Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 57




Trương Tiêu Bạch kéo áo lên, nói với mọi người: “Còn chờ gì nữa? Đi, chúng ta đi ra ngoài đi săn.” Sau đó liền vác súng đứng lên, dẫn đầu đi trước.

Những người khác cũng đều thấy hưng phấn. Nghiêm túc mà nói, ban đầu trốn đi là do kế hoạch, nhưng thực chất trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng được ra ngoài trực tiếp chiến đấu.

Bây giờ bọn họ đang đứng ở sườn núi, Chung Húc đứng ở chỗ cao nhất, duỗi cổ quan sát khắp nơi, sau đó nhảy xuống nói: “Hai đội bọn họ đi hai hướng khác nhau.” Cậu chỉ sang hai hướng nói: “Đội Một bên này, đội Hai bên kia.” Tiếp theo cậu nhìn sang phía Cố Ninh, muốn nghe ý kiến của cô.

Cố Ninh trầm ngâm một lúc, nói: “Xử lý đội Hai trước.”

Có ba nguyên nhân.

Một là đội Hai có Địch Tuấn, cô cảm thấy có điểm nguy hiểm nên trước hết nên xử lý cậu ta đã, xử lý xong cậu ta cô mới thấy yên tâm. Thứ hai là đội Hai muốn xử lý bọn cô hơn, vẫn nên xử lý bọn họ trước. Thứ ba, đơn giản là bởi vì qua mấy lần đấu với nhau, cô không có hảo cảm với đội Hai.

Cho nên giữa đội Một với đội Hai, cô đương nhiên muốn chọn đội Hai trước.

Trương Tiêu Bạch là người đầu tiên ủng hộ ý kiến của Cố Ninh: “Tôi cũng nghĩ vậy!”

Những người khác không nói gì, nhưng bọn họ cũng có chung ý nghĩ với Cố Ninh.

Vì thế nên không có ai phản đối, một hàng năm người nhanh chóng đi về phía nơi đội Hai đã đi.

Ngọn núi này không cao, hơn nữa phạm vi được giăng lưới quá lắm cũng chỉ khoảng 5 mét vuông nên bọn họ phải vừa duy trì được tốc độ vừa phải chú ý ẩn nấp. Cố Ninh bắt chước bọn họ cúi thấp người, trước sau vẫn duy trì tốc độ đi giữa đội hình, đồng thời toàn bộ giác quan của cô đều đang nâng cao cảnh giác, quan sát mọi chuyển động xung quanh.

Dựa theo phân công của Chung Húc, Chung Húc dẫn đầu, theo sát là Trâu Minh, Cố Ninh và Trương Tiêu Bạch, đi cuối là Triệu Kiệt. Bất luận thế nào, vị trí của Cố Ninh là an toàn nhất trong đội.

Trương Tiêu Bạch cùng Triệu Kiệt nhìn động tác cúi người chuyên nghiệp của Cố Ninh, cùng với tác phong nhanh nhẹn, cô vẫn luôn theo sát Trâu Minh, bước chân nhẹ nhàng, thậm chí khi cô dẫm lên cành cây khô cũng không phát ra tiếng động hiến cho bọn họ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy Cố Ninh không đơn giản như bản điều tra ban đầu của Tam Ca.

“Có người!” Bỗng nhiên Cố Ninh kêu khẽ một tiếng. Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng do mọi người đều đang tập trung cao độ nên lập tức phản ứng, lập tức dừng lại tìm chỗ ẩn nấp.

Mọi người liền nhanh chóng tìm được một bụi gai tùng lớn, cúi người trốn vào đó.

Sau một thời gian dài, thể lực tiêu hao lớn nên ngực ai cũng phập phồng, ai cũng phải cố kiềm chế hơi thở của mình.

Đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì.

“Không…” Trương Tiêu Bạch vừa nói được một chữ liền bị Cố Ninh bịt miệng lại, tay khác cô đưa ra làm động tác im lặng, sau đó chỉ sang bên cạnh.

Không bao lâu sau, bên phải bụi cây rung lên, kèm theo đó là mấy người mặc quân phục màu xanh lục chui ra.

Là đám người đội Hai.

Nhưng mà đội Ba bọn cô còn chưa kịp vui vẻ thì lập tức đơ lại, chỉ thấy sau đám người đội Hai thì đám người đội Một cũng lần lượt lần lượt từng người chui ra. Hiển nhiên là bọn họ không tàn sát lẫn nhau mà đã liên thủ từ trước, chuẩn bị đi xử lý đội Ba. Mọi người nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng.

Đội Một vứt súng trên mặt đất nghỉ ngơi nói: “Không biết bọn đội Ba trốn đi đâu, đúng là đám thỏ đế.”

Triệu Lượng của đội Hai cười nhạo nói: “Đám đội Ba kia khẳng định đã bàn bạc trước, định chờ chúng ta giết nhau xong mới chui ra thu thập tàn cuộc. Bây giờ chắc chui rúc vào đâu ẩn nấp rồi.”

Đám người đội Ba núp ở bụi gai nghe được liền cảm thấy xấu hổ.

Địch Tuấn đứng ở chỗ cao nhìn khắp nơi, sau đó nói: “Kể cả bọn họ đang trốn trong hang, chúng ta cũng phải đào ra mà xử lý. Đi thôi, tiếp tục tìm kiếm.”

Sau đó bọn họ từng người đều đứng lên đi về phía ban nãy bọn cô vừa đi qua.

Phải 5 phút sau, xác định bọn họ đã đi xa thì mọi người mới dám hô hấp lại bình thường, nhưng vẫn thấp giọng trao đổi: “Cố Ninh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Cố Ninh nhăn mày, không nghĩ bọn họ hành động nhanh như vậy, vậy thì kế hoạch đánh bại từng đội của cô đã thất bại, bây giờ chỉ có thể lấy cứng đối cứng. Cô nhìn bốn người còn lại trong đội, nói: “Tam Ca nói đúng, nếu chúng ta còn không thể thẳng được bọn họ thì cũng đừng nghĩ tới có tiến vào được lữ đoàn Năm Sao.” Cố Ninh đứng lên, từ trên cao nhìn bọn họ, cười lạnh: “Đi thôi.”

Mấy binh lính nhìn nhau, sau đó đứng dậy chạy theo Cố Ninh.

Bởi vì vừa đi vừa tìm kiếm nên tốc độ của đám người kia không nhanh, bọn họ không bỏ qua bất kỳ chỗ nào có thể ẩn nấp, cảm giác như đang tìm ma trong rừng. Mà bên này đội Cố Ninh cũng di chuyển chậm rãi, 10 phút sau, bọn cô đã thấy họ.

Bọn cô lại lần nữa ẩn nấp.

Mấy người còn lại theo bản năng nhìn Cố Ninh, chờ cô đưa ra chỉ thị tiếp theo, hoàn toàn quên chính mình ban đầu khi vào núi còn bởi vì Cố Ninh chưa từng được huấn luyện thực chiến mà lo lắng.

Cố Ninh nhìn xuyên qua bụi cỏ phía trước liền thấy đám người kia đang mất kiên nhẫn tìm tung tích bọn cô, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng ở Trâu Kiệt khiến cậu ta cảm giác rùng mình, cô ngoắc bọn họ lại, hạ thấp giọng nhất có thể nói liền tiếp mấy câu, khiến cho sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Triệu Kiệt chủ động nói: “Để tôi đi cho, lúc vào núi tôi cũng đã nói, chúng ta có tổng cộng năm người, phải có một người hy sinh, còn không bằng để tôi hy sinh có ý nghĩa một chút.” Cậu nói xong nhìn Cố Ninh: “Cố Ninh, chúng tôi tin cô.”

Cố Ninh trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta sẽ chiến thắng.”

Bên kia ba người còn chưa kịp phát biểu ý kiến liền đã thấy Triệu Kiệt theo kế hoạch của Cố Ninh từ bụi cỏ chạy ra.

Đằng xa, đội Một và đội Hai vẫn tiếp tục tìm kiếm bọn cô, một binh sĩ bên đội Một một tay cầm súng kiểm tra từng bụi cỏ, một bên bực bội nói: “Đám đội Ba kia không phải là đào hang trốn vào đó chứ? Chúng ta đã tìm cả vòng rồi, đến cái bóng cũng không thấy!”

Người cầm đầu đội Một Cung Mộng Long giơ đồng hồ trên tay nhìn, nói: “Đã qua một tiếng rồi. Hạn là ba tiếng, nói không chừng đội Ba định chờ đến phút giây cuối cùng mới chạy ra hôi của đây mà!”

Sắc mặt Địch Tuấn cũng nghiêm trọng, cậu ta tạm thời được chuyển vào đây từ học viện Quân Sự vì không đủ chỉ tiêu. Vậy nên cậu ta phải dựa vào quan hệ của mình mới được vào đội chủ chốt huấn luyện để được tham gia lữ đoàn Năm Sao. Vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc được cơ hội, ai ngờ lại từ đâu chui ra một Cố Ninh, nếu không vào được, cậu ta không can tâm.

Nếu Tam Ca không nói, cậu thực sự nghĩ rất có khả năng xảy ra tình huống Cung Mộng Long nói ban nãy. Bọn họ đã sớm đoán được kế hoạch của đội Ba, chỉ là cậu không nghĩ đám người đó lại có thể trốn kỹ đến vậy, từ lúc vào đến giờ bọn họ không thấy một bóng người nào của đội họ.

Đang lúc Địch Tuấn đang suy nghĩ, thì đột nhiên, cậu thấy bụi cỏ đằng xa có chút chuyển động, dù chỉ là một chuyển động nhỏ, nhỏ đến mức chỉ giống như một con gió thoảng qua, nhưng bây giờ trời không có gió… Địch Tuấn quay sang nhìn Cung Mộng Long, hiển nhiên cậu ta cũng thấy động tĩnh đó. Hai người liếc nhìn nhay, không tiếng động dùng ánh mắt trao đổi, sau đó cùng chung một đáp án, nơi đó có người! Lúc này chắc chắn có người đang trốn trong đó, ngoài người đội Ba thì không còn ai khác.

Hai người dời tầm mắt, nhìn lại bụi cây ban nãy, quả nhiên, người kia tưởng nơi đó đã an toàn nên bắt đầu di chuyển. Địch Tuấn cùng Cung Mộng Long liếc nhau, đều xác định ý định của mình với đối phương giống nhau, không dám rút dây động rừng. Đoán chừng, người này hẳn là được phái tới để điều tra hành tung của bọn họ, vậy thì chắc chắn bây giờ sẽ quay lại tập hợp với bốn người kia. Nghĩ đến mình đã lãng phí mất một tiếng đồng hồ, nếu không nắm lấy cơ hội này, để đám người đội Ba kia chạy trốn thì có khi bọn họ tìm thêm hai tiếng nữa cũng không tìm được đám người đội Ba.

Cung Mộng Long không hề do dự, đưa súng ra hiệu với những người khác, sau đó trèo lên thân cây bên cạnh. Động tác cậu ta vô cùng nhanh nhẹn, dường như đã tập thành quen nên lập tức đã bò lên cao 4, 5 mét. Cậu ta ôm chặt lấy thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang trốn trong bụi cây đang rung lắc đằng xa.

Mãi cho đến khi bóng người kia dịch chuyển tầm mấy chục mét rồi dừng lại ở sườn núi cậu ta mới trượt từ trên cây xuống, đối mặt với khuôn mặt mờ mịt không hiểu cậu đang làm gì của đám người còn lại nói: “Tìm được hang thỏ rồi! Nhanh, chúng ta đi bắt thỏ!”

Đám binh lính vẫn luôn trong trạng thái bực bội lập tức lên tinh thần.

Cung Mộng Long đi đằng trước dẫn đường, động tác vô cùng cẩn thận, trên đỉnh đầu là những sợi cỏ đan vào mũ, đến cả súng đặc chế cũng được ‘trang trí’ bằng cỏ. Nếu không nhìn kỹ, có khi còn không thể thấy được có vật thể màu xanh lục đang di chuyển trong bụi cỏ.

Bọn họ vô cùng tin tưởng vào kỹ năng ẩn nấp của bản thân, Địch Tuấn vừa ẩn nấp vừa hưng phấn, tưởng tượng cảnh đám người đội Ba bị bao vây thì sẽ như thế nào. Đặc biệt là cái người luôn biểu hiện tự tin, Cố Ninh, cậu ta thực sự rất mong chờ.

Tuy rằng bọn họ đã cực kỳ cẩn thận, dù không muốn phát ra âm thành nào quá lớn để tránh kinh động đến đám ‘thỏ’ kia nhưng bởi vì đã qua huấn luyện nên tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh. Ở cách đó không xa, thời điểm đến trước sườn núi, Cung Mộng Long giơ tay ý bảo bọn họ dừng lại, sau đó chuẩn bị tản ra xung quanh bao vây.

Nhưng tay cậu ta vừa mới giơ lên thì cùng lúc đó cũng có một tiếng ‘phiu’ vang lên, chỉ trong nháy mắt, đầu Cung Mộng Long vâng lên một tiếng nổ… Cậu ta còn chưa kịp làm tư thế tránh né đã bị tiêu diệt, đồng thời đèn đỏ trên ngực cũng lóe sáng.

Đám binh lính ngay sau Cung Mộng Long cũng đề choáng váng, trơ mắt nhìn khói trắng bay ra từ bộ đồ đặc chế.

Địch Tuấn là người phản ứng đầu tiên, hô to một tiếng: “Có mai phục! Mau trốn đi!” Đồng thời cậu ta tìm thấy một thân cây gần nhất để ẩn nấp.

Đám binh lính cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng cũng không nhanh bằng của Cố Ninh. Cô không cần nhắm bắn mà chỉ mất vài giây đã khiến đám binh lính đang chạy trốn trở thành mất cục nhả khỏi. Một khi trên người xuất hiện làn sương cũng chính là lúc người đó bị loại.

Cung Mộng Long nhìn thấy liên tiếp có đồng đội bị bắn chết, bao gồm cả mình thì chửi thề ba câu, nhưng đối phương ở nơi nào cậu ta còn chưa thấy liền không nhịn được chửi thêm mấy câu: “Con mẹ nó, chúng ta bị mai phục!”

Lưng Địch Tuấn dán chặt vào thân cây, cảm giác sau lưng mình lạnh căm căm, khắp nơi đều chảy mồ hôi lạnh, tim đập liên hồi. Vừa rồi người bên cạnh cậu bốc khói làm cậu tưởng là mình, thiếu chút nữa bị hù chết. Cậu đoán phát súng kia đáng lẽ là nhắm vào mình, nhưng không ngờ lúc đó có người lao ra nên mới may mắn chạy thoát.

Cậu nhìn vào vị trí trống trên đất mà ban nãy Cung Mộng Long cũng hai người đội Một và một người đội cậu bị bắn đang bốc khói, hiển nhiên họ bị loại khỏi cuộc chiến này.

Hiện tại chỉ còn ba người của đội Hai, đội Một còn một người.

Người duy nhất của đội Một là một người binh lính nhỏ gầy, tương đối thấp bé tên là Trần Căn. Dọc đường đi luôn trầm mặc ít nói, nhìn qua vô cùng hiền lành, chất phác. Lúc này cậu ta đang cầm súng trốn sau một cái thân cây, hoàn toàn che giấu được cơ thể.

Địch Tuấn nhìn cậu ta, lúc ở sân huấn luyện cậu đã nhìn thấy thành tích của cậu ta, vô cùng bình thường. Cậu luôn cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao đại đội trưởng đội Một lại chọn cậu ta, nhưng bây giờ thấy cả đội Một chỉ còn mình cậu ta ‘sống sót’ đã chứng minh được thực lực của cậu ta đến đâu.

Địch Tuấn nhìn hai người khác trong đôi, hiển nhiên hai người kia cũng bị dọa cho sợ không nhẹ. Thực sự mọi việc xảy ra quá nhanh, bọn họ còn đang chìm đắm trong vui sướng vì bao vây được đội Ba, ai ngờ thực tại cho họ một cái bạt tai, lại bị đội Ba mai phục lại, chớp mắt đã chết mất nửa nhân lực. Xem ra đám người đội ba không có ý định buông tha cho bọn họ, nhưng từ bao giờ đầu óc đơn giản của đội Ba lại trở nên thông minh như vậy?

Cục diện đi vào bế tắc.

Hạ được vài người khiến cho đội Ba mất đi mục tiêu nhắm bắn, trực tiếp im lặng.

Mấy người đã trong trạng thái tử vong đều ngồi vây quanh với nhau, khắp người đều ngập tràn khói trắng, không hiểu sang có chút cảm giác thê lương. Nhiều người ngồi với nhau tạo thành một màn sương khói dày đặc, rất nhanh lan ra khắp nơi khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ. Địch Tuấn bỗng nhiên nghĩ ra một kế hoạch, quay đầu nhìn những người còn sống sót ra hiệu, đồng thời, trong màn sương mờ ảo liếc nhìn một binh lính vừa bị ‘giết’ ở đội mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chạy ra phía đối phương.

Trương Tiêu Bạch ẩn nấp ở đằng sau núi nhỏ giọng hỏi Cố Ninh bọn họ cứ trốn như vậy thì làm thế nào bây giờ.

Lập tức nghe thấy Cố Ninh hô: “Bắn!”

Trương Tiêu Bạch lộ nửa đầu ra thăm dò xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là sương mù, sao có thể thấy được ai?

Nhưng Cố Ninh dựa vào thính giác nhạy bén của mình, bắn hai phát súng vào trong làn sương.

“Tôi bị loại rồi!” Chỉ nghe thấy Trâu Minh kêu lên một tiếng, sau đó trên người cũng bay ra một làn sương.

“Tôi cũng thế!” Theo sát là tiếng kêu bất đắc dĩ của Triệu Kiệt.

Đội Ba chỉ trong chốc lát bị loại mất hai người khiến Cố Ninh không nhịn được cảm thấy căng thẳng, đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Bỗng nhiên bên tai cô truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ tiếng đến tiếp cận Trương Tiêu Bạch, lập tức cảm thấy không ổn, đang chuẩn bị rời khỏi vị trí đi cứu viện thì Chung Húc đã nhanh hơn một bước, chạy vọt sang chắn cho Trương Tiêu Bạch. Sau đó cậu ta quay sang cười với Cố Ninh, giây tiếp theo, trên người cậu cũng xuất hiện một làn sương trắng.

Cố Ninh không kịp phản ứng, trốn ở cục đá xa xa ngơ ngẩn nhìn Chung Húc cùng Trương Tiêu Bạch.

Cô trong một thời gian ngắn mất đi ba người liên tiếp Trâu Minh, Triệu Kiệt cùng Chung Húc.

Trong làn sương khói có một người bước đến, Cung Mộng Long ho khan hai tiếng, đếm số lượng nói: “Được rồi, mọi người ra hết đi. Chỉ còn lại bốn người, không cần đánh nữa.”

Trương Tiêu Bạch nhìn Cố Ninh, cô gật đầu với cậu một cái rồi cùng nhau ra ngoài.

Địch Tuấn cùng Trần Căn cũng đi ra.

Vừa đúng còn bốn người, tuy rằng mười mấy người bị loại khiến ai nấy đều có chút buồn bã nhưng vẫn có thể tiếp nhận được kết quả này.

Cung Mộng Long nói: “Chúc mừng bốn người.”

Địch Tuấn cùng Trần Căn đều được mọi người trong đội mình sôi nổi chúc mừng, cả Cố Ninh lẫn Trương Tiêu Bạch cũng được bọn họ chúc mừng một phen. Bây giờ quan hệ cạnh tranh đã được cởi bỏ, bọn họ cũng không keo kiệt khen nhau một hai câu.

Địch Tuấn nghiêm túc nhìn Cố Ninh, nói: “Cố Ninh, cô thực sự rất lợi hại. Hy vọng lúc tham gia lữ đoàn Năm Sao có thể hợp tác vui vẻ.” Lời này như cho Cố Ninh một cành ô liu. Biểu hiện hôm nay của cô đã chứng minh được cô không chỉ bắn súng giỏi. Nhưng đối với hành động thiện chí này của Địch Tuấn, Cố Ninh cũng chỉ thất thần gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.

Vốn dĩ mọi thứ thế là kết thúc, mọi người cùng nhau xuống núi.

Cố Ninh đột nhiên nhíu mày: “Không đúng.”

Ánh mắt cô lạnh lẽo khiến Trương Tiêu Bạch ngơ ngác hỏi: “Cái gì không đúng? Vừa đúng bốn người còn gì.”

Cố Ninh liếc nhìn từng người trong đội Hai, sau đó chất vấn: “Vừa rồi tôi bắn trúng ba người, tại sao chỉ có hai người chết?”

Vừa rồi cô thất thần bởi vì cô luôn cảm thấy có điểm không thích hợp nên mải tính số lượng người bị giết, mà bây giờ, đã có kết quả.

Giọng nói đầy lực công kích cùng chất vấn của Cố Ninh vang lên làm cho tâm tình vừa thả lỏng của Địch Tuấn liền cứng đờ, Trần Căn đứng đằng sau cũng theo bản năng nhìn cậu ta, trên mặt không có biểu cảm gì.

Những người còn lại kinh ngạc trong giây lát.

Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu khi suy ngẫm lại mọi người cũng biết câu chất vấn của Cố Ninh mang ý nghĩa gì.

Không khí vốn đã được thả lỏng bởi vì câu nói của Cố Ninh lập tức trở nên căng thẳng.