Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 44: Tỏ lòng




Ra đến cổng, Lập Viễn Sa lạnh lùng giật chiếc chìa khóa trên tay anh chàng tài xế, một chữ cũng không nhả ra.

Mùi cồn phảng phất ngang mũi lúc này anh ta mới hoàn hồn vội vàng chạy theo cô cất giọng:

- "Cô Viễn Sa về sao? Để tôi lái ạ."

- "Không cần."

Lập Viễn Sa đạm mạc.

Cánh cửa ô tô vừa mở ra Lara cũng vừa ra đến, cô ta nhanh chóng cất giọng:

- "Lập Viễn Sa, đợi mình!"

Lập Viễn Sa bỗng khựng lại vài giây nhìn Lara rồi cũng không nói không rằng ngồi vào xe.

Lara mừng như mở cờ trong bụng nhưng cố nén ngoái nhìn lại anh chàng tài xế đáng thương phía sau bỏ lại một câu như tốt bụng trấn an:

- "Anh đừng lo, có tôi đi cùng cô ấy rồi."

Nói rồi chiếc xế đen loáng quen thuộc bắt đầu ngạo mạn tung hoành giữa dòng xe tới lui tấp nập, ngông cuồng mà hỗn loạn, hệt như chủ nhân của nó hiện tại vậy. Bất ổn, khó làm chủ được cảm xúc của bản thân.

"Két!!!"

Chiếc phanh rít sát đột ngột cực gắt khiến Lara không tự chủ nhoài người về phía trước, quay trái quay phải lại đánh mặt sang nhìn cô ngỡ ngàng:

- "Cậu làm sao vậy? Vẫn...chưa đến nhà mà."

- "Là cậu cố tình, đúng không?"

Lập Viễn Sa mắt vẫn đăm đăm về phía trước ngữ khí lạnh lẽo đến bức người.

- "Ý cậu là sao chứ?"

Nếu có quen nhau không may người ngoài còn nghĩ rằng Lara đây và Cư Cửu Hoan nhà kia là có bà con họ hàng hoặc thậm chí là chảy chung một dòng máu. Tính cách hệt như nhau, gây chuyện xong lại bỗng dưng hóa thành kẻ ngây ngô khờ dại, rơi ngay vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.



- "Cậu đã biết mình và Đài Thái Ngữ quen nhau?"

Cô ta bỗng im lặng không nói.

- "Cậu cũng thừa biết cô ấy không có?"

- "..."

- "Vậy tại sao lúc nãy còn cố ý nhồi rơm vào lửa thế kia?

Lập Viễn Sa đấm mạnh vào vành vô lăng bất ngờ tăng cao tông giọng làm cho Lara giật nảy người, hồn siêu phách tán. Đôi mắt sắc lẹm như muốn cắt đứt con người ra thành vạn khúc luôn vậy.

Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cơn phẫn nộ của Lập Viễn Sa nên không thể ngờ được một người con gái lúc nào cũng hòa đồng vui vẻ, cười cười nói nói với tất cả mọi người xung quanh lại có lúc giận dữ đến mức đáng sợ như thế này. Mà còn là với mình nữa cơ chứ.

Cô ta cố gắng định thần, nuốt một ngụm khí lớn rồi chậm rãi:

- "Vì mình yêu cậu."

Lần này là đến lượt Lập Viễn Sa cô ngưng đọng. Ánh mắt còn ngập tràn tia căm phẫn kia nhìn Lara nửa tin nửa ngờ nửa hoang mang khó chấp nhận.

- "Đây không phải lúc đùa."

Cô lạnh lùng.

- "Mình không đùa. Mình yêu cậu! Yêu rất nhiều, yêu từ rất lâu rồi.

Lập Viễn Sa, cậu có thể..."

- "Không!"

Cô dứt khoát.

- "Tại vì Đài Thái Ngữ đúng chứ? Cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta có cái gì tốt mà cậu lại chết mê chết mệt như vậy chứ? Trong khi những gì cô ta có mình cũng có, những gì cô ta làm cho cậu mình cũng có thể, thậm chí còn tốt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần nữa cơ mà."



Lara nước mắt lưng tròng, không nề hà câu nệ nữa mà thẳng thắn đánh vào trọng điểm.

Lập Viễn Sa bỗng cúi mặt lắc đầu, cô thở dài chậm rãi:

- "Thứ duy nhất cả đời này dù cố gắng đến thế nào cậu cũng sẽ không có được chính là...vị trí đặt cách trong tim mình."

- "Viễn Sa..."

- "Lara...nghe mình đã.

Mình không tự kiêu nhưng đó là hiển nhiên với bất kỳ ai đã có chấp niệm của đời mình. Và mình cũng vậy. Đài Thái Ngữ tuy không phải là một người hoàn hảo về mọi mặt. Tất nhiên, chuyên nghiệp trên sân khấu nhưng lại vụn về việc bếp núc; xinh đẹp, hát rất hay, nhảy rất giỏi nhưng lại không thạo chuyện thêu thùa may vá hay tính toán, luận suy; giỏi giao thiệp trong công việc nhưng với cuộc sống thường nhật vẫn còn nhiều thiếu sót. Tuy nhiên, tình yêu là bù trừ cho nhau, không phải tìm ra khuôn mẫu lý tưởng cho nhân loại mà cần một tượng đài hoàn mỹ. Đâu thể gặp người nào hơn về cái này trội về cái kia là mình bỏ người cũ để theo người mới. Đó không phải yêu mà là mưu sách sống."

Ngưng lại một chút Lập Viễn Sa mới nói tiếp nhưng giọng điệu đã dịu đi rất nhiều:

- "Cái khiến con người ta rung động ban đầu là cảm xúc và có bên nhau dài lâu hay không là tình cảm chân thành. Không phải vì xúc cảm nhất thời và những giá trị phù phiếm ngoài thân."

- "Nhưng mình yêu cậu là thật. Chân tình mình dành cho cậu không phải là thích thú nhất thời."

Nước mắt Lara đã sớm rơi thành dòng, cô ta nắm lấy tay cô nghẹn ngào như thể hôm nay không có được Lập Viễn Sa thì ngày mai không thể sống tiếp được.

Lập Viễn Sa không còn xa cách như trong cơn thịnh nộ vừa rồi nữa, mỉm môi ân cần đáp lại, nhẹ nhàng hết nấc:

- "Nhưng Lara, đơn phương từ một phía không thể gọi là yêu. Rung động mà tớ nói nó phải xuất phát từ cả hai phía thì mới có được sự đồng điệu. Từ đó mới hình thành nên thứ gọi là tình cảm để gắn bó và vì nhau. Và giữa mình và Thái Ngữ có cả hai yếu tố đó, cái mà mình không thể hình thành với cậu hay bất cứ một người nào khác."

- "..."

- "Không phải mình nói cậu không tốt mà là bọn mình không hợp nên không thể. Hi vọng cậu sớm tìm được người khác có thể đáp lại tình cảm của cậu, bên cậu, cả đời chăm sóc và bảo vệ cậu. Xem cậu là chấp niệm không quên."

- "Được. Mình hiểu rồi."

Im lặng một hồi lâu Lara đưa tay lau đi hai hàng lệ đẫm, không nhìn lấy cô một cái khàn giọng.

- "Lara..."

Bước xuống, cánh cửa đóng sầm lại, rời đi để lại cho Lập Viễn Sa với biết bao hỗn tạp.