Lập Viễn Sa đi thẳng đến Quy An - cô nhi viện ở Thành Cát - một tỉnh nằm cạnh Thủ đô Hắc Thạch.
Đứng trước cổng thôi đã vang vọng tiếng trẻ cười nói. Lập Viễn Sa chậm rãi đi vào trong. Qua đại sảnh, cô đứng khoanh tay tựa vào tường mắt ngắm nhìn những thiên thần bé nhỏ với nụ cười rạng rỡ trên môi trong khoảng sân giữa 3 dãy nhà bao quanh. Có những đứa thì đang chạy rượt đuổi bắt nhau, những đứa khác lại túm tụm dưới gốc cây cổ thụ chơi đồ hàng. Mấy đứa khéo tay thì ngồi xếp hạc giấy, ngôi sao trên ghế đá. Hồn nhiên và ngây ngô làm sao!
Lòng cô thầm xót xa. Đáng yêu thế này mà người ta lại nở bỏ rơi. Con mình sinh ra mà không cảm thấy đau lòng hay sao?
- "Cô Lập! Cô đến từ lúc nào vậy? Sao không vào trong ngồi?"
Một người đàn ông bước tới chỗ cô cùng với cây gậy trên tay. Chòm râu trắng và dài dưới cằm chốc lát lại phất phơ trước cơn gió lướt qua.
Lần này, Lập Viễn Sa đến thăm mà không báo trước như mọi khi nên mọi người ở đây không biết để đón tiếp cô đàng hoàng. Khiến họ có chút áy náy.
Lập Viễn Sa thì không nề hà. Gật nhẹ đầu nhẹ giọng đáp lại:
- "Một lúc rồi. Tôi muốn nhìn tụi nhỏ chơi một chút."
- "Mấy đứa à, lại đây ông bảo."
Nói rồi, ông lão chống gậy bước xuống bậc thềm vẫy tay gọi. Lập Viễn Sa cũng đi theo phía sau.
Vì Lập Viễn Sa rất bận, lại gần nhà hơn nên Quy An là nơi được cô ghé thăm nhiều nhất. Viện trưởng của cô nhi viện này là người hỗ trợ Lập Viễn Sa trong công tác thiện nguyện ở các nơi mà cô không có thời gian để tự đi từ 1 năm sau khi đặt chân vào showbiz. Và người ấy cũng chính là người phụ nữ đã thay cô lên tiếng đấu tranh chống lại những thành phần toxic của 6 năm về trước ở Đại Hoàng Dân Quốc. Nên Viễn Sa có phần ưu ái nơi đây hơn. Bọn trẻ cũng vì gặp gỡ nhiều mà rất quý mến cô.
- "Chúng con chào cô Sa!"
Từ đứa nhỏ nhất đến đứa lớn nhất vừa thấy Lập Viễn Sa thì đã nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn, khoanh tay cúi đầu, ngoan ngoãn đồng thanh chào cô.
Lập Viễn Sa bước lên đưa tay bế đứa nhỏ nhất từ cô gái đi cùng phó viện trưởng. Rồi khụy một gối xuống để tụi nhỏ gần mình hơn. Hết xoa đầu đứa này lại nựng nịu đứa khác. Tụi nhỏ gặp lại cô thì mừng lắm, huyên thuyên kể đủ chuyện cho Lập Viễn Sa. Đứa mới 14, 15 tháng tuổi trên tay cô cũng bi bô hòa giọng cùng.
Lập Viễn Sa lúc này trông dễ gần biết nhường nào. Cơ mặt giãn ra. Toát ra bên ngoài là sự ấm áp của một người yêu mến trẻ con chứ không còn lạnh lùng, cao ngạo như khi ngồi trên ghế Tổng Giám đốc nữa.
Chơi được một lúc thì đã đến giờ cơm. Dù họ có ngỏ lời mời nhưng dạ dày của Lập Viễn Sa không muốn tiếp nhận thức ăn nên chỉ để mọi người dùng bữa. Ên Lập Viễn Sa rảo bước trong khuôn viên của Quy An. Thư giãn một chút.
Lập Viễn Sa rất thích ở đây. Yên tĩnh. Không khí thoáng đãng, "sạch sẽ".
Cô qua vườn hoa phía bên phải đến hàng cây ăn trái sau dãy giữa, rồi vòng sang dãy bên trái. Đốt mắt Lập Viễn Sa là mặt đất được phủ một màu đỏ rực của cánh hoa lộc vừng. Một hàng lộc vừng thẳng tắp, thân to cứng cáp đang vào mùa nở rộ. Từng bông hoa nhỏ xinh kết thành một dây hoa lộc vừng miên man. Dáng buông xõa mà mềm mại, có những chuỗi thẳng dài đơn giản, có chuỗi lại cong mình phô ra vẻ đẹp quyến rũ như thiếu nữ 18 hoa xuân. Nổi bật vô cùng.
Hít một hơi thật sâu, hương hoa thoang thoảng nhẹ nhàng len lỏi vào mũi, tẩm ướp qua từng lỗ chân lông khiến cô cực kỳ thoải mái.
- "Làm gì vậy Minh?"
Một bé trai độ 10 tuổi đang lom khom dưới những gốc cây to lớn, thu hút sự chú ý của Lập Viễn Sa. Cô đến gần cất giọng hỏi.
Cậu bé này mắc hội chứng sợ đám đông. Không khi nào cô đến mà thấy cậu tập trung ra bên ngoài chơi như những đứa trẻ khác. Biết vậy, nên Lập Viễn Sa càng đối đãi nhẹ nhàng hơn.
Riêng cậu cũng rất quý cô.
- "Dạ con nhặt lá lộc vừng."
Minh lễ phép trả lời cô.
Lập Viễn Sa nhìn trong giỏ toàn lá đã héo vàng liền nheo mi hỏi:
- "Lấy lá này làm gì?"
- "Ông nói lá này sẽ trị được tiêu chảy. Con lấy để cho ông làm nước ép cho em con uống."
Minh hồn nhiên đáp.
- "Ở đây không có thuốc sao?"
- "Dạ có. Mà không hết, em con vẫn đau."
Thảo nào...Lập Viễn Sa đã biết cô thấy thiếu thứ gì rồi. Viễn Sa bước tới xoa xoa đầu cậu bé nhỏ nhắn mà hiểu chuyện này khóe môi thoáng nhếch nhẹ.
- "Con phải hái lá xanh chứ."
- "Nào! Đến đây! Cô hái cho."
Nói rồi Lập Viễn Sa đặt tay lên vai Minh, dẫn cậu bé theo mình. Vì được trồng đã lâu, toàn những cây cao vút, Minh lại là một cậu bé, không với tới cũng là chuyện bình thường.
Lập Viễn Sa đứng lên băng ghế gỗ, kéo nhánh cây tới chỗ mình, tay nhanh nhẹn tước lấy. Không mấy chốc, chiếc giỏ tre ban nãy đã đầy ắp những lá xanh mướt.
- "Cô Sa giỏi quá!"
Thằng bé vỗ tay tán thưởng. Nhìn cô cười tít mắt. Lập Viễn Sa bước xuống, còn đang phủi tay thì Minh lại cúi đầu lia lịa:
- "Con cảm ơn cô Sa nhiều lắm!"
Mắt Minh khi nói câu đó như sáng rực lên. Tự hỏi, bao nhiêu niềm vui của một thằng nhóc bị cha mẹ mình vứt bỏ chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao? Lập Viễn Sa lại càng thấy chua xót hơn với những đứa trẻ đáng thương này. Đến con chó còn biết khóc, còn biết gập đầu cầu xin người khác cứu vớt lấy mạng sống của con nó cơ mà! Vậy mang chi bộ mặt của con người mà lòng dạ lại không bằng một con thú 4 chân? Ý thức thật còn tồi tệ hơn một loài động vật chỉ biết sủa thì nói gì đến tồn tại tình người!
Lập Viễn Sa bất mãn lắc đầu. Cô chỉ tiếc bản thân mình không thể ngăn chặn được hiện thực đau lòng này đang ngày từng ngày tiếp diễn trong xã hội khi còn quá nhiều người chỉ biết thở chứ không biết nghĩ. Việc cô làm cũng chỉ là cưu mang những mảnh đời bất hạnh là hậu quả của tuổi trẻ bồng bột, của những con người không có trái tim gây ra. Là cách giải quyết khi mọi chuyện đã rồi. 1 người xây trăm người phá thì biết bao giờ mới thành một công trình hoàn mỹ được.
16h30
Lập Viễn Sa bước vào từ giã Phó viện trưởng, chào tạm biệt tụi nhỏ rồi cô ra về.
Thật ra, hôm nay, mục đích của Lập Viễn Sa khi đến đây không chỉ để thăm bọn trẻ mà còn muốn nhờ Viện trưởng tiếp tục thay mình đến trao học bổng cho học sinh khó khăn và tham gia tiệc nhỏ của một trường công lập. Rồi bàn bạc thêm một vài chiến dịch khác nữa. Nhưng không may, cô ấy đã về quê giỗ mẹ nên Lập Viễn Sa đành liên lạc sau vậy.
Khi ra khỏi cổng, vì vừa đi vừa check mail mà thư ký Hạ mới gửi nên Lập Viễn Sa đã vô tình đụng trúng một cô gái đang bước vào.
Cô bất ngờ, vội khom người nhặt lại túi đồ chơi rơi vãi trên đất của người kia, không quên nói câu xin lỗi.
Cô ấy không nói gì, chỉ gật đầu chấp nhận. Rồi lập tức đón lấy. Lạnh lùng đi thẳng vào trong.
Lập Viễn Sa nhìn theo như bị ai bắt mất hồn vậy. Ngơ ngẩn, ngây đờ. Chẳng hiểu vì sao, dẫu đã bị chiếc nón rộng vành che đi 2/3 khuôn mặt nhưng với người này Lập Viễn Sa có cảm giác gì đó rất lạ lẫm. Dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng rất mơ hồ.
Một lúc sau. Cô vỗ vỗ vào trán mình xua đi hình ảnh man mác kia. Nghĩ mình đã quá nhạy cảm rồi nên liền gác lại. Một mạch đi về hướng xe.