Tào Tích cùng Địch Cửu đi ở chính giữa, nàng nghi hoặc nhìn Địch Cửu, "Chẳng phải ngươi nói người khác đánh ngươi mắng ngươi, ngươi nhất định phải trả lại sao? Tại sao một chút phản kháng cũng không có, liền trực tiếp để bọn hắn trói?"
Địch Cửu từ tốn nói, "Năm người này ta có thể nhẹ nhõm giải quyết, nhưng ngươi chẳng lẽ không có phát hiện sao, ở phía xa bọn hắn còn có mấy trăm người. Một khi nơi này có tình huống gì, mấy trăm người kia khẳng định sẽ vây quanh. Huống hồ, dù cho chúng ta cũng đều có thể giải quyết mấy trăm người kia, bọn hắn có thể tại thời gian nhanh nhất tụ tập càng nhiều người đến vây quanh chúng ta. Ta đích xác phải đánh trả trở về, bất quá thời điểm khi ta đã chú định muốn ăn thiệt thòi trước mắt, ta chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi lát nữa rồi trả lại trở về sao?
Huống hồ, đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu để ta không hoàn thủ. Nguyên nhân chủ yếu khiến cho ta không hoàn thủ là bởi vì ta không thể hoàn thủ. Bởi vì ta còn không biết đây là nơi nào, một khi ta động thủ, vậy sẽ liền trở thành kẻ địch của người nơi này. Nơi không chừng ngay cả địa phương náu thân đều không có. Bây giờ bị bọn hắn trói lại, lại có quan hệ thế nào, chí ít bọn hắn sẽ mang chúng ta đi tới chỗ ở của bọn hắn, để cho chúng ta biết rõ đây là nơi nào."
Dù đạo pháp của Địch Cửu hoàn toàn không thể dùng, nhưng với từng dây thừng cũng vô pháp trói hắn lại, hắn tùy thời đều có thể rời đi. Trọng yếu là, bây giờ dù hắn bị trói nhưng lại có thời gian không ngừng thử nghiệm tạo dựng quy tắc của mình ở chỗ này, giúp cho tu vi của mình mau chóng khôi phục.
Tào Tích nói ra, "Ngươi là một người rất đặc biệt, cùng ta tất cả mọi người mà ta từng gặp được trước đây rất khác biệt."
"Ta nói chuyện xưa của ta, ngươi cũng nói một chút chuyện xưa của ngươi đi." Địch Cửu đã nhìn ra, người nơi này mặc dù thân hình cao lớn, nhưng cũng không có thần thông đạo pháp gì ở trên người, nhiều nhất chỉ là lực lượng kinh người, nhục thân cường đại mà thôi.
Ở nơi này, chỉ cần cho hắn thời gian, là hắn có thể đủ khôi phục thực lực của mình.
Tào Tích mỉm cười, dù mặt bị vết sẹo khiến cho dữ tợn đáng sợ, nhưng nụ cười của nàng vẫn y nguyên mang theo một loại sạch sẽ.
Tựa hồ đang hồi chuyện xa xưa, Tào Tích nhìn phía xa một hồi lâu mới lên tiếng, "Tại thật lâu trước đó, Ngũ Hành vũ trụ vẫn là một mảnh Hỗn Độn, về sau Ngũ Hành vũ trụ mở ra, đạo vận khai thiên cũng sáng tạo ra một chút cực hạn cường giả. Trong đó có hai người cường đại nhất, cơ duyên của bọn hắn cũng tốt nhất. Nam tử kia thu được tám đạo Hồng Mông đạo tắc, nhưng nữ tử kia cũng đồng thu được một đạo Hồng Mông đạo tắc. Trừ cái đó ra, tinh hoa đạo vận trong khai thiên vũ trụ cũng bị nữ tử kia thu được một thành trong đó, nhờ vào đó ngưng tụ đại đạo của mình..."
Địch Cửu kinh dị nhìn Tào Tích ở trước mắt, "Ngươi nói nữ tử kia sẽ không phải chính ngươi a?"
Tào Tích lại là thở dài một tiếng, "Nam tử kia gọi là Độ Bất, nữ tử kia gọi Tào Tích. Cho nên ngươi đoán đúng, nữ tử kia chính là ta."
Địch Cửu nổi lòng tôn kính, chuyện xưa của Độ Bất hắn đã nghe nhiều lắm, quả thực là như sấm bên tai. Đừng bảo là Độ Bất, chính là đệ tử Độ Mạch của Độ Bất, đều giống nhau là một tên gia hỏa lợi hại đến cực hạn a. Còn có cả tên Độ Tử Ngấn trở thành bằng hữu của hắn, đều là đỉnh phong cường giả đứng trong vũ trụ này.
Hắn không nghĩ tới, Tào Tích trước mắt này, là nhân vật cùng thời đại với Độ Bất nổi danh kia.
.
"Độ Bất này ta có biết đến, nghe nói rất phách lối, muốn chiếm lấy toàn bộ Ngũ Hành vũ trụ." Địch Cửu nói ra.
Tào Tích lắc đầu, "Kỳ thật tên Độ Bất này tuy có phách lối, nhưng nếu nói là muốn chiếm lấy toàn bộ Ngũ Hành vũ trụ cũng không đúng. Độ Bất hẳn là muốn xưng bá trong Ngũ Hành vũ trụ này, trở thành Vũ Trụ Chi Chủ, mà không phải muốn đem Ngũ Hành vũ trụ chiếm làm của riêng. Người chân chính có dã tâm là tên đệ tử Độ Mạch của hắn, người này thật sự muốn đem Ngũ Hành vũ trụ luyện hóa chiếm làm của riêng. Chỉ là dã tâm của hắn so với năng lực của hắn lại lớn nhiều, thất bại cũng là điều khó mà tránh khỏi."
"Đến cùng Độ Mạch là tên gia hỏa dạng gì?" Địch Cửu đối với Độ Mạch rất là hiếu kỳ, rất nhiều chuyện đều có quan hệ với tên gia hỏa này.
Tào Tích nói ra, "Kỳ thật ta cũng không có gặp qua Độ Mạch, thời điểm mà Độ Mạch xưng vương xưng bá, ta đã sớm vẫn lạc. Hoặc có thể nói thời điểm Độ Mạch chưa có trở thành đệ tử của Độ Bất, ta đã vẫn lạc. Ta sở dĩ nghe nói qua chuyện của Độ Mạch là vì ta mượn nhờ Hồng Mông sau khi sống lại nên nghe ngóng được tin tức của Độ Bất."
"Ngươi đã vẫn lạc rồi?" Địch Cửu theo bản năng lặp lại một câu, lập tức liền hiểu được, Tào Tích hẳn là thân thể trùng sinh. Tào Tích trùng sinh thân thể đều đáng sợ như thế, vậy một khi Độ Bất trùng sinh, sẽ đáng sợ tới trình độ nào? Huống hồ, Độ Bất chắc chắn sẽ không cứ như vậy chết đi.
Địch Cửu có chút hoài nghi mà nhìn Tào Tích, nữ nhân này đẹp như thế, lại là một trong hai người nổi bật cùng thời đại với Độ Bất, nữ nhân này sẽ không phải là nhân tình của tên Độ Bất chứ?
Tào Tích hiển nhiên không biết tâm tư của Địch Cửu, tự nói ra, "Năm đó ta chỉ vẻn vẹn đạt được một đạo Hồng Mông đạo tắc, mà Độ Bất đạt được tám đạo Hồng Mông đạo tắc. Trong lòng Độ Bất rất muốn ta cũng đem đạo Hồng Mông đạo tắc này cho hắn, để tác thành cho hắn triệt để lý giải vũ trụ này."
"Ngươi hẳn đã cho đúng không?" Địch Cửu biết Độ Bất cuối cùng là có chín đạo Hồng Mông đạo tắc, đây là tin tức mà hắn từ chỗ của đạo tắc thứ chín lấy được.
Tào Tích lắc đầu: "Ta được đến Hồng Mông đạo tắc, đương nhiên sẽ không cho hắn. Ta cũng đã chuẩn bị cho việc một khi bị Độ Bất cướp đoạt, ta liền xem như cùng Hồng Mông đạo tắc chung diệt, cũng sẽ không cho Độ Bất. Không nghĩ tới Độ Bất chẳng những muốn Hồng Mông đạo tắc, hơn nữa còn muốn ta trở thành đạo lữ của hắn. Hắn nói, trong vũ trụ này chỉ có ta mới có thể xứng với hắn, đồng thời cho ta một ngày thời gian để cân nhắc.
Tào Tích ta chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành đạo lữ của bất kỳ người nào, nhưng ta đồng dạng hiểu rõ, ta căn bản không phải là đối thủ của Độ Bất. Ở trong Ngũ Hành vũ trụ, chỉ cần Độ Bất muốn, vô luận ta chạy trốn tới địa phương nào, cũng sẽ không đào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Ta vẻn vẹn suy tính thời gian ba cái hô hấp, liền lựa chọn chém Hồng Mông đạo tắc rồi tự vẫn."