Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 27




“Ninh Ninh, sao Tiểu Phương lại đưa con về?” Mẹ Cố tò mò hỏi, mới gặp mặt được hai lần, bà đã quen thuộc gọi là Tiểu Phương.

Cố Ninh đang vội trở về mạt thế nên cũng không kiên nhẫn giải thích cho mẹ Cố, chỉ tùy tiện bảo là do Phương Pháp là người tốt, thấy cô phải xách nhiều đồ như vậy nên mới đề nghị mang lên giúp cô, sau đó bảo: “Đúng rồi, con vừa mới kiếm được công việc làm gia sư, tiền lương khá ổn, mai con sẽ qua đó thử xem.”

Mẹ Cố vui mừng nói: “Thật sao?” Nhưng xong bà lại có chút lo lắng: “Con vừa mới về nhà được hai ngày, liệu có ổn không?”

“Không sao, làm gia sư cũng không tốn quá nhiều thời gian, con có thể tranh thủ thời gian trống để học võ.” Cố Ninh nói. Đây là lý do khi nãy ngồi trên xe cô mới nghĩ ra, một mặt vừa có thể có lý do hợp lý về việc thường xuyên biến mất của mình, lại vừa có thể gánh vác được một phần tài chính trong nhà.

“Tốt, ba ủng hộ con.” Ba Cố vừa uống trà vừa nói. Ông cảm thấy sinh hoạt Cố Ninh ngày càng phong phú thì càng có lợi cho cô để mau quên đi kí ức đau thương kia. Tuy rằng đến bây giờ bọn họ không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì suốt ba tháng qua nhưng hình ảnh chật vật cùng với những biến hóa nhỏ của cô  đã chứng minh rằng những điều cô trải qua không hề dễ dàng gì. Ông cùng vợ mình đều coi như không có điều gì khác thường nhưng trong lòng luôn lo lắng những điều đó sẽ trở thành bóng ma trong tâm lý của cô.

“Con vào phòng ôn tập chuẩn bị một chút để mai đi. Nếu không có chuyện gì quan trọng không phải gọi con đâu, khi nào đói con sẽ tự ăn.” Cố Ninh nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Để không chậm trễ thời gian, cô nhanh chóng nhét mọi thứ vào trong túi, cô còn lấy cả túi ni lông dưới gầm giường cho vào rồi lập tức vào trong không gian. Mỗi lần vào đến không gian, điều đầu tiên cô làm là đem kim đồng hồ chỉnh ngược lại.

Sau đó, cô nhìn lọ thuốc mê được để gần chiếc chăn nhung lần trước, khẽ mỉm cười.

Quay trở lại mạt thế.

Một mùi hương hôi thối quen thuộc lập tức ập vào mũi.

Cố Ninh cẩn thận quan sát xung quanh rồi rời khỏi tiệm cơm.

Bởi vì là khu tập kết nên xung quanh bốn phía tang thi đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa mỗi ngày đều có người phụ trách việc tiêu diệt tang thi lang thang đi vào khu vực này.

Cố Ninh nhanh chóng mang theo một túi lớn đi vào cổng chính.

Nơi đây đang có rất nhiều người đang xếp hàng.

Trước khi muốn tiến vào trong phải đi qua phòng bảo vệ bên cạnh để kiểm tra.

Cố Ninh vừa mới đến thì đột nhiên có người gọi cô.

“Cố Ninh?!” Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi hưng phấn chạy tới chỗ cô.

Cố Ninh nghi hoặc nhìn anh ta, phát hiện mình không quen biết người này liền lập tức có chút đề phòng.

“Tôi là người của Tam Ca, tên là Trương Chiêm Tinh!” Anh ta có làn da bánh mật, thoạt nhìn vô cùng chất phát, trên mặt tràn đầy hưng phấn, lại có chút khẩn trương nói: “Tam Ca nói với chúng tôi, cô chính là em gái của anh ấy, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho cô. Cô không phải xếp hàng đâu, đi theo tôi.”

Sau đó, dưới ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, Cố Ninh được Trương Chiêm Tinh trực tiếp đưa vào.

“Cảm ơn anh.” Cố Ninh nói cảm ơn với anh ta.

Vừa đi ánh mắt Trương Chiêm Tinh vừa sáng ngời nhìn cô nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! Tôi nghe Trương Dương nói rồi, nếu không phải nhờ cô chưa chắc bọn họ trở về được! Cô cứu đồng đội tôi, là tôi phải cảm ơn mới phải. Trương Dương còn nói kỹ năng sử dụng súng của cô đặc biệt tốt, bách phát bách trúng!” Ánh mắt anh ta ngập tràn sùng bái, hoàn toàn không hề vì tuổi Cố Ninh còn nhỏ mà coi nhẹ.

Cố Ninh bị người khác sùng bái như vậy có chút không quen, cười nói: “Cũng không khoa trương như vậy.”

Trương Chiêm Tinh liền nói: “Cô không cần phải khiêm tốn! Những kẻ cô giết đều là những tên vô lại, mọi người ở đây đều biết và đều thảo luận về cô. Cái lão Vương kia lúc nào cũng tác oai tác quái, đám thuộc hạ lưu manh thì suốt ngày gây phiền toái cho mọi người, khi dễ dân chúng. Cô giết bọn họ thật là hả giận!”

Cố Ninh chính là muốn thấy hiệu quả này.

Người không phạm ta, ta không phạm người.

Một khi đã chọc đến cô, cô sẽ không để một ai được yên ổn.

Cô bắt buộc phải làm vậy, vì cô không thể đảm bảo được khi cô không có ở đây, ba mẹ cô có được an toàn hay không.

Cố Ninh tạm biệt Trương Chiêm Tinh, sau đó đi thẳng tới phòng y tế.

Cố Ninh vừa đi vừa đeo một cái túi to như vậy quả thực rất bắt mắt, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm chiếc túi kia, nhưng khi nhìn thấy người đó là Cố Ninh, ánh lửa trong mắt mọi người lập tức bị dập tắt.

Một cô gái trẻ ở khu tập kết lại dám liên tiếp giết chết ba người, làm trọng thương năm người, còn có năm người bị dọa chạy trối chết đã lan truyền khắp nơi này. Mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy cô.

Không một ai dám cướp đồ trong tay cô.

Lúc Cố Ninh đến phòng y tế, bác sĩ Cao có chút kinh ngạc.

Sau khi nhìn thấy Cố Ninh đưa cho cô đầy đủ những vật dụng cần thiết cô lại càng trầm mặc hơn, từ đó đến bây giờ còn không đến một giờ, kể cả chỉ  lái xe đến bệnh viện Lệ Thủy cũng không thể nhanh đến vậy…

Cô dù vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì, cô chỉ là bác sĩ, chỉ cần chữa bệnh cứu người, những thứ khác, đều không liên quan tới cô.

Cô sửa sang lại đồ nghề một chút liền cùng Cố Ninh đi về hướng ký túc xá.

Dọc đường đi, có vô số ánh mắt nhìn về phía hai cô.

Nhưng không một ai dám lại gần.

Trên đường có một cô bé bốn, năm tuổi tò mò nhìn Cố Ninh liền bị một người phụ nữ vội vàng chạy tới bế đi, coi cô như thể là hung thần, gặp người giết người mà chạy trốn. Chỉ do Cố Ninh vừa mới vào điểm tập kết còn chưa tới nửa ngày mà giết chết bốn người, khiến cho mọi người ai cũng sợ hãi. Nếu là một người vạm vỡ, xăm trổ, mọi người còn dễ dàng tiếp nhận, nhưng đây lại là một cô gái thoạt nhìn vô cùng đơn thuần, vô hại. Sự đối lập ấy khiến mọi người càng khó tiếp nhận, lại càng sợ hãi hơn.

Có những người vừa mới được vào đây nên không biết có chuyện gì xảy ra, lại nhìn Cố Ninh quá mức vô hại, như thế nào cũng không thể tưởng được bộ dạng khi giết người của cô sẽ như thế nào.

Nhưng điều làm Cố Ninh có chút ngoài ý muốn là, Tam Ca lại phái Trương Dương cùng La Long canh giữ ở ký túc xá, bảo vệ an toàn cho ba mẹ Cố. Đây cũng là điều cô quan tâm nhất khi đắc tội với Vương Kế Trung, lo lão ta không nuốt trôi được cục tức đó mà lấy ba mẹ cô ra để trút giận.

Đối với an bài của Tam Ca, Cố Ninh vô cùng cảm kích.

Khi thấy Cố Ninh về, đám người Trình Minh thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều biết việc Cố Ninh bị đám người vô cớ gây sự giết người, sau đó lại nghe tin cô đi ra khỏi khu tập kết, không biết đi đâu khiến cho bọn họ náo loạn lo lắng một trận. Đến giờ khi thấy cô bình yên trở về mọi người mới bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Đồng thời khi thấy trong khoảng thời gian ngắn bên ngoài cô có thể tìm được hết những đồ mà Cao Duyệt yêu cầu lại vô cùng khiếp sợ.

Đến giờ mẹ Cố vẫn còn đang ngủ, nhưng ba Cố đã tỉnh lại.

Qua lời của đám người Trình Minh, ông mới biết được Cố Ninh còn sống.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Ninh còn sống đứng trước mặt mình, ông vẫn không thể kìm được nước mắt.

Chỉ lặng lẽ vỗ lưng cô.

Sau một lúc, cảm xúc của hai người mới hoàn hoãn lại, cùng nhau nói qua về những gì đã trải qua.

Ba Cố xúc động nói: “Dọc đường này đều nhớ có cô Lí, nếu không có cô ấy giúp đỡ, ba cùng mẹ con chưa chắc đã tới được đây, càng không nói đến việc tìm được người.”

Cố Ninh có chút kinh ngạc, trước khi mạt thế xảy ra, gia đình cô cùng Lí Hồng Quyên không có giao tình gì, mẹ Cố nhiều lần nói Lí Hồng Quyên là người lỗ mãng, trong tiểu khu cũng có rất nhiều lời đồn đãi không tốt về bà ấy. Nếu bình thường gặp phải nhau, bất quá cũng chỉ gật đầu chào nhau một cái. Nhưng sau mạt thế xảy ra, Cố Ninh đã cứu bà ấy hai lần, sau bà ấy luôn đi cùng mẹ Cố. Bởi vì lúc đó chỉ có mình Cố Ninh dám giết tang thi nên mọi người ai cũng nịnh bợ ba mẹ Cố nên cô cũng không thấy bà ấy có gì đặc biệt.

Lại không nghĩ đến lúc này, bà ấy lại đứng lên giúp ba mẹ Cố thoát nạn.

Cố Ninh trong lòng tràn đầy biết ơn, sau đó hỏi: “Dì ấy ở đâu rồi?”

“Đang ngủ ở phòng bên cạnh rồi.” Hoàng Mộng Dao đáp.

Cố Ninh lại hỏi: “Ba đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Ba Cố đáp.

Ông vừa tỉnh dậy liền có mấy người chăm sóc, đến lúc này lại nhìn thấy con gái mình còn sống trở về, chính là cảm thấy ông trời đối với mình cũng không tệ, không có chút oán giận nào.

Cố Ninh ngồi xổm trên mặt đất nói với ba Cố: “Trên đùi ba bị thương nặng. Đây là Cao Duyệt, cô ấy sẽ làm phẫu thuật cho ba.”

Ba Cố có chút sợ hãi nhưng vần gật đầu với cô.

Hoàng Mộng Dao chủ động xin làm trợ thủ cho Cao Duyệt. Những người còn lại đều bị cô đuổi ra khỏi phòng.

Vì thế rất nhanh một cuộc phẫu thuật đã bắt đầu diễn ra trong căn phòng ký túc xá nhỏ này.

“Chờ tay tôi tốt hơn, chúng ta chuẩn bị một chuyến đến bệnh viện Lệ Thủy.” Cố Ninh đứng ở hành lang nói với mấy người Trình Minh.

Trình Minh cùng cổ đạo trưởng đều sửng sốt, Trình Minh hỏi: “Những đồ Cao Duyệt cần chị đều đã tìm được về rồi mà? Sao lại còn phải mạo hiểm đến bệnh viện Lệ Thủy? Nơi đó có rất nhiều người, bây giờ chắc chắn cũng có rất nhiều tang thi. Hơn nữa buổi sáng hôm nay chúng ta còn gặp một đàn tang thi ở phụ cận, giờ còn không biết chúng đã đi hết chưa.”

“Về sau chúng ta chắc chắn sẽ còn người bị thương, chắc chắn chỗ này sẽ không đủ dùng.” Cố Ninh nói. Nếu ở thế giới kia, cô là một thiên kim nhà giàu, thì có lẽ tất cả đều có thể dùng tiền để giải quyết, nhưng mấu chốt chính là hiện giờ cô đang rất nghèo, nghèo đến mức không còn một xu dính túi. Trực tiếp đi đến bệnh viện Lệ Thủy sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

“Ta đồng ý với Cố Ninh.” Cổ đạo trưởng vuốt râu nói: “Vừa nãy ngươi không có ở đây, ta cùng Trình Minh đã đi dạo một vòng, lấy được không ít tin tức. Nếu chúng ta muốn tới bệnh viện Lệ Thủy, một chút người của chúng ta khẳng định là không đủ. Ngươi có thể tuyển thêm một vài người nơi này, cung cấp thêm họ một chút vật tư liền có người nguyện ý bán mạng cho ngươi.”

Cổ đạo trưởng nói tiếp: “Ta cùng Trình Minh đi dạo cũng đã hiểu được một chút tình hình cơ bản ở nơi này. Hiện tại người đứng đầu điểm tập kết là tên Bạch Lang kia, trước kia hắn ta là trùm xã hội đen, rất nhiều tay chân dưới trướng sẵn sàng bán mạng cho hắn, trong tay còn có súng. Trọng yếu là đám tay chân của hắn vô cùng hung ác, giết tang thi không ghê tay, số lượng lên tới mấy trăm người. Bên cạnh hắn ta còn có một người đeo mắt kính tên là Ân Dư. Nghe nói đó là quân sư của hắn.”

“Tam Ca trước kia là từng là đại đội trưởng, hình như lúc ấy trong quân đội có rất nhiều người biến thành tang thi, cậu ta liền cùng hơn ba mươi mấy anh em chạy thoát được, còn mang theo được không ít súng đạn. Đến được đây liền tạm thời lưu lại, nhưng cũng không về phe của Bạch Lang mà tự thành một phe riêng. Còn lão Vương kia, trước kia có một chuỗi siêu thị, mạt thế xảy ra liền hô hào tất cả nhân viên trong siêu thị đoàn kết lại, nhét đầy vật tư vào xe đến đây nhờ cậy Bạch Lang. Nghe nói lão ta còn có mấy cái kho hàng bí mật, bên trong chất đầy vật tư, nhưng chỉ có một mình lão ta biết địa điểm. Bởi vì bây giờ toàn bộ vật tư trong khu tập kết đều do lão ta cung cấp nên không ai dám làm gì. Hôm nay mấy tên khốn khiếp kia đều là do lão ta phái tới.”

Cố Ninh nghe cổ đạo trưởng nghiêm tucs nói, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Cô rời đi nhiều nhất cũng chỉ khoảng một giờ, vậy mà ông có thể tìm hiểu tin tức một cách rõ ràng như vậy?

Như là hiểu Cố Ninh nghĩ gì, cổ đạo trưởng cười hắc hắc, nói: “Bần đạo không có bản lĩnh gì, nhưng tìm hiểu tin tức thì vẫn có thể.”

Cố Ninh không hề biết cổ đạo trưởng làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng kỳ thật tốn không ít công sức. Ông làm vẻ như vậy là để Cố Ninh thấy được năng lực của bản thân, để cô coi trọng ông chứ không phải thấy ông là người vô dụng.

Mà hiển nhiên, ông thành công.