nửa cường giả ở nơi này là Thần tộc. Những người này chính là tu luyện giả trời sinh, từng cường giả đều có khí tức đạo vận hùng hậu, phù hợp với bản thân gần như hoàn mỹ. Ngoại trừ Thần tộc còn có một bộ phận cường giả, hẳn là cường giả Vân Tộc cường giả. Ngoại trừ một số điểm quái dị nho nhỏ về ngoại hình thì đại đa số tu sĩ có tướng mạo không khác nhân tộc bao nhiêu.
Tuy rằng Địch Cửu là tu sĩ nhân tộc, nơi đây cũng không ít tu sĩ nhân tộc, hắn lẫn trong nhóm tu sĩ nhân tộc cũng không đặc biệt khiến người khác chú ý.
Tam Y Thánh thành có tường thành, tường thành không biết làm từ tài liệu gì, thần niệm của Địch Cửu vừa mới quét đến đã lập tức bị bắn ra, nơi đây cường giả như mây, Địch Cửu không có tiếp tục nếm thử.
"Giao nộp 100 miếng hạ phẩm Đạo Tinh. " Địch Cửu đi đến cửa thành, vừa định vào thành đã bị ngăn cản.
Địch Cửu nhíu mày có chút khó hiểu nói, "Ta thấy người khác cũng không có giao nộp hạ phẩm Đạo Tinh a...? "
Tu sĩ canh giữ ở cửa thành hẳn là một gã Vân Tộc, hắn quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới, lúc này mới hòa hoãn nói, "Hẳn là lần đầu tiên đạo hữu tới Tam Y Thánh thành đi? "
Địch Cửu gật đầu, "Không sai, thật sự là lần đầu tiên tới nơi đây. "
Tu sĩ thủ thành giải thích, "Ngươi nhìn kỹ một chút, những người mà không có giao nạp hạ phẩm Đạo Tinh đều là tu sĩ Thần tộc cùng Vân Tộc, ngươi là nhân tộc, tự nhiên phải giao nộp Đạo Tinh. "
Ngay vào lúc này, một tu sĩ nhân tộc đư 100 miếng hạ phẩm Đạo Tinh cho tu sĩ thủ thành đồng thời nói ra, "Ta muốn vào thành ba ngày. "
Địch Cửu trông thấy hạ phẩm Đạo Tinh, hắn cũng có, chính là tinh thạch vũ trụ ban đầu phun ra ở cổng truyền tống từ Hỗn Độn vũ trụ.
Vũ trụ tinh thạch tốt hơn cực phẩm Thần Tinh nhiều, không nghĩ tới chỉ là hạ phẩm Đạo Tinh, hơn nữa Địch Cửu mơ hồ cảm thấy vũ trụ tinh thạch mà mình lấy được có đẳng cấp còn kém hơn so vừa tinh thạch tu sĩ nhân tộc vừa rồi giao nộp.
Địch Cửu xuất ra 100 miếng hạ phẩm Đạo Tinh đưa cho tu sĩ thủ thành này, "Thì ra là như vậy nha..., có phải địa vị của nhân tộc ở nơi đây rất kém cỏi hay không? "
Tu sĩ thủ thành nhìn thoáng qua hạ phẩm Đạo Tinh của Địch Cửu, nhíu mày một chút, nhưng cũng không có nói đạo tinh của Địch Cửu Đạo quá kém. Hắn thu hồi đạo tinh sau đó mới nói với Địch Cửu, "Cũng không phải có địa vị thấp gì, ngươi yên tâm vào thành, dùng thân gia của ngươi, chắc có lẽ không có người nào rãnh rỗi đi khi dễ ngươi. Hơn nữa, coi như có rảnh cũng tìm kẻ giàu có hơn. "
Địch Cửu nghe tu sĩ thủ thành này mà không còn lời nào để đáp, không có người khi dễ hắn là bởi vì hắn quá nghèo. Coi như muốn bị khi phụ sỉ nhục thì không có tư cách.
Nhìn ra tên tu sĩ Vân Tộc này không muốn nói thêm với chính mình nữa, Địch Cửu ôm quyền cái rồi bước vào trong thành.
Khi hắn đi, tu sĩ thủ thành Vân Tộc bổ sung một câu, "Ngươi chỉ được ở lại ba ngày, trong ba ngày mà không đi ra thì mỗi ngày đều tốn một nghìn hạ phẩm Đạo Tinh, nếu chưa làm xong chuyện thì ngươi tốt nhất nên tới nơi này rồi tiến vào một lần nữa, bằng không thì cần lấy Tam Y ngọc phù. "
Địch Cửu thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy cạn lời. Vượt qua ba ngày thì mỗi ngày muốn giao một nghìn hạ phẩm Đạo Tinh. Nếu muốn tránh khỏi tình huống nay thì hắn cần cách ba ngày ra khỏi thành một chuyến, sau đó lại tiến đến một lần.