Thế giới thứ chín

Chương 1009




"Ở trên biển có một con thuyền xảy ra chuyện, trên thuyền rất nhiều người đều chết đuối. Một cặp vợ chồng trẻ tuổi nọ cũng ở trên chiếc thuyền đó, thê tử ôm một đứa bé bị rơi vào trong biển rộng. Nhưng bọn họ gặp may mắn, lấy được một chiếc thuyền nhỏ. Chỉ là thuyền nhỏ kia quá nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa được một người. Hai người ở phía trên, chỉ cần sóng biển lớn một chút liền sẽ đánh lật chiếc thuyền nhỏ này.

Nếu là biển cả, vậy dĩ nhiên liền có sóng biển. Mắt thấy sóng biển càng lúc càng lớn, người thê tử kia bỗng nhiên đem trượng phu của mình đẩy vào trong biển. Cơ hồ ngay lúc trượng phu của nàng bị đẩy xuống biển, một cơn sóng biển đã cuốn trượng phu của nàng đi. Lúc này thần vừa vặn đi qua nơi này, lúc đầu thần muốn cứu người một nhà này. Chẳng qua lại cảm thấy vị thê tử kia quá ác độc, xoay người rời đi."

Địch Cửu bình thản kể lại câu chuyện xưa kia một cách không thể bình thản hơn, sau khi nói xong, Địch Cửu chỉ bình tĩnh nhìn Tào Tích.

"Không còn nữa?" Tào Tích cảm giác chuyện xưa này cũng chưa có kể hết, lúc này mới hỏi một câu.

Thấy Địch Cửu không nói lời nào, Tào Tích thở dài, "Nữ nhân kia đích thật là ác độc, thế nhưng đứa bé kia là vô tội."

Địch Cửu khinh bỉ nhìn thoáng qua Tào Tích, tiếp tục nói, "Cũng may một chiếc thuyền lớn đi ngang qua, cứu được nàng cùng hài tử. Hơn hai mươi năm về sau, người thê kia tử rốt cục đã đem hài tử nuôi dưỡng trưởng thành. Chờ sau khi hài tử lập gia đình, chỉ còn lại có một mình người thê tử đó, có một ngày người thê tử kia bỗng nhiên minh bạch vì sao năm đó trượng phu nàng muốn nàng đẩy hắn xuống biển."

"Là người nam tử kia muốn vợ hắn đẩy xuống biển?" Tào Tích theo bản năng hỏi một câu, lập tức lại nhíu mày.

Nếu như người nam tử hi vọng thê tử cùng hài tử có thể còn sống sót, vậy hẳn nên chủ động nhảy xuống biển mới đúng a.

Địch Cửu không có trả lời Tào Tích, tự nói ra, "Về sau rất nhiều người suy đoán, nam tử kia mắc phải tuyệt chứng, trên thực tế chuyện cũng không phải như vậy. Nam tử kia chỉ nói cho thê tử hắn biết, nếu như hắn cùng hài tử là người còn sống, cuối cùng cũng không thể nuôi dưỡng hài tử tồn tại được. Bởi vì hắn sẽ vì tưởng niệm thê tử mà say rượu, phóng túng bản thân, cuối cùng để cho hài tử tự sinh tự diệt không chỗ nương tựa. Thế nhưng hắn lại không có dũng khí nhảy xuống biển, chỉ hy vọng thê tử giúp hắn một chút.

Vợ hắn rất yêu hắn, nhưng nàng cũng rất yêu con của mình. Nàng ngậm lấy nước mắt đem hắn đẩy xuống biển, mặc dù trong lòng áy náy không thôi, nhưng vì hài tử, nàng nhất định phải kiên cường sống sót."

"Vậy thê tử hắn hiểu ra cái gì?" Tào Tích hỏi.

Thanh âm của Địch Cửu tựa hồ đang trả lời Tào Tích, lại tựa hồ trả lời chính mình, "Là bởi vì yêu, hắn biết thê tử hắn rất yêu hắn, sợ một khi hắn chết đi, vợ hắn sẽ chịu không nổi sự đả kích này, cuối cùng cũng không thể đem hài tử nuôi lớn được. Hắn để thê tử đẩy hắn xuống biển, đồng thời còn nói hắn không có dũng khí nhảy xuống biển. Là để trong lòng thê tử hắn giảm bớt tình yêu đối với hắn, đem tình yêu này chuyển hóa thành sự áy náy. Thời điểm một người hổ thẹn, chỉ cần còn có sự ký thác thì mới có thể tiếp tục sống. Nếu như biết mình đã mất đi tình yêu, cũng sẽ rất khó tồn tại tiếp."

Tào Tích kinh ngạc nhìn Địch Cửu, thì thào nói ra, "Thời điểm con người hổ thẹn, chỉ cần còn có sự ký thác thì mới có thể tiếp tục tồn tại. Nếu như biết mình đã mất đi tình yêu, cũng sẽ rất khó tồn tại tiếp."

Sau một hồi lâu, Tào Tích khẽ khom người với Địch Cửu, "Tạ ơn, ta nghĩ ta đã hiểu. Ta tin tưởng, ngươi thật sự không phải Vạn Độc Đạo Quân."

Trong câu chuyện xưa mà Địch Cửu kể, nàng chính là vị thần cao cao tại thượng kia, nhưng căn bản không hiểu rõ tiền căn cùng hậu quả liền vọng hạ kết luận, đồng thời nàng cũng là sóng lớn trong biển rộng kia. Vạn Độc Đạo Quân chính là chiếc thuyền đi ngang qua kia, cứu được nữ nhân cùng hài tử. Địch Cửu tương đương với nam tử kia, sau khi cứu được thê tử cùng hài tử, còn bị vị thần này truy sát mấy trăm năm.

"Đã rõ thì cũng xin từ biệt, về sau đừng có lại truy sát ta." Nói xong, Địch Cửu tăng thêm tốc độ rời đi.

Tào Tích vẫn là tăng nhanh tốc độ đi theo Địch Cửu, không đợi Địch Cửu hỏi thăm, Tào Tích tự giễu cười cười, "Thời gian ngắn ở cùng với ngươi, bất quá ta lại nghe được rất nhiều đạo lý mà bình thường ta chưa được nghe qua, mặc dù đơn giản, nhưng cũng rất khiến cho người suy nghĩ sâu xa."

Dừng một chút, Tào Tích mới tiếp tục nói, "Ngươi muốn biết chuyện xưa của ta sao?"

Địch Cửu đúng thật cũng muốn biết lai lịch của Tào Tích, sắc mặt của Tào Tích biến đổi, lập tức tại ven đường bắt một tảng đá bén nhọn, ở trên mặt của mình ngổn ngang lộn xộn vẽ mấy lần.

Khuôn mặt tú lệ bức người kia, đảo mắt liền biến thành rất dữ tợn.

Cho tới giờ khắc này Địch Cửu mới phát hiện, có một đoàn người đi tới, đoàn người này có năm tên, mỗi một người đều là thân hình cao lớn cường tráng.

Mặc dù Địch Cửu không cao lắm, cũng có khoảng 1m85. Nhưng những tên gia hỏa này, dáng người lùn nhất cũng phải hơn hai mét.

Mấy người ngăn cản Địch Cửu cùng Tào Tích, một trận bô bô mà nói, Địch Cửu cùng Tào Tích hai mặt nhìn nhau, bọn hắn một chữ đều nghe không hiểu.

Một tên nam tử thân hình cao lớn cầm ra một sợi dây thừng liền muốn đến trói Địch Cửu cùng Tào Tích lại, khiến cho Tào Tích nghi ngờ là, Địch Cửu nửa điểm phản kháng đều không có, mặc cho bọn hắn trói lại.

Có lẽ thái độ của Địch Cửu cùng Tào Tích khá tốt, sau khi mấy tên nam tử thân hình cao lớn này đem Địch Cửu cùng Tào Tích trói lại, cũng không tiếp tục động thủ với hai người, chỉ là điệu bộ khoa tay một chút, ý muốn Địch Cửu cùng Tào Tích nhất định phải cùng đi theo với đám bọn hắn.