Trở lại sảnh bệnh viện.
Cố Ninh nhìn Phương Pháp thành thành thật thật ngồi chờ gọi tên, có chút do dự.
“Khụ, khụ.” Cố Ninh có chút ngượng ngùng ho nhẹ.
Phương Pháp có cảm giác nguy hiểm, cảnh giác nhìn Cố Ninh: “Có chuyện gì?”
Cố Ninh làm ngơ vẻ mặt phòng bị trên mặt anh ta, mặt dày nói: “Phương Pháp, có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”
“…” Phương Pháp trầm mặc một lúc, dùng ánh mắt vô cùng ảo diệu nhìn Cố Ninh. Nếu không phải ban nãy anh mới tới nhà cô, hơn nữa còn hiểu rõ tình hình trong nhà, có lẽ anh sẽ hoài nghi Cố Ninh là tội phạm lừa đảo. Anh đang định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô liền buộc miệng hỏi: “Mượn nhiều hay ít?”
“Một ngàn!” Cố Ninh nhanh chóng nói: “Ngày mai, hoặc muộn nhất là ngày kia tôi sẽ trả lại anh.”
Phương Pháp đã làm công tác chuẩn bị tinh thần cho nên khi nghe thấy con số này cũng không quá ngạc nhiên, bất đắc dĩ đứng lên: “Em ở đây đợi một chút, anh ra kia rút tiền.”
“Được, cảm ơn!” Cố Ninh vô cùng cảm kích, rồi lấy lại sổ khám bệnh của mình trong tay Phương Pháp.
Nhìn bóng dáng Phương Pháp rời đi, Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, vừa mới ngồi trên ghế định lấy danh sách xem lại những thứ cần mua thì đột nhiên có người gọi tên cô.
“Ninh Ninh?!” Một giọng nữ vang lên.
Cố Ninh kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người tiến đến, biểu cảm có chút ngưng đọng. Sau đó mỉm cười với người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, thời thượng: “Dì.” Rồi gật đầu chào với Lục Gia Tử bên cạnh, dù là chào hỏi, cô cũng không muốn nhìn anh ta.
Lục Gia Tử đến bệnh viện làm kiểm tra cho mẹ của anh ta.
Chu Tố thân cận nắm lấy tay trái của Cố Ninh: “Hôm qua Gia Tử mới nói cho dì biết là con đã về, dì đang định kiểm tra xong sẽ qua thăm con. Sao con lại tới bệnh viện? Thân thể không thoải mái sao?”
Cố Ninh mỉm cười nói: “Không sao, tay con bị thương nên qua đây xem một chút. Là do con, về nhà mấy ngày rồi mà không qua thăm dì.” Tuy rằng cô đối với Lục Gia Tử không có tình cảm, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng đối với người nhìn mình từ nhỏ tới lớn, lại vẫn luôn yêu quý mình, Cố Ninh vẫn giữ phép lễ nghĩa.
“Đúng vậy.” Chu Tố oán trách nói: “Đã lâu lắm rồi con không có qua thăm dì đâu. Chú cùng Gia Tử lúc nào cũng đi công tác liên tục, dì ở nhà không có ai trò chuyện buồn chết mất. À, công ty Gia Tử có cho mỗi người mấy cân thịt bò khô, dì vẫn chưa ăn đâu, chờ con sang ăn cùng với dì nhé!”
Cố Ninh có chút chua xót.
Trước kia bởi vì Chu Tố luôn tỏ ra thân thiết cô nên cô mới sinh ra ảo giác như vậy, cảm thấy mình với Lục Gia Tử cũng nhất định giống với tình cảm mà Chu Tố dành cho mình. Nhưng vào lúc này, khi đã từ bỏ loại tình cảm này, cô mới thấy phần lớn thời gian anh ta đều như vây, chỉ đứng một bên nhìn Chu Tô ảnh hưởng tới cô, rất hiếm khi xen vào.
Cố Ninh trong lòng tự giễu một phen, trên mặt là nụ cười uyển chuyển: “Bây giờ con hơi vội, khi nào rảnh con sẽ sang thăm dì.”
“À, đúng rồi.” Chu Tố đột nhiên bừng tỉnh nói: “Không phải con đang vội tìm công việc sao? Gia Tử, không phải hôm trước còn nói cơ quan con đang trống một vị trí sao? Vừa đúng lúc Ninh Ninh đang tìm việc, con xin cho em vào công ty làm cùng đi!”
Ánh mặt Lúc Gia Tử hiện lên một tia tia không vui, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, mang theo giọng khó xử: “Vị trí kia…”
“Cố Ninh, sao anh gọi em không được?” Phương Pháp cầm tiền chạy tới. Sau khi nhìn thấy hai người đang đứng nói chuyện với cô, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Chu Tố nhìn Phương Pháp, biểu cảm tức khắc trở nên có chút vi diệu, nhìn anh rồi hỏi Cố Ninh: “Đây là…”
“Một người bạn của con.” Cố Ninh lời ít mà ý nhiều giới thiệu nói.
“Xin chào, tôi là Phương Pháp.” Phương Pháp bắt tay với Lục Gia Tử, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ánh mắt Lục Gia Tử không lộ dấu vết đánh giá từ trên xuống dưới Phương Pháp một chút, như phát hiện ra điều gì đó liền nắm tay anh ta, nói: “Lục Gia Tử.” Sau đó quay sang nói với Cố Ninh: “Công việc của em không phải lo nữa đâu, phòng anh còn trống một vị trí. Chờ công ty sắp xếp xong nhân sự là có thể đi làm. Khám xong thì nhớ qua nhà anh chơi, lâu lắm rồi ba anh cũng chưa gặp em.” Anh ta cực kỳ tự nhiên dùng tay xoa đầu Cố Ninh, giọng điệu vô cùng tự nhiên, vừa nhẹ nhàng mà gần gũi, ánh mắt còn có chút ý nuông chiều.
Cố Ninh sững sờ, bị động tác của Lục Gia Tử làm cô có chút thất thần mà quên cả né tránh, chờ đến khi cô phản ứng lại thì anh ta cũng đã rút tay về, còn tưởng là cô ngầm đồng ý liền cười đắc ý.
Sau đó mọi người liền chào tạm biệt nhau.
Nụ cười trên mặt Cố Ninh nhanh chóng tắt, dùng tay vuốt lại chỗ tóc bị Lục Gia Tử xoa loạn trên đầu, quay đầu nhận lấy tiền trong tay Phương Pháp: “Cảm ơn.”
Bởi vì cuộc găp mặt với Lục Gia Tử, tâm trạng của cô đi xuống không ít, biểu cảm trên mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn khiến cho Phương Pháp cảm thấy hụt hẫng, thái độ trước và sau khi nhận tiền của cô thay đổi cũng quá nhanh đi?
“Anh có thể giúp tôi thêm một việc nữa được không?” Thấy người phía trước mình đã được gọi vào trong, Cố Ninh đột nhiên quay sang hỏi Phương Pháp.
Phương Pháp còn chưa kịp phản ứng lại nhưng theo bản năng vẫn hỏi: “Chuyện gì?” Lời nói vừa thốt ra anh liền muốn tự vả vào miệng, đúng là mồm nhanh hơn não!
“Chờ chút nữa tôi vào xử lý vết thương, có mấy thứ cần dùng gấp, anh có thể mua hộ tôi không?” Cố Ninh nói, rồi đem tiền ban nãy Phương Pháp vừa mới đưa đưa lại cho anh, cũng đưa luôn cả danh sách những thứ cần mua.
Phương Pháp nhìn mười tờ tiền đỏ Cố Ninh đưa, có cảm giác muốn đi về. Anh ở trong lòng tự mắng mình một câu, vì cái gì không ngây ngốc ở nhà, phát ngốc cũng tốt, lại còn đến đây làm ‘cu ly’ cho Cố Ninh. Nhưng anh vẫn bất đắc dĩ nhận lấy danh sách trong tay cô. Trong lòng còn tự an ủi bản thân là vì dân phục vụ.
Rất nhanh tên Cố Ninh được gọi.
“Mời cô đi theo tôi.” Cố Ninh cầm sổ khám bệnh đi theo y tá vào phòng khám bệnh.
Phương Pháp thở dài, nhìn danh sách nãy Cố Ninh đưa liền nhìn thấy viết cái gì mà kéo phẫu thuật, kéo cắt chỉ, ống dẫn lưu,… liền nhíu mày kỳ quái nói: “Mua mấy thứ này làm gì cơ chứ?” Anh nhìn xem cô đã vào phòng khám chưa, sau đó chỉ có thể nhận mệnh lệnh đi mua đồ.
“Cô làm gì mà vết thương lại có thể rách to đến vậy?” Bác sĩ là một người đàn ông trung niên đeo kính, nhìn thấy vết thương của Cố Ninh liền kinh hãi hỏi.
“Do không để ý nên bị dao bổ dưa hấu cắt phải” Cố Ninh đáp.
“Bị dao bổ dưa hấu cắt phải cũng có thể gây ra vết thương lớn như vậy sao? Lộ ra cả xương rồi.” Bác sĩ nói đến đây có chút kinh ngạc nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của cô. Miệng vết thương lớn như vậy, nhìn thôi cũng thấy đau rồi, vậy mà cô gái này một chút phản ứng cũng không có.
“Nằm lên giường đi, trước tiên tiêm thuốc tê để lát nữa sẽ khâu lại.” Bác sĩ nói y tá chuẩn bị đồ.
Cố Ninh dừng chân, nhíu mày hỏi: “Phải tiêm thuốc tê sao?”
Bác sĩ liếc cô một cái rồi nói: “Không tiêm? Cô muốn đau chết à?”
Cố Ninh hỏi tiếp: “Nếu tiêm thì bao lâu mới hết tác dụng?”
Bác sĩ nói: “Gây tê cục bộ thường mất hai đến ba tiếng. Một số người có cơ địa đặc thù thì mất tầm mười tiếng thuốc mới hết tác dụng.”
Cố Ninh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Tôi có thể không tiêm không?”
Bác sĩ dừng động tác một lúc, nói: “… Cũng có mấy người vì tiếc tiền mà không tiêm, nhưng vừa mới bắt đầu liền hối hận.”
“Tôi không phải vì tiền, chỉ là có lý do đặc biệt thôi.” Cố Ninh nói xong còn giơ miệng vết thương cho bác sĩ xem: “Tay bị thương đến mức này tôi cũng chưa từng khóc, tôi có thể chịu được.”
Bác sĩ trầm ngâm một lúc, nhìn vết thương đến mức nhìn thấy rõ cả xương, chỉ có thể nói với Cố Ninh một tiếng: “Vậy tùy cô, nhưng đến nửa chừng đừng có hối hận.”
Cố Ninh lúc này mới yên tâm nằm lên giường.
Ở mạt thế, nếu tay phải không có cảm giác mà gặp phải trường hợp nguy hiểm cô phải xử lý như thế nào?
Vào thời điểm khâu, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Nữ y tá thấy Cố Ninh kiên trì không tiêm thuốc mê thì vô cùng tò mò, liền đừng chờ Cố Ninh hối hận kêu đau.
Nhưng ngoài dự tính là, tận đến lúc khâu xong, cô cũng không hề kêu lên một tiếng, thậm chí đôi mắt luôn nhắm hờ, thoạt nhìn như đang ngủ.
Bác sĩ cũng có chút ngoài ý muốn, cảm thán nói: “Cô không phải họ Quan đi?”
Cố Ninh cười cười nói: “Tôi họ Cố.”
Bác sĩ còn nói thêm: “Chú ý khoảng thời gian này không được chạm vào nước, tốt nhất là không nên sử dụng tay này nhiều. Đồ ăn cũng phải chú ý, không được ăn những đồ cay và gây kích thích. Tôi sẽ kê cho cô thuốc tiêu viêm, nhớ uống đúng giờ. Bảy ngày sau quay lại bệnh viện cắt chỉ.”
Khi Cố Ninh vừa rời phòng khám liền thấy Phương Pháp đã cầm túi ni lông đứng chờ cô, lập tức vội vàng bước qua đó: “Có mua được hết không?”
“Những cái khác đều mua được nhưng thuốc mê thì tiệm thuốc không bán. Phải có đơn của bác sĩ mới mua được.” Phương Pháp đem túi đưa cho Cố Ninh, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đang được cuốn băng của cô liền thu lại, tiếp tục cầm trong tay.
Không mua được thuốc mê?
Cố Ninh hơi cau mày, ánh mắt liền nhìn xe đẩy đang được y tá đẩy đi ngang qua liền thấy trên đó có một lọ thuốc mê.
“Anh ở đây đợi tôi một tí, tôi đi nhà vệ sinh.” Cố Ninh nói với Phương Pháp một câu, sau đó liền đi theo vị y tá ban nãy.
“Bận rộn ghê.” Phương Pháp thì thầm nói rồi lại ngồi xuống.
Không đến mười phút sau, Cố Ninh hai tay trống trơn quay trở về, thoải mái nói với Phương Pháp: “Đi thôi.”
“Vậy thuốc mê kia thì phải làm sao?” Phương Pháp hỏi.
“Không cần.” Cố Ninh thuận miệng nói.
Nhìn thấy còn dư lại ít tiền, Cố Ninh lại mang theo Phương Pháp đến tiệm thuốc bên cạnh mua thêm ít thuốc bổ, xong lại chạy đến siêu thị mua chút vật tư, bao gồm một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Cuối cùng Phương Pháp xách theo hai cái túi to đựng đầy đồ về xe.
Cố Ninh lấy giấy bút trong xe Phương Pháp, hỏi: “Anh đọc cho tôi số tài khoản đi, muộn nhất là ngày kia tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
???
Phương Pháp có chút kinh ngạc, ý là không định gặp lại anh nữa?
Anh không biết nghĩ sao liền nói: “Tôi không nhớ số thẻ, không thì em lưu lại số điện thoại của anh đi, khi nào gặp thì trả.”
“…” Cố Ninh rất muốn nói không phải ban nãy anh ta vừa mới đi rút tiền sao? Nhưng nói không chừng về sau lại có việc cần nhờ vả anh ta, như vậy cũng tốt liền nói: “Được, anh đọc số đi.”
Phương Pháp đọc một dãy số, rồi tự nhiên nói: “Em gọi thử xem.”
Cố Ninh nói: “Tôi không mang điện thoại.”
Phương Pháp: “…”
Khi xe dừng lại, Cố Ninh đã cố gắng từ chối để Phương Pháp xách hộ đồ lên nhà, nhưng bởi vì vết thương trên tay cô nên anh khăng khăng phải mang đồ lên hộ. Trên đường lên gặp không ít người trong toàn nhà, ai nấy cũng đều tò mò thân phận của Phương Pháp.
Xét cho cùng, một nhà Cố Ninh ở tiểu khu này cũng mười mấy năm, mọi người đều quen biết thân thích hay đến của nhà. Nhưng đây là lần đầu tiên Phương Pháp tới đây, mọi người đều nghĩ rằng việc Cố Ninh mất tích chắc hẳn là liên quan đến việc đi tìm bạn trai, và tất nhiên, chiếc xe kia của Phương Pháp cũng vô cùng gây chú ý.
Ba mẹ Cố thấy Cố Ninh với Phương Pháp nãy đi cùng nhau bây giờ lại cùng nhau về đều có chút kinh ngạc.
Định mới Phương Pháp ở lại ăn cơm tối nhưng lại bị anh uyển chuyển từ chối.
Phương Pháp làm động tác gọi điện với Cố Ninh xong liền mỉm cười tạm biệt ba mẹ Cố.
Phương Pháp ngồi trên xe nắm chặt tay lái, trong đầu có chút mơ hồ, cảm giác hôm nay mình như bị trúng tà, lại còn chủ động đem số điện thoại cho cô? Thật là…