Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 63




“Tới đây!” Tam Ca hét lớn một tiêng, dị năng vừa mới phục hồi lại của anh lập tức được điều động hết! Cùng lúc đó, hàng loạt tường đất đồng thời được dựng lên cách đó 20 mét!

Bốn phía tường đất dựng lên, vây lại xung quanh thành một vòng tròn lớn.

Hai con tang thi đột biến bị tường vây nhốt lại liền đâm đầu vào tường. nhưng bức tường này được Tam Ca sứ dụng dị năng tạo thành, tuy đám quái vật kia rất khỏe nhưng trong lúc nhất thời khó có thể phá vỡ được! Không đợi Cố Ninh ra lệnh, Chung Húc đã tiến lên một bước, tay anh vừa nhấc lên, một dòng nước lớn xuất hiện trút vào bên trong tường vây! Cuồn cuộn không ngừng dội vào hai con quái vật!

Bị một lượng lớn nước trút thẳng xuống người khiến cho hai con quái vật đều trở nên phẫn nộ, chúng điên cuồng đâm đầu vào tường đất! Đồng thời xúc tu của chúng cũng giãy giụa đập phá, như muốn đánh vỡ dòng nước trên đầu mình. Nhưng cho dù chúng có giãy giụa như thế nào cũng không thể chặn được nước lại. Chúng điên cuồng vung vẫy lên bức tường, nhìn qua vô cùng đáng sợ…

Thấy nước sắp đầy tường vây, Chung Húc hét lớn: “Cổ đạo trưởng!”

Cổ đạo trưởng đi lên phía trước rồi ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống đất, cũng không hề bủn xỉn mà dùng hết dị năng trong cơ thể làm cho băng từ tay ông nhanh chóng lan ra tiến về phía tường vây!

Băng trong kết thành từng mảng hiện trên mặt đất nhanh chóng che kín tường vây, sau đó nước bên trong cũng dần trở nên lạnh lẽo rồi bắt đầu cứng lại. Nhưng bởi vì hai con quái vật kia liên lục vung vẫy nên băng rất khó có để đông cứng được. Cổ đạo trưởng lại cắn răng, một lần nữa dùng hết sức mạnh còn lại ít ỏi của mình, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt… Cuối cùng, nước trong tường vây đã đông hết lại, trực tiếp khiến hai con quái vật đông cứng lại, không khí lạnh bao trùm xung quanh, đem những cái xúc tu vẫn đang giẫy giụa đóng băng. Đến khi chúng hoàn toàn không còn cử động nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cổ đạo trưởng ngã quỵ dưới đất, không còn sức mà động đậy nữa.

Tam Ca, Chung Húc cùng cổ đạo trưởng lập tức bổ sung mỗi người một viên tinh hạch.

Cố Ninh đứng trước phát thêm cho mỗi người thêm hai viên nữa, hiện tại trong tat cô còn có mười mấy viên.

Nhưng vừa thả lỏng được một lúc thì cô nghe thấy một âm thanh răng rắc cực kỳ nhỏ, nhớ đến hai con tang thi còn đang bị đống băng, Cố Ninh nói: “Khối băng này không giữ được chúng nó lâu đâu, mau đi nhanh!”

Vừa nói xong đang định chạy thì đầu gối cô đột nhiên đau nhói, cả người thiếu chút nữa khuỵu xuống đất, cũng may mắn Trình Minh đỡ được, cậu lo lắng hỏi: “Cố Ninh, chị không sao chứ?”

Cô rất muốn nói không sao nhưng từng cơn đau truyền tới khiến cô nói không nên lời.

Tam Ca thấy sắc mặt Cố Ninh trắng bệch, biết cú ngã ban nãy của cô ban nãy chắc chắc không hề nhẹ liền vội vàng nói: “La Long! Cậu cõng Cố Ninh đi!”

Trình Minh cũng muốn cõng cô nhưng hiện tại sức lực cậu không đủ, bởi vì ban nãy dị năng bị tiêu hao nghiêm trọng nên cậu không thể vừa cõng thêm một người vừa chạy được.

La Long dị năng hệ kim, vừa rồi không có chỗ dụng võ nên nghe Tam Ca nói xong không nói hai lời liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Cố Ninh. Cả đoàn người thừa dịp hai con quái vật còn đang bị đông cứng thì nhanh chóng chạy đến trung tâm thành phố.

Lúc đi qua xác con quái vật đã bị họ giết chết lúc đầu, Cố Ninh nhắc nhở: “Tam Ca, anh thử xem nó có tinh hạch không?”

Quả nhiên, Tam Ca đào được một viên tinh hạch màu xanh lục.

Cố Ninh nằm trên lưng La Long, vì anh chạy nhanh nên đầu gối cô bi va đập, vô cùng đau, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, trên trán cũng toàn mồ hôi lạnh. Nhưng cô cũng không thể thả lỏng được, ra đa dẫn dường – Hướng Hứa còn đang hôn mê nên cô không thể không tập trung quan sát mọi thứ xung quanh xem có điều gì bất thường hay không.

May mắn chính là, mấy con tang thi trong phạm vi mấy con phố này không biết vì nguyên nhân gì mà không con nào dám lại đây, khiến cho cả con đường bọn họ chạy trốn không đụng phải con nào.

Tam Ca chạy bên cạnh Cố Ninh nói: “Quảng trường Mười Một có một cái tầng hầm, trước tiên chúng ta tạm thời trốn vào đó!”

Cố Ninh mệt mỏi gật đầu.

Bọn họ số lượng đông đảo, tuy ban nãy đối mặt với con tang thi đột biến có chút chật vật nhưng đối với mấy con tang thi thường bọn họ vẫn đối phó được. Hơn nữa dị năng mọi người đều đã hồi phục tương đối, lại thay phiên nhau chiến đấu nên cũng an toàn đến được Quảng trường Mười Một.

Vội vàng chạy xuống cầu thang, Tam Ca sử dụng dị năng tạo thành mấy bức tường đất chặn lại đám tang thi đằng sau, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cả nhóm lần lượt đi xuống dưới, đám người Tam Ca đã đến một lần nên đi trước dẫn đường.

Trương Tiêu Bạch giơ tay lên, trên tay anh phát ra tia lửa từ lôi điện, đủ sáng để mọi người có thể nhìn được xung quanh.

Trong phòng có một cái giường nhỏ, Hướng Dật cẩn thận đặt Hướng Hứa lên đó. Còn La Long thì để Cố Ninh ngồi lên ghế, những người khác cũng ngồi xuống xung quanh.

Tam Ca dùng tay sờ nắm đầu gối của Cố Ninh, sắc mặt nghiêm trọng: “Có lẽ là bị gãy xương rồi!”

Mọi người đều biết dưới tình huống này, gãy xương tượng trưng cho điều gì.

Cố Ninh sắc mặt trắng bệch, ai nấy cũng lo lắng cho cô.

Trương Tiêu Bạch an ủi: “Cố Ninh, cô yên tâm, dù có phải cõng chúng tôi cũng sẽ đưa cô về.”

Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ sẽ bảo vệ cô.

Nhưng không ai biết điều Cố Ninh lo lắng lại là chuyện khác, ba ngày nữa lữ đoàn Năm Sao sẽ tuyển chọn thành viên, hiện tại cô lại bị gãy chân như thế này thì làm sao có thể tham gia được?

Chẳng lẽ những cố gắng bao nhiêu ngày qua của cô lại trở thành công cốc?

Biểu cảm của cô lại có chút ảm đạm.

Tam Ca áy náy nói: “Cố Ninh, đều là do tôi. Là tôi không nghe cô tiến vào. Nếu không phải ban nãy cô gặp nguy mà không loạn, mấy người chúng tôi chắc không giữ được cái mạng này. Giờ mọi người không ai bị thương, ngược lại chỉ có mình cô.” Bọn họ đều biết, một người không có dị năng như Cố Ninh, lại còn không thể tự đi lại được có nghĩa là gì.

Cố Ninh miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là gãy xương thôi, cũng không phải là gãy hoàn toàn. Chờ khi nào về điểm tập kết nhờ bác sĩ Cao khám là được.”

Ai nhìn cũng đều thấy được nụ cười này của cô miễn cưỡng đến nhường nào. Hơn nữa, sắc mặt tái nhợt cùng mái tóc vàng ước đẫm mồ hôi, dính chặt lên trán làm mọi người cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Lúc này Hồng tỷ nói: “Trước tiên phải nắn lại xương đã, không thể để xương bị lệch như thế này được!”

Tam Ca giật mình nhìn bà: “Hồng tỷ, dì biết nắn lại xương sao?”

“Còn nhiều điều cậu không biết lắm.” Sau đó Hồng tỷ chỉ huy mọi người chặt lấy chân ghế rồi xé mảnh vải để chuẩn bị. Bà ngồi xổm trước mặt cô nói: “Cố Ninh, nếu đau thì cứ kêu lên!” Cô gật đầu, Hồng tỷ cẩn thận nhấc chân cô lên, nắn nắn vài cái rồi nói: “May mắn chỉ gẫy xương, nếu không…” Bà nói đến một nửa thì đột nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng chân cô vang lên tiếng ‘Cạch’ một phát. Cố Ninh hét lên một tiếng, tay nắm chặt lấy tay Trình Minh ngồi bên cạnh.

“Tốt rồi, bây giờ để dì cố định lại.” Vừa nói, bà vừa thuần thục lấy hai cái chân ghế gỗ cột vào chân cô, “Ít nhất phải mấy tháng mới khỏi, có đau lắm không?”

Cố Ninh cố gắng kiềm chế cơn đau, miễn cưỡng cười một cái: “Không sao.”

Nhưng ai nấy đều biết hiện tại cô không ổn tí nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng trở nên trầm mặc.

Tầng hầm vốn dĩ không lớn, nay lại có tận hơn hai mươi người chen chúc vào khiến cho không gian càng trở nên chật hẹp.

Tam Ca dùng dị năng tạo ra một cái giường đất, sau đó trải thảm đặt Cố Ninh nằm lên đó.

Những người khác, ai có dị năng thì nhanh chóng khôi phục lại dị năng của mình, ai không có dị năng thì kiểm tra lại súng, dao. Hồng tỷ tìm từ trong ngăn kéo ra một nửa cây nến rồi thắp sáng, Trương Tiêu Bạch không cần làm bóng đèn phát sáng cho bọn họ nữa.

Cố Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, hiện giờ cô vẫn không chấp nhận được việc bản thân mình không thể tham gia được lữ đoàn Năm Sao, cả người toát lên vẻ cô đơn. Những người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, muốn nói gì đó an ủi cô nhưng chính bọn họ cũng không biết nên nói gì mới có thể làm cô dễ chịu hơn.

Đột nhiên, người còn đang ngồi dựa vào tường nhắm mắt khôi phục dị năng, cổ đạo trưởng, lại như cảm thấy gì đó. Ông mở to mắt nhìn sang phía giường đất, lại nhắm mắt lại, cảm thấy kỳ quái nên qua đó xem thì kinh ngạc cực độ nói lớn: “Người đâu rồi?!!”

Một tiếng này của cổ đạo trưởng lập tức vang vọng khắp tầng hầm, làm cho tất cả mọi người sợ hãi.

Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía giường đất, khiếp sợ không nói lên lời đứng lên khi thấy trên giường trống rỗng.

Người ban nãy còn nằm trên giường, Cố Ninh, tự nhiên biến mất!

—–

‘Bùm’ – một tiếng, mặt biển vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên bắn ra những đợt sóng lớn, có thứ gì đó rơi từ trên trời thẳng xuống dưới biển.

Cố Ninh cả người rơi xuống nước, dần dần chìm xuống.

Một giây trước cô còn đang nằm trên gường dưỡng thương, giây tiếp theo đã chìm vào nước biển.

Cố Ninh bị dọa cho một trận, theo bản năng không ngừng giẫy giụa muốn bơi lên trên. Đến khi đã ngoi lên được mặt nước, nhìn thấy bờ biển quen thuộc, trong đầu cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao tự nhiên cô lại trở về không gian rồi?

Đây cũng không phải là lần đầu xuất hiện tình trạng bị động trở về không gian như vậy. Lần đầu tiên chính là lúc cô bị tang thi cắn sau đó mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã đến không gian rồi.

Tạm thời không có thời gian nghĩ gì nhiều, Cố Ninh quyết định lên được bờ trước đã, vì thế cô cử động tay chân, bơi về phía bờ.

Cố Ninh đứng trên bờ vẫn không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây, trong đầu chỉ nghĩ đến việc nếu mình tự nhiên biến mất thì mọi người sẽ như thế nào?