Cố Ninh cũng không hề biết vì mình mà trong nhà phát sinh những biến hóa kỳ dị kia, cô trực tiếp xách hành lý ra cửa rồi gọi xe đi thẳng đến doanh trại quân đội. Cô còn tiện mang theo thẻ ngân hàng mà Phương Pháp đưa cho.
Đúng 9 giờ cô đến tới nơi, ở cửa đã có Trương Tiêu Bạch cùng Chung Húc đứng đó chờ cô.
Hai người thấy Cố Ninh liền tích cực giúp cô đem hành lý ở thùng sau xe dọn ra, Trương Tiêu Bạch còn thuận tay cầm lấy ba lô cô đang đeo, vừa đi vừa nói: “Hôm nay doanh trưởng tới, Tam Ca đã tới đó để giải thích rồi. Bây giờ chúng tôi đưa cô tới ký túc xá nhận phòng trước.”
Tòa ký túc xá cách cổng một khoảng khá xa. Nơi đây làm rất tốt công tác xanh hóa, trừ màu trắng của xi măng cùng đường ra thì khắp nơi đều là màu xanh của cây cối. Trương Tiêu Bạch cùng Chung Húc một đường vừa đi vừa cười nói với Cố Ninh, lúc đi qua đại đội Hai đang huấn luyện liền thẳng lưng đi thẳng. Bọn họ đi qua con đường hai bên tràn đầy cây xanh, cuối con đường là toà nhà ký túc xá.
Mấy toà nhà ký túc xá nằm an tĩnh dưới ánh nắng ban mai, xung quanh cũng vô cùng tĩnh lặng, thoải mái.
Tòa Cố Ninh ở là tòa thứ hai từ bên trái sang.
Trương Tiêu Bạch cười nói: “Hiện tại ký túc xá không mở cửa cho người thân vào thăm nên cả toà này tạm thời đều được cô bao thầu.”
Sau đó cậu đưa Cố Ninh lên tầng hai, phòng 202.
Đẩy cửa ra, phòng rộng khoảng 30 mét vuông, dưới sàn được lát gạch men sứ, tường sơn màu trắng. Bên trong có một cái giường tầng, một cái tủ quần áo, một cái bàn và một cái ghế, còn có mấy cái ghế gỗ được gập gọn lại để dựa lên tường, đối diện còn có một cái ban công nhỏ.
Chung Húc để hành lý của Cố Ninh xuống đất, nói: “Trong nhà vệ sinh có bình nóng lạnh, trước khi tắm tầm một tiếng bật lên là được. Những đồ vệ sinh cá nhân chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, đều để trên bồn rửa mặt. Nếu không thích, cô có thể ra quầy tạp hóa, nơi đó cái gì cũng có. Chúng tôi cũng không biết con gái cần thứ gì, nếu thiếu thì cứ bảo chúng tôi.”
Cố Ninh trong lòng cảm động nói: “Cảm ơn.”
Trương Tiêu Bạch nói: “Hì hì, Cố Ninh, đều là người một nhà, cô đừng khách khí. Nếu cô vào được lữ đoàn Năm Sao, đám chúng tôi cũng nở mày nở mặt.”
Chung Húc nói: “Vậy cô muốn nghỉ ngơi một lúc hay cùng chúng tôi xuống huấn luyện? Đại đội trưởng nói hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện ngoài trời, tương đối vất vả.”
“Bây giờ đi luôn đi.” Cố Ninh nói.
Ba người đang chuẩn bị đi thì thấy Triệu Kiệt cũng Trâu Minh hấp tấp chạy lên, trong tay còn cầm bộ quân phục mới tinh.
Triệu Kiệt nói: “Cố Ninh, đây là bộ nhỏ nhất chúng tôi tìm được rồi. Cô thử xem có vừa hay không.”
Cố Ninh liền cầm quần áo vào nhà vệ sinh, tuy rằng đã là cỡ nhỏ nhất nhưng vẫn hơi rộng với cô. Cố Ninh phải gập tay áo cùng gấu quần lên mới miễn cưỡng vừa.
“Hơi rộng.” Chung Húc nhìn Cố Ninh thay xong nói: “Nhưng bây giờ cũng không có cách khác, tạm thời cứ mặc như vậy vậy.”
Trương Tiêu Bạch cười: “Cố Ninh, cô mặc bộ đồ này đẹp lắm, giống như trẻ con mặc đồ người lớn vậy.” Cũng không biết cậu ta đang khen hay là chê.
Sau đó cả năm người cùng đi xuống tầng, Chung Húc đưa chìa khóa phòng cho Cố Ninh.
Trương Tiêu Bạch còn cười hì hì hỏi Cố Ninh buổi tối có sợ không để bọn họ tới gác đêm cho.
Mấy người vừa đi vừa cười nói đến sân huấn luyện.
Lúc này Tam Ca đã họp xong, lúc bọn cô đến anh đã chờ cô ở đó, ngoài ra còn có hai đại đội khác. Còn có mấy người cô chưa gặp bao giờ, đứng bên cạnh bọn họ còn có đám người thiện xạ tốt của đại đội Hai.
Có vài ánh mắt sắc bén dừng trên người Cố Ninh, đánh giá một hồi thì có một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi hiền từ hỏi cô: “Cô là Cố Ninh sao?”
Cố Ninh theo bản năng nhìn sang Tam Ca, anh liền vội vàng giới thiệu: “Cố Ninh, đây là doanh trưởng của chúng ta.”
Cố Ninh: “Xin chào doang trưởng, tôi là Cố Ninh.”
Doanh trưởng cười nói: “Tốt lắm, tôi nghe Tiểu Tạ nói cô còn nhỏ tuổi, cô là người ở đâu vậy?”
Cố Ninh nói: “Tôi là người Kim Vĩnh.”
Doanh trưởng lại cười nói hỏi: “Không tồi, không tồi. Sao cô lại muốn tham gia lữ đoàn Năm Sao?”
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật: “Vì tôi muốn học đánh cận chiến.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai nghĩ Cố Ninh sẽ trả lời như vậy, ngay cả Tam Ca cũng kinh ngạc.
Cố Ninh tiếp tục nói: “Tam Ca đã từng điều tra tôi, hẳn là đã biết tôi bị mất tích ba tháng. Ba tháng này xảy ra một chút chuyện, cũng không dễ dàng để trở về được nên tôi cảm thấy thế giới này thật sự rất đáng sợ, cho nên tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.” Lời này là nói thật, nên cô nói cũng rất tự nhiên. Lời này cô đã chuẩn bị lâu, cho rằng Tam Ca sẽ hỏi nhưng không nghĩ đến rằng anh vẫn luôn không hỏi.
Lý do này rất đơn giản, cũng rất đầy đủ.
Cái chính là biểu cảm của những người khác đều rất kỳ quái.
Trương Tiêu Bạch bày vẻ mặt ‘Cái gì cơ?!!’ khiếp sợ nhìn Cố Ninh.
Hiển nhiên câu trả lời giản dị của cô đã khiến bọn họ đều kinh ngạc.
Doanh trưởng trong chốc lát không biết nên nói gì, sợ không khí trở nên xấu hổ nên Tam Ca mới ho khan một tiếng, nói: “Doanh trưởng, người ông cũng đã xem rồi. Bây giờ chúng tôi còn có buổi huấn luyện, tôi không tiễn.”
Chờ mấy người doanh trưởng đi, đám người còn lại biểu cảm vẫn vô cùng kỳ quái, mà Cố Ninh vẫn không hề biết ban nãy mình đã nói sau cái gì.
Tam Ca thấy Cố Ninh như vậy, ho một tiếng rồi nói với Chung Húc: “Chung Húc, cậu nói cho Cố Ninh biết, vì sao cậu lại muốn vào lữ đoàn Năm Sao?”
Chung Húc ánh mắt phức tạp nhìn Cố Ninh, sau đó mới nghiêm túc đáp: “Đó là bởi vì có thể vào được lữ đoàn Năm Sao tượng trưng cho vinh quang của một người quân nhân và cũng đó chính là sự công nhận lớn nhất đối với bản thân tôi.”
Tam Ca quay sang Trương Tiêu Bạch: “Trương Tiêu Bạch, còn cậu?”
Trương Tiêu Bạch nói: “Đó là bởi vì có thể vào lữ đoàn Năm Sao nghĩa là tôi cực kỳ, cực kỳ ưu tú. Hôm nay tôi hy sinh ba năm vì vinh quang, mai này tôi sẽ tự hào về ba năm này!” Âm thang vang dội, khí thế bức người.
Sau đó mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Cố Ninh.
Cô không còn lời gì để nói nữa.
Sau đó bọn họ bao gồm cả Cố Ninh, tổng cộng mười bảy người được trưởng ba đại đội đưa đến một ngọn núi.
“Các cô các cậu từ nơi này tiến lên, nhìn thấy chỗ nào có lưới thì chính là giới hạn, không được phép đi ra ngoài. Không có đồng đội, chỉ có kẻ thù! Lữ đoàn Năm Sao lần này chỉ cho chúng ta bốn suất. Cho nên hôm nay, tại ngọn núi này, mười bảy người mấy người phải phân cấp thắng bại!” Đại đội trưởng Chu Từ nói xong lời này lập tức khiến mọi người trở nên khẩn trương.
Giang Tuấn của đại đội Một kinh ngạc nói: “Đại đội trưởng, những năm trước không phải đều được hai mươi suất sao. Sao năm nay lại chỉ còn bốn?”
Cố Ninh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tam Ca, liền biết đây là thật, nếu không cẩn thận thì có khả năng bị loại ngay lập tức.
Chu Từ nhấp miệng, tiếp tục nói: “Doanh trưởng vừa rồi tới chính là để nói chuyện này. Bên lữ đoàn Năm Sao nói, căn cứ vào biểu hiện mấy năm nay của căn cứ chúng ta, chỉ còn bốn suất.”
Đám binh lính nghe xong lập tức không còn lời gì để nói, năm trước bọn họ đã tự mình trải qua, bị ngược bao nhiêu thảm cũng chỉ có bọn họ biết.
Đại trưởng đại đội Hai Trương Quốc Nhảy nhìn Cố Ninh nói: “Các cô, các cậu tưởng chỉ cần bắn súng tốt là được chọn sao? Hôm nay chúng ta huấn luyện chính là thực chiến diễn tập! Đó chính là chiến trường chân chính! Trên chiến trường vĩnh viễn chỉ có một cơ hội, tôi hy vọng mọi người có thể nắm chắc được cơ hội này!”
“Rõ!” Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp.
Trương Quốc Nhảy nhìn Tam Ca, ý bảo anh nói thêm hai, ba câu.
Tam Ca hắng giọng, sau đó ánh mắt quét qua Cố Ninh, Trương Tiêu Bạch, Chung Húc, Trâu Minh, Triệu Kiệt, nói: “Tôi không có điều gì muốn nói, chỉ hy vọng bốn suất kia đều thuộc về đại đội Ba chúng ta.”
Cả năm người đều nở nụ cười, sao đó giơ tay chào tiêu chuẩn quân đội với Tam Ca, đồng thanh hét lớn: “Quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hai đội khác liền cảm thấy bất mãn.
Trương Quốc Nhảy nửa đùa nửa thật nói: “ Lão Tạ, cậu đây là muốn chúng tôi liên thủ nhau xử lý đội cậu trước à!”
Tam Ca lại tự tin, tràn đầy hào khí nói: “Vậy hai cậu có thể thử xem sao, nếu dễ dàng bị mấy cậu xử lý như vậy, tôi lại đề cử bọn họ vào lữ đoàn Năm Sao sao?
Lần này nói liền khiến Trương Quốc Nhảy nghẹn họng, sắc mặt cũng đen xì.
Triệu Kiệt vừa kiểm tra súng đặc chế vừa nói: “Tôi biết mình đến đâu, trong nhóm tôi là người yếu nhất. Chúng ta trước tiên cứ xử lý hết đám người còn lại, sau đó tôi sẽ tự sát. Làm một khúc ca anh hùng bi tráng cũng rất hợp với tôi.” Lúc cậu ta nói lời này còn cười cười nói, cũng không hề có cảm giác buồn bã. Những người khác cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Cố Ninh lại nhịn không được nhớ tới cái chết bi thảm của Triệu Kiệt lúc mạt thế, tâm trạng có chút phức tạp.
Thấy sắc mặt Cố Ninh nghiêm trọng, đám người Trương Tiêu Bạch còn tưởng cô đang khẩn trương. Rốt cuộc thì Cố Ninh tuy rằng bắn súng tốt nhưng đại đội trưởng đội Hai nói đúng, bắn súng tốt chưa chắc đã thực chiến giỏi. Đặc biệt, Cố Ninh còn chưa bao giờ được huấn luyện thực chiến.
Trương Tiêu Bạch an ủi nói: “Cố Ninh, cô đừng sợ. Tuy rằng cô chưa từng được huấn luyện nhưng trong năm người cô bắn súng là chuẩn nhất, bốn chúng tôi sẽ ở ngoài yểm trợ cô. Cô chỉ cần phát huy sở trường bắn súng của mình là được.”
Cố Ninh tỉnh táo lại, đối với lời an ủi của Trương Tiêu Bạch có chút buồn cười, huấn luyện sao? Đám người Trương Tiêu Bạch chắc chắn còn chưa từng nhìn thấy máu thật! Cô còn nhìn thấy cả đàn tang thi rồi. Nhưng nói không khẩn trương cũng không phải, dù cô đã rất cố gắng hòa nhập với thế giới này nhưng vẫn không được, chỉ có thể coi đây là mạt thế mà chiến đấu. Bốn suất, cô phải chiếm được một suất!
Sau đó năm người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc cùng kiên định. Một hàng mười bảy người xuất phát lên núi.
Thời gian quy định là ba tiếng.
Vào núi sau 10 phút thì bắt đầu cuộc chiến.
Vào đến nơi, ba đội liền ăn ý nhanh chóng chia làm ba đường chạy như điên vào sâu trong núi.
Cố Ninh không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn theo phản xạ chạy theo hướng Trương Tiêu Bạch cùng Chung Húc. Tuy rằng trong tay cầm theo súng đặc chế nhưng không hề khiến cho binh lính được huấn luyện như bọn họ bị ảnh hưởng. Khi bọn họ phản ứng lại mới nhớ ra bình thường Cố Ninh chưa từng được huấn luyện rèn luyện sức khỏe, chỉ sợ cô bị bỏ lại phía sau. Nhưng đến khi quay đầu lại, bọn họ thấy Cố Ninh vẫn nhẹ nhàng theo sát.
Bọn họ duy trì tốc độ chạy gần 10 phút mới chậm rãi ngừng lại.
Mấy người Trương Tiêu Bạch thở hổn hển, theo bản năng nhìn lại Cố Ninh lại thấy cô thẳng lưng cầm súng, ngực cũng không thấy phập phồng như bọn họ mà còn cảnh giác quan sát bốn phía. Bọn họ liền khiếp sợ nhìn nhau. Có lẽ là thấy được biểu cảm của bọn họ nên Cố Ninh nói: “Trước kia tôi là quán quân Marathon nên thể lực rất tốt.” Lời này đương nhiên là cô nói dối, hồi còn đi học mới chạy có 300m cô đã muốn chết đi sống lại rồi. Cô của hiện tại đã thuần thục kỹ năng nói dối, mặt không đỏ, tim không đập, thực sự rất bình tĩnh.
Trương Tiêu Bạch dựa người vào thân cây, nhìn Cố Ninh nói: “Cố Ninh, cô thật biến thái!”
Cố Ninh nhún vai, sau đó quay sang hỏi Chung Húc: “Kế tiếp chúng ta làm gì?”
Chung Húc đứng lên, quan sát bốn phía nói: “Nơi này ẩn nấp tốt, chắc tạm thời họ không tìm thấy chúng ta đâu.”
Cố Ninh chú ý thấy nơi bọn họ đứng là một cái khe núi, sau lưng là sườn núi dốc tạo thành hình dáng như một cái chậu bị úp ngược, tình cờ che lấp được bọn họ. Phái trước là một con dốc cao với đầy cây cối cùng đất đá. Cách duy nhất để tiến vào nơi này chỉ có hai con đường rộng chỉ đủ cho một người đi qua. Địa hình này không chỉ ẩn nấp tốt mà quan trọng là có thể phục kích, không ai có thể tiến vào được. Dù bị tấn công hai bên vẫn có thể chiếm được ưu thế.
Nhưng Cố Ninh vẫn có chút suy nghĩ: “Cho nên?”
Trương Tiêu Bạch đặt mông dưới đất, kéo áo xuống một đoạn cho mát, nói: “Cho nên chúng ta ngồi chờ ở đây cho bọn họ tự tiêu diệt nhau, sau đó chúng ta làm ngư ông đắc lợi nhẹ nhàng đi ra ngoài.”
Những người khác đều không lên tiếng, hiển nhiên bọn họ đã lên kế hoạch từ trước.
Kế hoạch này nghe có vẻ hay, nhưng Cố Ninh vẫn thấy có vấn đề.
“Nếu bọn họ cũng muốn là người đánh cá thì sao?”
Cô lại hỏi: “Hơn nữa mấy người không nghĩ đến trường hợp bọn họ liên thủ với nhau xử lý chúng ta sao?”
Trương Tiêu Bạch ngừng động tác quạt gió, theo bản năng nhìn Chung Húc, xem cậu tao quyết định như thế nào.
Những người khác cũng bị câu hỏi của Cố Ninh là cho hoảng hốt, theo bản năng nhìn Chung Húc.
Chung Húc nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Kế hoạch này đều là do mấy người đua nhau lên ý tưởng, sao bây giờ lại nhìn tôi?”
Sau đó cậu ta bình tĩnh lại nhìn Cố Ninh: “Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?”
Mọi người đều giống Chung Húc nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh ban đầu ngạc nhiên, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận suy nghĩ một lúc mới ngồi xổm xuống, gọi bọn họ lại phân tích: “Thời điểm chúng ta vào núi hẳn mọi người đều thấy được, hai đại đội kia chắc chắc hiện tại không ở cùng nhau. Dù bọn họ có ý định liên thủ với nhau thì hẳn bây giờ đang trong giai đoạn quan sát lẫn nhau, không thể nhanh như vậy đã liên thủ được.”
Trương Tiêu Bạch nói: “Không sai, đám người đội Hai quá kiêu ngạo, mọi người vẫn luôn không thích bọn họ.”
Cố Ninh tiếp tục nói: “Nhưng nếu chúng ta vẫn không ra ngoài, rất khó để đoán được bọn họ là liên thủ hay tàn sát lẫn nhau. Tôi không biết mấy cậu có để ý không nhưng trước khi chúng ta vào núi, đại đội Hai đã nói một câu, chính là chúng ta chẳng lẽ không sợ bọn họ liên thủ trước xử lý chúng ta sao? Tôi đoán lúc ấy anh ta nói thế để phát tín hiệu cho đám người đội Hai. Đương nhiên, xác suất năm mươi – năm mươi, nhưng chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy được. Bây giờ điều quan trọng nhất là lên kế hoạch cho trường hợp tồi tệ nhất. Chiến đâu một mình chúng ta không sợ, chỉ sợ bọn họ quyết tâm liên thủ để giết chết chúng ta trước thôi. Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Cố Ninh phân tích, trật tự rõ ràng khiến đám người còn lại gật đầu như gà mổ thóc không ngừng.
Cố Ninh nói tiếp: “Cho nên tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tìm được một đội, mặc kệ có phải đội Hai hay không, xử lý xong rồi bàn tiếp!”
Câu cuối của cô còn mang theo chút lạnh lẽo, ngoài ý muốn khiến bốn binh lính trẻ lập tức nhiệt huyết sôi trào.