Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 8




Bởi vì trước đó Cố Ninh đã cùng Lục Gia Tử thảo luận qua tuyến đường sẽ đi nên cô có thể phán đoán phương hướng bọn họ đi. Tuy rằng đã qua ba ngày, nhưng chiếu theo tình hình hiện nay, đường đi cũng không còn thuận tiện, chắc bọn học chưa đi được xa. Chỉ cần nắm chắc thời gian, hẳn là rất nhanh sẽ đuổi kịp. Nghĩ đến tình cảnh của ba mẹ hiện giờ, lòng Cố Ninh nóng như lửa đốt.

Xác định xong phương hướng và kế hoạch, Cố Ninh cùng Phương Pháp đổi vị trí một chút.

“Anh ăn trước đi, sau đó ngủ một chút. Sáng dậy thay ca cho tôi.”

Phương Pháp nghe vậy khiếp sợ nhìn Cố Ninh: “Em nói gì vậy? Em không định bảo là chúng ta sẽ chạy xe cả đêm chứ? Cố Ninh, em đang đùa sao?”

“Chúng ta phải mau chóng đuổi kịp bọn họ.” Cố Ninh vừa nói vừa lái nhanh về phía trước.

“Cố Ninh, anh biết em lo lắng cho ba mẹ, nhưng bây giờ là ban đêm, thực sự không an toàn. Nếu đi không cẩn thận mà kinh động đến tang thi, thì đến hai cái xương cũng không còn. Chúng ta nên đến một nơi an toàn nghỉ qua đêm, đợi đến rạng sáng chúng ta lập tức lên xe. Tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian đâu.” Phương Pháp tận tình khuyên bảo.

“Theo sau xe chúng ta có bao nhiêu con tang thi?” Cố Ninh bỗng nhiên đánh gãy lời anh nói.

“Hả?” Phương Pháp có chút không kịp phản ứng, nhìn từ kính chiếu hậu là một mảng tối đen, liền nói: “Ngoài kia tối như mực, lại không có đèn, làm sao mà thấy được?”

“Tôi có thể nhìn được.” Cố Ninh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, sau đó nói: “Đại khái có ba bốn mươi con đằng sau. Chạy ở đằng trước kia có một con ăn mặc như đồ cao bồi.”

Phương Pháp từ túi bên cạnh rút ra một cái đèn pin soi ra phía sau. Sau đó, mặt anh trắng bệch tắt đèn pin, quay sang hỏi Cố Ninh: “Làm sao mà em có thể thấy được?”

Lời nói chưa dứt! Đột nhiên cửa xe bị một con tang thi mạnh mẽ đâm phải!

Phương Pháp hoảng sợ, vừa chuyển đầu liền thấy cửa xe bị một con tang thi với tay bám vào! Hóa ra ban nãy lúc anh mở cửa sổ xe xuống đã quên không đóng lại, vừa lúc bị con tang thi này thừa cơ mà bám vào, hai cánh tay hư thối của nó bám chặt vào cửa xe. Phương Pháp cả người đều dựng đầy lông tơ, cầm đèn pin liền nhắm ngay mặt con tang thi mà điên cuồng chọc mạnh! Dường như là con tang thi kia không có ý định từ bỏ con mồi ngay trước mặt, dù Phương Pháp cầm đèn pin hướng nó đập, nó cũng không chịu buông tay!

Con tang thi này thoạt nhìn đã chuyển hóa rất lâu, hai tròng mắt chỉ còn lại có một con treo ở hốc mắt, một con mắt khác chỉ còn một cái động đen sì, má phải toàn bộ đều thối rữa rớt tả tơi, bị Phương Pháp dùng đèn pin thọc cái nát nhừ, tản ra một mùi tanh tưởi, còn không dừng đong đưa thân mình muốn hướng trong xe, giương miệng muốn tới cắn Phương Pháp.

Phương Pháp dùng đèn pin đập quá mạnh, không cẩn thận đèn pin thế mà rơi luôn ra ngoài xe!

Phương Pháp trong lòng hoảng hốt! Mắt thấy con tang thi đột nhiên giương miệng tanh tưởi hướng tới anh cắn! Anh bất chấp duỗi cánh tay về phía đầu con tang thi, liều mạng đẩy ra phía bên ngoài! Chính vào lúc này tang thi tuy rằng tốc độ chậm, nhưng là sức lực lại mạnh đến dọa người, Phương Pháp căn bản đẩy không được! Mắt thấy con tang thi toàn bộ đầu đều với được vào trong xe.

Tuy là Phương Pháp giết qua mấy con tang thi nhưng lúc này cũng không khỏi bị dọa đến mức phải kêu to!

Cố Ninh thấy thế, vội vàng đánh tay lái sang một bên, bánh xe trong đêm phát ra âm thanh cọ xát chói tai. Ngay sau đó xe đột ngột chuyển hướng liền đem con tang thi quăng ra ngoài! Cùng lúc đâm bay mấy con tang thi chạy theo phía sau.

Phương Pháp luống cuống tay chân đem cửa sổ xe đóng lại, sau đó cả người nằm liệt trên ghế, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một hồi lâu nói không ra lời.

“Anh không sao chứ?” Cố Ninh hỏi.

Phương Pháp qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại đáp: “Không, không có việc gì.” Lúc nói, giọng nói cùng đôi tay còn ở hơi run.

Lại qua hồi lâu, Phương Pháp mới mở miệng nói: “Đuổi đêm được thì đuổi đêm vậy. Sớm một chút đón ba mẹ.” Anh hiển nhiên vừa rồi bị tang thi dọa sợ, không dám tưởng tượng ba mẹ đối mặt với những thứ khủng khiếp đó có bao nhiêu khó khăn.

Cố Ninh gật gật đầu nói: “Được. Anh cứ ngủ trước đi.”

Phương Pháp không nhịn được nhìn thoáng qua Cố Ninh, cô chuyên chú nhìn về con đường phía trước, liền cảm giác giống như vừa rồi mạo hiểm chỉ là do anh bị ảo giác, anh đột nhiên hỏi: “Cố Ninh, em vừa rồi, chẳng lẽ sẽ không sợ sao?”

Cố Ninh bình tĩnh lắc đầu.

Phương Pháp quan sát biểu cảm của cô, thật sự không giống như là giả vờ, tức khắc nhớ tới chính mình vừa rồi dọa thành dáng vẻ kia, không khỏi cảm thấy có chút mất mặt.

Nhìn tinh thần sáng láng của cô, anh cũng không có từ chối. Anh thật sự đã lái xe cả ngày, quá mệt mỏi, vừa mới lại bị dọa như vậy khiến cả người đều uể oải. Anh quý trọng ăn một thanh sô cô la, rồi nhấp hai ngụm nước liền quấn chặt quần áo nằm lên ghế phụ nhắm mắt lại ngủ, rất nhanh liền truyền đến tiếng ngáy nhỏ.

Chờ anh ngủ được một lúc, Cố Ninh trực tiếp tắt hết đèn trên xe. Hiện tại thị lực của cô vào ban đêm mặc dù không có nguồn sáng nào cũng rõ như ban ngày.

Nơi đây xem như là khu vực khá yên tĩnh, tang thi cũng không có rất nhiều, chỉ có chút ít tang thi du đãng ở trên đường cái, nghe được tiếng xe chạy liền lảo đảo đi qua. Nhà Cố Ninh không có xe, bằng lái xe cũng là do mẹ bắt cô thi, nói về sau sẽ có lợi. Từ một năm trước, thi xong bằng lái cô liền không còn động vào xe nữa.

Nhưng không biết là vì cái gì, lúc này cô giữ tay lái lại vô cùng quen thuộc.

Cô dùng sức dẫm chân ga hướng tới phía trước, đâm hết những tang thi có ý đồ gây cản trở đường đi!

Phanh phanh phanh!

Vài tiếng va chạm vang lên!

Xe cũng bởi vì lực đâm vào mà kịch liệt chấn động một chút.

Trực tiếp đem Phương Pháp vừa chìm vào giấc ngủ bừng tỉnh dậy, hoảng loạn mở to mắt hỏi: “Làm sao vậy?!”

“Không có việc gì. Chỉ là đâm bay mấy con tang thi.” Cố Ninh bình tĩnh nói: “Đem đai an toàn đeo vào đi.”

Phương Pháp nhìn sườn mặt Cố Ninh cảm thấy câm nín. Lần trước khi gặp, anh bởi vì cô không giống bình thường, luôn bình tĩnh liền đối với cô có thêm vài phần thưởng thức, nhưng hiện tại, cô quả thực có chút bình tĩnh quá mức.

Anh không biết khoảng thời gian bọn họ tách ra Cố Ninh đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với hiện thực khắp nơi đều là tang thi mà nói, không thể không nói đây là một chuyển biến tốt.

Anh cũng không suy nghĩ nhiều, lại lần nữa nhắm hai mắt lại, hiện tại anh cần ngủ đủ giấc mới có thể cùng cô đi cứu ba mẹ.

Lúc này đây, xe có phát sinh động mạnh anh cũng có thể làm cho mình không bị tỉnh giấc, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Cố Ninh nắm chặt tay lái, cô cũng cảm nhận được chính mình có chút biến hóa, giống như lập tức liền trở nên trấn định hơn. Hơn nữa năng lực vận động cũng được tăng cường hơn rất nhiều, cô phảng phất có thể cảm nhận được chính mình trong đầu mọi thứ hiện lên vô cùng rõ ràng. Nhìn những con tang thi tập tễnh bước đi trong bóng đêm phảng phất như ác quỷ, trong lòng cư nhiên đã không còn sợ hãi.

Không biết thân thể còn phát sinh biến hóa thêm điều gì, Cố Ninh nhíu mày, trong lòng có chút nặng nề. Nhưng rất nhanh, cô lại có chút thoải mái, bản thân vốn dĩ đã chết qua một lần, lúc này đây giống như là phần thưởng của cuộc đời. Vốn dĩ tưởng là mình đã chết, bây giờ không những sống lại mà thân thể còn biến hóa theo chiều hướng tốt.

Cô thở hắt ra, sau đó chuyên tâm nhìn về con đường phía trước.

Phương Pháp tỉnh lại lần nữa trời đã sáng.

Anh vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Cố Ninh hỏi: “Cố Ninh, mấy giờ rồi?”

Cố Ninh nắm chặt tay lái, hai mắt không ngừng nhìn quét kiến trúc hai bên đường, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, hoàn toàn không có một chút mệt mỏi vì lái xe cả đêm. Nghe được Phương Pháp hỏi chuyện, cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Bảy rưỡi.”

“Anh đã ngủ lâu như vậy? Em sao không gọi anh dậy?!” Vẻ ngạc nhiên của Phương Pháp lập tức biến mất, ngược lại có chút hoảng sợ.

“Tôi không mệt, nên mới không gọi anh dậy.” Cố Ninh vẻ mặt đương nhiên nói, nói xong lại chuyển động tay lái đâm bay một con tang thi đang nhào tới. Đồng thời nói với Phương Pháp: “Nếu anh đã tỉnh ngủ, vậy chúng ta đổi vị trí, tôi phải ăn một chút gì đó.”

Bên này tang thi càng ngày càng dày đặc, trên đường tất cả đều là tốp năm tốp ba tang thi “kết bạn” du đãng.

“Em cả đêm qua không có dừng xe? Vẫn luôn lái xe trên đường?” Phương Pháp một bên cởi bỏ đai an toàn một bên hỏi.

“Ừm.” Cố Ninh đem xe chạy đến một khu trống trải, sau đó mở cửa xe cùng Phương Pháp đổi vị trí.

Toàn bộ quá trình không đến mười giây, những con tang thi tập tễnh còn chưa kịp đuổi tới, xe đã khởi động phi ra ngoài.

“Chú ý xem trên đường có chiếc xe buýt màu vàng nào không.” Cố Ninh với lấy chiếc ba lô ở đằng sau, từ bên trong lôi ra một thanh sô cô la cùng một chai nước, sau đó bắt đầu ăn.

Phương Pháp nhìn Cố Ninh hai miếng liền giải quyết xong một thanh sô cô la, lại một ngụm hết nửa bình nước, một chút cũng không có ý tứ tiết kiệm, anh liền hảo tâm nhắc nhở nói: “Cố Ninh, vật tư của chúng ta không có nhiều lắm…”

Cố Ninh đem miếng sô cô la cuối cùng nhét vào miệng, vẫn không có cảm giác chắc bụng lắm, nhưng cô vẫn tiết chế ngừng lại, sau đó nhìn xuống tay nói: “Tìm nơi nào đó an toàn một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”

Phương Pháp quan sát một chút, sau đó nói: “Được.”

Xe chạy gần nửa giờ sau mới dừng lại.

“Em tốt nhất nhanh một chút.” Phương Pháp xuống xe, mở cửa xe cảnh giác nhìn chung quanh, trong tay nắm chặt đao, sợ tang thi sẽ từ nơi nào đó lao tới.

“Cho tôi năm phút.” Nói xong Cố Ninh liền nhanh chóng tiến vào chỗ ngoặt phía trước.

Xác định xung quanh không có người, cô liền nhắm mắt lại.

Lại mở mắt ra, cuối cùng cũng tới không gian kỳ bí kia, đi đến cạnh cửa, Cố Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua kim đồng hồ, nó vẫn ngừng giống như trước khi cô rời đi. Sau đó cô vặn lấy chốt cửa, ánh sáng vàng chợt lóe lên, cô liền đứng ở trong phòng của mình.

Cô điều chỉnh hô hấp, 8 giờ, thời gian này hẳn ba mẹ cô đã rời giường chuẩn bị bữa sáng. Cô định đi ra ngoài báo với họ một tiếng rồi trở về.

Cô đang muốn đẩy cửa ra ngoài, đột nhiên, cánh tay định vặn nắm cửa liền dừng lại.

Cô kinh ngạc nhìn đồng hồ treo trên tường ngay trước mắt.

Kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, kim giây đang chạy chầm chậm về phía trước.

Cố Ninh nhanh chóng nâng cổ tay xem đồng hồ, sau đó cô hoàn toàn ngây dại, đồng hồ đã nhảy từ 8 giờ thành 3 giờ sáng.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao thời gian bên này lại không khớp với thời gian bên kia?

Cố Ninh cẩn thận mở cửa đi ra phòng khách, nhìn thoáng lên đồng hồ treo tường — đều giống nhau, đồng hồ treo tường cũng hiển thị là 3 giờ sáng, con số màu đỏ lóe sáng trong bóng đêm, phối hợp với tâm trạng của Cố Ninh, có chút quỷ dị.

Cố Ninh một lần nữa lui về phòng ngủ của mình, ngồi ở trên giường, có chút mê man.

Nhưng trong lòng cô có một loại trực giác, sự chênh lệch thời gian giữa hai thế giới hẳn là có liên quan đến cái thứ giống Thái Cực kia.

Tâm niệm cô vừa động, liền trở về cái không gian kia.

Cô nhìn kim đồng hồ hướng sang bên màu trắng rồi nhìn màu đen một chút, trong lòng có cảm giác thật kỳ lạ, thời gian ở hai thế giới phát sinh thay đổi, chắc là do căn kim đồng hồ này tạo thành.

Cô ở thế giới mạt thế từ 10 giờ tối đến buổi sáng 8 giờ sáng hôm sau, mười tiếng đã trôi qua, nhưng đối với thế giới này chỉ mới trải qua năm tiếng.

Dựa vào suy luận này, thời gian thế giới bên này so với của thế giới mạt thế có chút chậm hơn rất nhiều, thời gian chỉ bằng một nửa. Vậy thì nghỉ ngơi hai ngày ở mạt thế thì cũng chỉ mới trải qua một ngày ở nơi đây?… Vậy nếu đem kim đồng hồ chếch về phía màu đen nhiều hơn, như vậy có thể đảo ngược lại?

Cố Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, 3 giờ 5 phút.

Cô vươn tay ra đẩy kim đồng hồ về phía màu trắng một chút, nhưng dù cô có cố bao nhiêu lần, cô phát hiện kim đồng hồ khi thả ra luôn bị nhảy về vị trí cũ. Cố Ninh nghĩ nghĩ, lại đem kim đồng hồ trở về giữa, phát hiện có thể thay đổi, lại hướng lại về phía màu trắng, vẫn bị nhảy về vị trí cũ.

Cố Ninh nhìn Thái Cực nghĩ nghĩ một lát, vẫn là không rõ cách thức hoạt động của nó, chỉ có thể đem kim đồng hồ ngừng trở về vị trí trước đó.

Sau đó lại lần nữa vặn tay nắm cửa.

Trở về liền nghe được Phương Pháp nôn nóng  gọi: “Cố Ninh! Cố Ninh, em còn ở đấy không? Trả lời anh đi? Em mà không lên tiếng thì anh qua đấy? Anh thật sự qua…”

Lời nói chưa dứt, Cố Ninh liền đi ra ngoài.

Nhìn đến Cố Ninh đi ra, Phương Pháp đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới oán giận nói: “Nói là đi năm phút, em liền đi mười mấy phút. Sau đó gọi, em cũng không lên tiếng, anh còn tưởng em gặp phải chuyện gì.”

Cố Ninh giơ tay liền thấy thời gian bên này lại trở thành tám giờ mười lăm phút. Xem ra, lần sau trước khi đi vào, đầu tiên phải đem thời gian trên Thái Cực điều chỉnh tốt.

“Xin lỗi, bụng tôi không được thoải mái.” Cố Ninh xin lỗi.

“Nếu không có việc gì, lần sau nếu anh kêu em, em tốt nhất vẫn là đáp lại một tiếng. Bằng không anh rất lo lắng… Tình hình bây giờ với hồi trước không giống nhau.” Phương Pháp vừa nói vừa mở cửa xe chui vào.

Cố Ninh nhìn thoáng qua thi thể một con tang thi trên mặt đất, trên đầu bị chém một phát lớn. Hẳn là vừa rồi bị Phương Pháp giải quyết, Cố Ninh đi vòng qua kéo ra cửa xe, ngồi xuống.