Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 64




Cố Ninh đứng bên bờ biển một hồi lâu mới nhớ tới rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, tại sao cô bị gẫy chân mà lại không thấy gì? Cô thử cử động chân, không đau một chút nào. Cô lấy hai tấm gỗ dùng để cố định chân ra, lắc lắc vài cái, hoàn toàn không thấy đau hay khó chịu gì. Đây là…?

Cố Ninh có chút ngẩn ngơ.

—–

Mà ở thế giới bên ngoài, tất cả mọi người một phòng đều mắt to mắt nhỏ trừng nhau nhìn khoảng trống trên giường đất, nghĩ ra vô số ý nghĩ điên rồ.

Hồng tỷ còn cố ý chạy tới nhà vệ sinh bên cạnh kiểm tra nhưng cũng không thấy cô.

Trương Tiêu Bạch lấy tay sờ sờ trên mặt giường, ngây ra nói: “Rõ ràng ban nãy còn có người nằm, sao giờ không còn ai nữa rồi?”

Chung Húc nói: “…Như bốc hơi vậy!”

“Trình Minh…” Cổ đạo trưởng đột nhiên gọi Trình Minh, sắc mặt quái dị: “Cậu còn nhớ không? Hình như trước kia Cố Ninh cũng biến mất như vậy một lần?”

Đầu óc Trình Minh vốn dĩ còn đang trống rỗng, nghe ông nói vậy, nhớ lại một lúc mới nói: “Lần ở bãi đỗ xe sao?”

“Bãi đỗ xe nào? Có chuyện gì?” Trương Tiêu Bạch tò mò hỏi.

Dưới ánh nến, đạo trưởng biểu cảm quỷ dị nói: “Đó là lần đầu tiên tôi gặp Cố Ninh, Trình Minh cũng ở đó. Hôm đó là buổi tối, chúng tôi đi về một bãi để xe nghỉ ngơi. Rõ ràng ban đầu cô ấy còn đang dựa tường ngủ, kết quả sáng hôm sau đã không thấy tăm hơi đâu. Lúc đó tình huống vô cùng hỗn loạn, tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Đến lúc gặp lại hỏi cô ấy cũng không có nói gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, có phải lúc đó cũng giống như bây giờ? Tự nhiên biến mất?”

Trình Minh cảm thấy vô cùng chấn động.

Những người khác nghe xong cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Không ai thấy Cố Ninh biến mất như thế nào, ở trong căn phòng bé thế này, chỉ cần chút âm thanh đều khiến mọi người để ý, nhưng lúc Cố Ninh biến mất thì khác, hoàn toàn yên lặng không một tiếng động, giống như là bốc hơi vậy.

La Long bỗng nhiên rùng mình một cái, chà xát tay nói: “Đừng nói nữa, da gà của tôi nổi khắp nơi rồi đây này.”

Chỉ có Hồng tỷ bắt được trọng điểm, hỏi: “Vậy lần đó Cố Ninh trở về kiểu gì?”

Cổ đạo trưởng nói: “Ngày hôm sau, lúc chúng tôi bị tang thi truy bắt ở bên ngoài thì đột nhiên Cố Ninh không biết từ đâu xuất hiện.”

La Long cũng nói: “Mọi người không thấy bình thường Cố Ninh cũng có chút xuất quỷ nhập thần sao?”

Cổ đạo trưởng nhớ tới nhiều lần Cố Ninh đơn phương hành động thì gật đầu đồng ý.

Hồng tỷ cũng lại nhớ đến đêm qua, Cố Ninh một mình đi ra ngoài, đến tận sáng ngày hôm sau mới trở về.

La Long nghe những lời này xong sắp xếp lại ký ức về Cố Ninh thì thấy hình như bọn họ cũng không hiểu gì về cô. Đúng là cô luôn đi cùng bọn họ nhưng cô rất ít nói chuyện, ngoại trừ điều quan trọng bắt buộc phải nói ra thì cô không nói chuyện phiếm với mọi người bao giờ. Tuy rằng bọn họ coi Cố Ninh là đồng đội, nhưng cô đối với bọn họ lại gần như xa cách, luôn lạnh lùng ít nói.

Tam Ca vẫn luôn không nhìn thấu Cố Ninh, nhưng cũng chinh bởi sự bí ẩn này của cô khiến anh cảm thấy tin tưởng hơn. Anh cảm giác cô luôn có con át chủ bài cuối cùng để bảo vệ mình.

Nhưng lúc này anh thực sự cảm thấy vô cùng chấn động. Một người còn sống đang yên đang lành tự nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi đâu, điều này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Mọi người ngồi thảo luận nửa ngày cũng không biết Cố Ninh đã đi đâu.

Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai biết nên nói gì.

Trương Tiểu Bạch hỏi: “Tam Ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Tam Ca đáp: “Làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì được? Chờ thôi. Lão Giả không phải đã nói rồi sao. Lần trước sau khi khi biến mất, Cố Ninh sẽ lại xuất hiện lại ở đó. Bây giờ chúng ta cứ thử chờ xem, xem khi nào cô ấy trở lại.”

Cổ đạo trưởng cả đầu đều vạch đen với cái tên mà Tam Ca vừa gọi mình, ông cực kỳ không vui, nhưng bây giờ không phải lúc nói về vấn đề này.

Bọn họ cũng không quá lo lắng về an toàn của Cố Ninh bởi vì ai nấy đều có lòng tin với cô.

Vì vậy mọi người đều quyết định ngồi chờ.

Trong lúc chờ bọn họ ngồi thảo luận về những thiếu sót cũng như khả năng kiểm soát dị năng của mình trong trận chiến ban nãy. Kinh nghiệm thực chiến là cách tốt nhất để tăng sức chiến đấu tốt nhất, mỗi một trận đấu qua đi, tỷ lệ sống sót trong tương lại của bọn họ cũng cao hơn. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ mới thức tỉnh được dị năng đã có thể chiến đấu được với một con tang thi đột biến mạnh hơn bọn họ vài cấp, điều này cũng là điều vô cùng phi thường.

Một lúc sau chính là thời gian chờ đợi buồn tẻ.

Một lần chờ đợi này kéo dài đến tận buổi chiều, ngay cả Hướng Hứa cũng đã tỉnh lại, biết được chuyện Cố Ninh biến mất liền im lặng, cô bé cũng không biết Cố Ninh tại sao lại biến mất, những mảnh vỡ ký ức về tương lai cũng không cho cô bé chút tin tức gì về việc này. Nhưng cô bé tin, Cố Ninh chắc chắc sẽ quay trở lại.

Hướng Hứa tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng biểu hiện ra ngoài của cô bé vượt ra xa so với độ tuổi hiện tại. Cố Ninh tin tưởng cô bé, hơn nữa bản thân cô bé cũng bày ra thực lực mạnh mẽ của minh nên lời nói của Hướng Hứa vẫn có sức ảnh hưởng.

Mọi người ban đầu còn có chút tò mò, chờ đợi xem cô sẽ xuất hiện lại bằng cách nào, nhưng chờ đợi một thời gian dài khiến mọi người ai nấy đều thấy vô cùng bất an.

Trương Tiểu Bạch hỏi trước: “Đợi cả buổi chiều rồi, sao Cố Ninh vẫn chưa trở lại?”

“Chúng ta vẫn tiếp tục chờ sao?” Hồng tỷ nói: “Một lát nữa là đến 3 giờ. Nếu bây giờ không đi tìm kiếm vật tư thì trời tối không kịp mất.”

La Long nói: “Nên làm sao bây giờ? Cố Ninh vẫn chưa quay lại, mà chúng ta cũng không thể để cô ấy ở lại! Nếu chúng ta vừa đi thì Cố Ninh lại trở về thì sao?”

Hồng tỷ suy nghĩ một lát nói: “Tôi sẽ ở lại. Dị năng của cậu cũng không giúp được gì cho mọi người nên cậu cũng ở lại đi,. Mặt khác để lại thêm năm người nữa ở đây chờ Cố Ninh. Còn tiểu Tạ, cậu dẫn những người khác ra ngoài kiếm vât tư, trước khi ra ngoài đừng quên lấy đất lấp cửa lại cho bọn tôi. Đến 2 giờ chiều mai mà các cậu không quay về thì chúng tôi sẽ tự về trước.” Lời này của Hồng tỷ cũng coi như là được tính toán cẩn thận.

Nhưng không thể không nói, đây là kế hoạch tốt nhất có thể có bây giờ.

Không ai có ý kiến gì.

Đối với việc Hồng tỷ bảo dị năng của mình không giúp được mọi người, La Long không có dị nghị gì, nhưng cũng là do không dám nói.

Dị năng của mọi người đều đã trở lại trạng thái sung sức nhất, trải qua một hồi ẩu đã buổi sáng, ai nấy đều đại khái hiểu được giới hạn của mình, hơn nữa đây cũng coi như là kinh nghiệm chiến đấu, nếu buổi chiều không gặp phải đám tang thi đột biến thì thực lực của mọi người đều đủ để ứng phó.

Trương Tiểu Bạch nói: “Vận khí chúng ta cũng không kém đến mức buổi chiều sẽ gặp phải đám tang thi đột biến giống sáng nay…”

Tam Ca lập tức bịt mồm cậu ta lại, nói: “Cái mồm cậu không nói được ra điều gì tốt đẹp à?”

Trương Tiểu Bạch vội sửa: “Vậy chúc chúng ta buổi chiều thắng lợi trở về.”

Tam Ca vừa lòng: “Coi như cậu còn biết tiếng người.”

Trước khi đi, nhóm người Tam Ca còn để lại đầy đủ súng đạn, thuốc men cùng với vật tư đầy đủ, đủ để những người ở lại có thể duy trì được đến tối mai.

Căn phòng ban nãy còn chật trội lập tức trở nên trống vắng.

Mấy người lính được phân ở lại cũng không biết nên làm gì.

Hồng tỷ trực tiếp bỏ lại một câu nếu Cố Ninh về thì gọi bà dậy, sau đó liền đi sang phòng ngủ sát vách.

Đối với người mà Tam Ca còn phải vâng vâng dạ dạ gọi một tiếng Hồng tỷ, La Long nửa câu nói lại không cũng không dám. Những người còn lại ai nấy đều nhìn chằm chằm vào giường đất, chờ Cố Ninh xuất hiện lần nữa.

—–

Mà lúc này Cố Ninh đứng trên mặt biển màu xanh lục. Cô đứng vững trên ngọn sóng cao nhất, theo làn sóng lúc lên lúc xuống, tiến nhanh về phía trước. Đôi tay cô giơ lên, lập tức xuất hiện hai xoáy nước như hai cái vòi rồng, lao thẳng lên bầu trời.

—–

Quảng trường Mười Một cách đường cái không đến 500 mét, bên cạnh là đường Kim Môn, một khu phố đi bộ, nơi đây bán đủ các loại nhãn hiệu quần áo, đồ trang điểm cao cấp. Xung quanh cũng đầy ắp các cửa hàng san sát nhau. Dù lần trước nhóm Tam Ca đã tới đây nhưng đều là vội vội vàng vàng bỏ trốn, căn bản không kịp thu thập vật tư. Đến hôm nay mới bọn mới tập trung đi kiếm.

Trên mặt đất nằm ngổn ngang là thi thể, từ già tới trẻ, tuy rằng đã qua thời kỳ ‘thảm sát’ của mạt thế nhưng nhìn những người này, không ai kìm được cảm giác bi thương.

Giết được con tang thi đột biến kia, những con tang thi tiến hóa sơ cấp đối với đội ngũ sáu dị năng giả như bọn họ mà nói đều không hề hấn gì. Tam Ca không quên lời Cố Ninh nói, theo kế hoạch ban đầu đã định, nếu chỉ có ít tang thi, người thường phụ trách tấn công, dị năng giả phụ trách hỗ trợ. Nếu gặp phải tang thi triều, lập tức thay đổi đội hình, dị năg giả bảo vệ người thường.

Hướng Hứa vẫn tiếp tục phụ trách quan sát xung quanh. Về con tang thi ban sang Hướng Hứa không thấy được là do nó mạnh hơn cô bé rất nhiều, nó còn có khả năng trốn tránh được tinh thần lực. Còn những con tang thi sơ cấp này thì Hướng Hứa vô cùng dễ dàng thấy được.

Trong lúc chiến đấu, mọi người cũng dần quen với dị năng của minh. Đồng thời mọi người còn cùng nhau hỗ trợ, hợp tác, sau đó vui vẻ phát hiện được điều này mang lại hiệu quả phi thường.

Chung Húc hệ thủy cùng với Trương Tiểu Bạch hệ lôi có thể tạo ra tính sát thương vô cùng lớn trên diện rộng.

Mà Cổ đạo trưởng hệ băng cùng Chung Húc hệ thủy cũng tạo ra hàng loạt ‘tang thi băng’, nhưng khi lấy tinh hạch lại vô cùng khó nên Cổ đạo trưởng đã cải tiến một chút, chỉ đóng băng tang thi từ cổ trở xuống liền dễ dàng lấy được tinh hạch.

Mà một mình một phương, Trình Minh, vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất.

Trừ bỏ Trương Tiểu Bạch kết hợp với Cổ đạo trưởng tạo ra sát thương diện rộng thì Trình Minh trong phạm vi 1 mét căn bản không ai tiến vào được. Trước sau đều có gió lớn vây quanh cậu, thỉnh thoảng có lưỡi dao sắc bén vô hình vô thanh chém đứt nửa khuôn mặt những con tang thi. Hơn nữa tốc độ tiêu hao dị năng của cậu cũng vô cùng chậm, còn có thể vừa bổ sung dị năng để cân bằng lại. Hơn nữa khả năng điều khiển dị năng của cậu cũng vô cùng tốt, lưỡi dao gió đều chuẩn xác chém vào từng con tang thi một.

Đối lập với dị năng biến dị của Trương Tiểu Bạch, Trình Minh cùng Cổ đạo trưởng, dị năng của Tam Ca cùng Chung Húc đều bị giới hạn số lần sử dụng. Như tường đất của Tam Ca, anh chỉ tạo ra nhiều nhất là hai mươi cái, còn với những cây lao bằng đất thì được tầm mấy trăm cái là hết sức. Chung Húc còn vội hơn, cậu vừa phải làm mưa cho để Trương Tiểu Bạch phóng lôi lẫn để Cổ đạo trưởng tạobăng. Cho nên so với ba người kia nhẹ nhàng ngược tang thi, Tam Ca cùng Chung Húc không thể không đau khổ cẩn thận khống chế dị năng của minh.

Trong lòng bọn họ đều không ngừng oán hận mình bỏ lỡ thời cơ, nếu có thể cùng Cố Ninh kích phát dị năng thì tốt rồi.