Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 9




Xe rất nhanh được khởi động.

Cố Ninh nhìn thẳng về phía trước, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cái đồng hồ Thái Cực trong không gian kia.

“Cố Ninh, em ngủ một lát đi. Chiếc xe kia anh sẽ để ý cho, phát hiện liền gọi em dậy.” Phương Pháp vừa nói vừa nhìn xung quanh quan sát.

“Không sao, tôi không buồn ngủ.” Cố Ninh nói ngồi thẳng, chú ý hai bên đường.

Phương Pháp kinh ngạc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: “Em thức cả đêm để lái xe mà không buồn ngủ sao? Tinh lực cũng thật tốt.”

“Vâng, có thể là trước kia thức đêm quen rồi, cũng không có gì cảm giác.” Cố Ninh một bên chú ý hai bên,một bên thuận miệng đáp.

Phương Pháp cẩn thận nhìn Cố Ninh, thật sự là không thấy được trên mặt cô có nửa điểm mệt mỏi, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn không khỏe lắm. Đột nhiên anh hỏi: “À đúng rồi Cố Ninh, tóc em sao lại biến thành thế này? Lần trước chúng ta gặp mặt không phải là màu đen sao. Em đi đâu nhuộm tóc vậy, bây giờ còn có tâm tư nhuộm tóc sao? Nhưng màu tóc này rất hợp với em.”

Cố Ninh liền cười cười không nói lời nào. Cô cũng không thể giải thích với anh là do bị tang thi cắn.

Lúc này ở trên đường vẫn có rất nhiều xe bị bỏ lại.

Phần lớn mọi người đều cố trụ ở trong nhà ngay từ đầu, nhưng sau do không có vật tư, buộc phải ra ngoài.

Mục tiêu của rất nhiều người là hướng tới thủ đô. Tuy rằng bên kia lượng người dày đặc, nhưng lực lượng quân sự cũng là mạnh nhất. Mạt thế vừa mới bắt đầu, internet còn có thể dùng được, rất nhiều ảnh chụp được phát tán trên mạng, không ít người ở thủ đô đều phát hiện ra điều không ổn. Ngay lập tức thủ đô được giới nghiêm, nơi nơi đều là xe tăng cùng quân nhân vác theo súng máy.

Phi cơ trực thăng thủ đô mỗi ngày đều trên không bay tới bay lui.

Các hướng để tiến vào trong thủ đô đều được bố trí vài trạm kiểm soát, muốn đi qua phía trước đều phải kiểm tra có bị tang thi cắn hay không.

Tuy rằng TV mỗi ngày đều phát tin tức kêu gọi quần chúng nhân dân không cần mù quáng hướng thủ đô, phương án tốt nhất là ở lại trong nhà chờ đợi chính phủ cứu viện. Nhưng mọi người không thể chờ đến lúc được cứu viện, trong nhà gạo thóc thức ăn đều không còn. Cho nên có càng ngày càng nhiều người đi ra ngoài hướng tới thủ đô.

Hiện tại đã là tháng thứ ba, mất đi thông tin cùng internet, chẳng khác nào về thời cổ đại, hoàn toàn không cách nào biết được tin tức bên ngoài, chỉ có thể quan sát tình hình căn cứ địa phương để biết thế giới đã biến đổi như thế nào. Dựa vào việc người đi lại trên đường càng ngày càng ít, mà tang thi càng ngày càng nhiều, do đó chỉ sợ tình hình hiện tại không được lạc quan cho lắm.

Cố Ninh hít một hơi thật sâu, bây giờ không nên nghĩ linh tinh quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là tìm được ba mẹ.

Nhưng thủ đô cô cũng nhất định phải đi, chỉ dựa vào một mình cô không thể bảo đảm ba mẹ an toàn, chỉ có thể tìm được nơi ở an toàn, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm. Không thể nghi ngờ, thủ đô chính là lựa chọn hàng đầu.

Hiện tại trước chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Cố Ninh trong lòng nặng trĩu, một ngày không tìm được ba mẹ, cô một ngày cũng không thể yên tâm.

“Dừng xe!” Đột nhiên Cố Ninh nhìn đến cảnh tượng ven đường kêu lên.

Phương Pháp bị khiếp sợ, chờ đến lúc phản ứng lại, xe đã đi qua mười mấy mét mới dừng lại tới: “Làm sao vậy?”

“Chờ tôi vài phút, tôi có chút việc.” Cố Ninh nói, sau đó tay cầm theo đao, tùy tiện mang ba lô ở trên lưng mở cửa xe, nhảy xuống.

“Lại vài phút?” Phương Pháp ở ghế lái phụ nhìn Cố Ninh hướng phía sau nói: “Không phải mới vừa giải quyết sao.” Sau đó Phương Pháp nhìn đến ba lô Cố Ninh đang đeo, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng tắt máy, rút chìa khóa ra liền nhảy xuống xe chạy qua đi: “Cố Ninh, từ từ đã, chúng ta cùng đi.”

Cố Ninh kinh ngạc liếc anh một cái, thấy sắc mặt anh rõ ràng có chút khẩn trương, cô liền biết anh đang nghĩ cái gì, liền gật gật đầu. Sau đó trong tay cầm đao bước nhanh về phía cô vừa mới thấy cửa hàng khi ngồi trên xe.

Phương Pháp nhẹ nhàng thở ra, đi theo cô đi qua.

Chờ tới cửa hàng kia rồi, Phương Pháp không nhịn được kỳ quái hỏi: “Cố Ninh, em đến đây làm gì?”

“Lấy chút đồ vật.” Cố Ninh nói xong liền chui vào cửa hàng.

Đây là một tiệm vàng có quy mô tương đối nhỏ, hiển nhiên chủ tiệm đi rất vội vàng. Cánh cửa tiệm chỉ đóng lớp cửa kính bên ngoài, hơn nữa còn bị đạp vỡ. Trong tiệm đã bị cướp qua một lần, quầy pha lê đều bị đập, nhưng còn kệ thủy tinh sâu bên trong chưa bị động qua, bên trong tất cả đều là sợi dây vàng được bày biện chỉnh tề, đại khái khoảng bảy tám chục sợi. Cố Ninh không dám đập vỡ tấm kính, tránh cho đánh động tới tang thi, vòng đến bên trong, từ bên trong quầy đẩy cửa tủ ra. Sau đó duỗi tay vào đem tất cả những sợi dây vàng đó ném vào ba lô.

Phương Pháp nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, phục hồi tinh thần lại liền nói: “Cố Ninh em lấy mấy thứ này làm gì?” Thật sự là không thể trách anh cảm thấy kỳ quái. Vào thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, thật sự là đã lâm vào một trận khủng hoảng điên cuồng, cướp bóc trong hỗn loạn, nhưng là không bao lâu, mọi người liền ý thức được. Cuộc khủng hoảng này không phải tạm thời, so với vàng bạc và kim cương, thức ăn càng thêm trân quý. Vì thế từ cướp giật tiền bạc biến thành đổi thành cướp bóc thức ăn.

Hiện tại mọi người chính là nhìn trên mặt đất có kim cương, hột xoàn cũng sẽ không có ý nghĩ nhặt lên, nhưng nếu là nhìn thấy một thanh chocolate, tuyệt đối sẽ nhào lên đoạt lấy.

Đây là mạt thế, tràn ngập sai lầm cùng màu đen hài hước.

Cho nên có thể tưởng tượng Phương Pháp nhìn Cố Ninh cướp sạch đống dây vàng đó sửng sốt đến mức nào.

Cố Ninh thoạt nhìn là người rất lý trí, thật sự không giống như sẽ làm ra loại việc không có ý nghĩa này.

“Mấy thứ rất hữu dụng với tôi.” Cố Ninh đem ba lô đeo sau lưng sau đó chuẩn bị đi.

Phương Pháp đi ở phía trước, hai người hướng tới cửa ra của tiệm vàng mà đi tới.

Đột nhiên, chóp mũi Cố Ninh thoàng ngửi qua một mùi hôi đặc trưng, mũi bị kích thích một chút. Sau đó sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên duỗi tay đem Phương Pháp đẩy ra đằng sau, đột nhiên nhảy ra tang thi, đao trong tay liền hướng tới phía bên cạnh. Phương Pháp bị Cố Ninh đột nhiên đẩy ra đằng sau có chút hoảng sợ, chờ đến lúc đứng vững liền thấy Cố Ninh dồn toàn bộ sức chém vào vai phải của con tang thi đột nhiên nhảy ra, trực tiếp đem bả vai nó đứt lìa!

Anh giật mình, phải dùng đến bao nhiêu sức mới có khả năng một đao chém đứt bả vai của một con tang thi?!! Nhưng anh không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ thấy Cố Ninh một chân mạnh mẽ hướng tới ngực con tang thi đạp mạnh, trực tiếp đá nó lên mặt đất. Sau đó một bước xông lên, nắm lấy chuôi đao hung hăng mà hướng tới đầu tang thi cắm xuống!

Từ khi Cố Ninh phát hiện con tang thi kia đến khi giải quyết xong nó, toàn bộ quá trình không vượt quá một phút!

Phương Pháp trợn mắt há hốc mồm.

Lúc ở trên xe, anh thấy cô ra tay xử lý lão Lương cũng đã rất ngạc nhiên. Tuy rằng trước đó anh cũng cùng Cố Ninh chung một đoàn đội trong một thời gian, nhưng là lúc ấy cô phần lớn thời gian đều là ở cùng ba mẹ, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là biểu cảm tương đối trấn định nhưng cũng không có quá lớn, anh cũng chưa tận mắt nhìn thấy Cố Ninh giết qua tang thi.

Nhưng là hiện tại, anh liền thay đổi nhận thức mới về Cố Ninh.

Cô vừa rồi phản ứng quả thực so với anh ở trong bộ đội ngây ngốc mấy năm, lại đương nhiệm hai năm làm cảnh sát còn nhạy bén hơn. Anh không hề phát hiện nơi đó có tang thi, hơn nữa khi thấy cô liền bộc phát công kích. Quả thực làm anh có chút hoảng hốt. Một đao cuối cùng chém chết tang thi, cô đôi mắt cũng không thèm chớp, hiển nhiên kinh nghiệm thập phần phong phú.

Thẳng đến lúc trở lại xe, Phương Pháp vẫn có chút không có thể phục hồi tinh thần.

Sau một lúc lái xe, Phương Pháp mới phục hồi tinh thần lại nói: “Cố Ninh, em như thế nào làm được vậy?”

“Cái gì làm được cơ?” Cố Ninh đem vàng cất kỹ vào ba lô, thuận miệng hỏi.

“Chính là lúc nãy đó, sao em lại phát hiện ra tang thi? Hơn nữa lại còn xuống tay lợi hại như vậy.”

“Là trực giác phụ nữ.” Cố Ninh nói: “Anh giết nhiều tang thi cũng có thể lợi hại như vậy.”

Trên thực tế, cô đối với việc mình một đao liền đem chém đứt toàn bộ bả vai của tang thi cũng có chút khiếp sợ, còn có cảm giác các giác quan của mình trở nên thập phần nhạy bén, bao gồm thị lực, khứu giác, thính giác, còn có phản xạ thân thể lẫn năng lực đều được tăng cường.

Phương Pháp không có hỏi lại, nhưng trong lòng anh rất cao hứng, có người đồng đội như vậy dọc đường này an toàn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có một ba lô đầy vật tư, đủ duy trì hơn mười ngày.

Anh muốn nhanh chóng tìm được ba mẹ Cố Ninh, tâm tình một chút cũng không có nhẹ nhàng hơn so với Cố Ninh. Bởi vì anh đã hứa hẹn với Cố Ninh, muốn giúp cô tìm được ba mẹ trước mới đi tìm ba mẹ anh.

Xe tiếp tục chạy trên đường, bởi vì phải chú ý chiếc xe buýt vàng trên đường, cho nên Phương Pháp không dám chạy xe quá nhanh, xe từ hai bên đường không ngừng chạy qua.

Đoạn đường này tang thi tương đối ít nhưng thi thể con người nằm rải rác trên khắp mặt đất, bị mặt trời thiêu đốt, bị xe chèn qua nát bét. Xe đi qua những thi thể đó không ngừng bị lắc lư, Phương Pháp mím môi, cảm giác dạ dày có chút không khoẻ.

Đột nhiên, bên cạnh có một mùi hương truyền đến, anh nhìn thoáng qua, sau đó lại giật mình xem một cái. Cố Ninh đang ăn miếng lạp xưởng, hơn nữa trong tay còn có một cái bánh mỳ.

Phương Pháp vẫn là nhịn không được nói: “Cái kia, Cố Ninh, vật tư của chúng ta cũng không còn nhiều. Nếu ăn hết rồi mà chúng ta không tìm được thức ăn thì phải chịu đói đó. Nếu em không thực sự đói…”

“Em chính là thực sự rất đói.” Cố Ninh cau mày đánh gãy lời anh nói, hai thanh sô cô la cô vừa ăn giống như đã bị tiêu hóa hết rồi, cô hiện tại chỉ nghĩ đến không ngừng ăn cái gì đó, thẳng đến khi đem dạ dày trống lấp đầy.

Phương Pháp không lời nào để nói, rốt cuộc một ba lô đầy vật tư này đều là của Cố Ninh.

Anh chỉ có thể đau lòng nhìn Cố Ninh ăn hết năm cây lạp xưởng cùng bảy thanh chocolate cộng thêm ba cái bánh mì, sau đó uống hơn phân nửa bình nước khoáng, cô mới ngừng lại.

Phương Pháp nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, anh hiện tại không phải đặc biệt đói, còn có thể nhịn được.

Cố Ninh bỗng nhiên ngáp một cái, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến. Cô lấy mũ sau áo đội lên đầu, mũ rất lớn, kéo lên có thể che hết ánh mặt trời chiếu rọi xuống, chỉ để lộ ra mũi cùng miệng ở bên ngoài. Cố Ninh lẩm bẩm một tiếng: “Tôi ngủ một lát, chú ý xe ven đường.”

Vừa mới nói xong lời này, cô liền chìm vào giấc ngủ.