Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 45: Làm hòa




- "Ưm..."

Sau một đợt chuông dài thúc giục Đài Thái Ngữ cũng lê bước ra đến nhưng còn chưa kịp rõ nhân dạng của người mạo muội quấy rầy nửa đêm khuya kia thì hai cánh môi hồng căng mọng đã bị phong sát một cách thô bạo.

Đài Thái Ngữ vung tay đánh loạn lên ngực nữ nhân cả gan kia hòng thoát khỏi sự chế ngự nhưng xem ra vẫn chẳng chút xi nhê, thậm chí còn mỗi lúc một cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn.

- "Ưm ~ ahhh..."

Bị ép sát vào tường vô lực phản kháng Đài Thái Ngữ chỉ còn có thể rỉ ra cái thanh âm ái muội kia tận nơi cổ họng thâm sâu.

Mùi nồng đặc của cồn khiến Đài Thái Ngữ phải nheo mi tâm nhưng hương của người con gái kia đem đến lại chính là nhớ nhung sau bao ngày thiếu vắng. Tuy nhiên, vẫn là cố trấn tĩnh, chống cự trong yếu ớt, dồn hết sức bình sinh còn sót lại vào lần cuối gỡ tay Đài Thái Ngữ mới có thể thoát khỏi vòng tay săn chắc của Lập Viễn Sa.

Không nói không rằng Thái Ngữ quệt môi liên tục, chằm chặp vào Lập Viễn Sa bằng đôi mắt nặng nề khí lạnh. Liếc cô một cái rõ sắc rồi xoay bước trở vào nhà. Điệu bộ xem chừng không mấy hoan nghênh.

Lập Viễn Sa nhìn theo nhếch nhẹ khóe môi nhàn nhạt ngụ ý dường như đã rất rõ ràng:

- "Sao vậy? Không phải thèm khát lắm rồi à? Lên hàng trăm mặt báo lớn nhỏ luôn kia mà."

Nối bước theo sau, cánh cửa lớn vừa khép lại bóng tối lập tức bao trùm lấy vạn vật chung quanh, chỉ vỏn vẹn có ánh đèn mập mờ le lói từ căn chung cư đối diện, không gian lạnh lẽo, đạm mạc và cô quạnh đến mức không thể ngờ.

- "Sa đừng có lộng ngôn!"

Đài Thái Ngữ khựng bước chẳng thèm quay đầu lại bắt đầu phát tiết.

- "Tôi lộng ngôn? Hay là em lộng hành? Mỗi lần dưới thân tôi đều van xin không hết lời vậy mà không ân ái bao lâu đã muốn tìm người để giải khuây rồi à!"

- "LẬP VIỄN SA!"

Đài Thái Ngữ bỗng dưng cao giọng.

Nhưng...

liền sau đó lại là một sự im lặng đến đáng sợ. Toàn bộ yên ắng đến độ có thể rõ được từng tiếng tim dao động của đối phương, biết từng nhịp thở ra trĩu nặng đến cỡ nào.

Cũng vì lẽ đó mà tiếng thút thít uất nghẹn phát ra cũng chẳng cách nào che giấu, nó vang vọng khắp gian phòng u tối.

Cảm thấy không đúng, Lập Viễn Sa liền tìm đến công tắc, ánh sáng vừa lan ra đã nhanh chóng rõ ràng thân ảnh nhỏ chôn chân một chỗ với khuôn mặt hốc hác lã chã hai hàng lệ trắng.

- "Ngữ..."



Lập Viễn Sa đau lòng chậm rãi từng bước một đến bên cạnh Đài Thái Ngữ vuốt ve tấm lưng gầy gò nhẹ giọng, dù đã dặn mình trước chủ đích đến là để an ủi Đài Thái Ngữ không được gieo rắc thêm muộn sầu vào lòng cô gái nhỏ nhưng chẳng hiểu tại sao những lời lẽ khó nghe này lại vô thức vọt ra từ chính miệng của cô. Bây giờ muốn rút lại dường như...đã muộn rồi.

- "Tránh ra!"

Đài Thái Ngữ gạt mạnh tay Lập Viễn Sa phũ phàng đuổi xua.

- "Thái Ngữ..."

- "Đừng chạm vào tôi!"

Phản ứng quyết liệt này khiến cho Lập Viễn Sa có chút bối rối.

- "Tôi..."

- "Tôi nói tránh xa tôi ra!"

Đài Thái Ngữ trừng mắt với cô, dứt khoát xoay người toan bước vào phòng. Nhưng vừa được vài sải chân đã bị Lập Viễn Sa tấn công từ phía sau, ghì chặt lấy như muốn nhốt cả thân thể ấy vào lòng, không cách ra một kẻ hở.

- "Thôi mà! Tất cả là do tôi khó chịu thôi. Thử hỏi nhìn người yêu của mình thân mật với người khác đến cả bàn dân thiên hạ đều thấy như thế thì ai mà không ghen cho được chứ!"

- "Nhưng Sa thừa biết tôi không có, tại sao còn nặng lời như vậy?"

Đài Thái Ngữ ra sức cựa quậy, giọng ngạt đặc hằn học chất vấn.

- "Người ta tin em mà, chỉ sợ em vui quá lại quên mất người ta thôi. Thái Ngữ, xin lỗi! Đừng giận nữa mà, có được không?"

Lập Viễn Sa rút vào hõm cổ Thái Ngữ sủng nịnh, những ngón tay thon dài lại không ngừng xoa xoa chiếc eo nhỏ nhắn kia.

- "Vậy lúc bên cạnh bạn thân gì đó lại nào để ý đến cảm giác của tôi."

Câu từ lúc này rõ hàm ý lẫy đương.

Lập Viễn Sa liền gục đầu lên vai Thái Ngữ khẽ cười thành tiếng.

Đài Thái Ngữ liếc nhìn nheo mi tâm khó hiểu:

- "Sa cười cái gì chứ?"

- "Thì ra em muốn trả thù tôi bằng cách này sao."



- "Tôi không trẻ con như vậy."

Đài Thái Ngữ bĩu môi.

Cả hai bỗng chốc lại rơi vào khoảng lặng. Lập Viễn Sa dần nới lỏng tay vòng ra trước mặt Đài Thái Ngữ trầm giọng:

- "Thái Ngữ..."

- "Viễn Sa..."

Lại đúng vào lúc Đài Thái Ngữ cất tiếng.

Cô lặng thinh không nói chờ đợi.

- "Tôi muốn hỏi một chuyện."

Đài Thái Ngữ không ngần ngừ, lập tức vào vấn đề, hốc mắt lại bắt đầu cay xè.

- "..."

- "Muốn thì đến, không thì đi. Không cần quan tâm tôi vui buồn ra sao, không để ý xem tôi nghĩ gì, tôi muốn gì. Rốt cuộc Sa xem tôi là công cụ không hơn không kém để Sa thỏa mãn hay là một con búp bê biết nói biết cười giúp Sa khỏi cô đơn?"

- "Em là bảo bối của tôi."

Lập Viễn Sa tiến tới ôm chầm lấy Đài Thái Ngữ, câu từ gãy gọn mà lai láng thâm tình.

Đài Thái Ngữ ngưng đọng chưa kịp tiếp lời thì Lập Viễn Sa đã tiếp tục. Cô không rỡn nữa, đứng thẳng lại tay dịu dàng đặt hai bên má Thái Ngữ nghiêm túc:

- "Xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi sợ mình không kìm chế được bản thân làm ảnh hưởng đến hình ảnh của cả hai. Thời điểm này thật sự không tốt nên mới đẩy em ra xa như vậy. Tôi...không còn cách nào khác. Những ngày qua để em chịu ấm ức rồi. Ngữ, xin lỗi!"

Thật ra điều mà Đài Thái Ngữ mong chờ từ Lập Viễn Sa chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Sự ôn nhu nhẹ nhàng vốn có, một lời nói tỏ bày từ tận đáy lòng.

Đài Thái Ngữ nâng tay ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh ấy đôi môi cong lên hạnh phúc đến nhường nào:

- "Đồ xấu xa! Nếu biết khó khăn thế này tôi đã không yêu Sa rồi."

- "Xin lỗi mà, đừng giận nữa nha! Sau này nhất định dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ ôm chặt em như thế này, không buông cũng sẽ không để kẻ nào cướp em khỏi tay tôi."

Lập Viễn Sa dứt lời liền đặt lên tóc Đài Thái Ngữ một nụ hôn rất sâu và rất lâu, vẻ mặt lại vô cùng tận hưởng. Bao nhiêu nỗi trăn trở trong lòng hôm nay được tỏ rõ, khúc mắc được một lần tháo gỡ khiến cho không chỉ Lập Viễn Sa mà cả Đài Thái Ngữ cũng cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu hơn rất nhiều.