- "Quê chú em ở đâu?"
- "Phía Tây thành phố này, cách rất xa. Chỗ ba mẹ em ở hiện tại là một vùng quê. Chuyên canh gia súc. Không được tiếp xúc nhiều với mạng xã hội, các hoạt động tuyên truyền về cộng đồng lại càng không có. Bởi vậy...cũng khó trách họ được."
- "Thì ra là vậy."
- "Mà em thật sự rất ái mộ chị đấy! Em rất thích giọng hát của chị luôn. Mà mấy năm nay chị không còn ra nhạc nữa, em chỉ toàn được nghe lại những ca khúc cũ thôi. Vẫn rất hay!"
Cậu ta nhìn cô. Hai tay bấu víu vào chiếc khăn nói với gương mặt cảm thán!
Lập Viễn Sa cũng không thể hiện gì nhiều, nhẹ nhàng bỏ ra 2 chữ lịch sự:
- "Cảm ơn!"
- "Em học năm mấy rồi?"
Thư ký Hạ mở lời.
Cậu ta thoải mái đáp, mắt ánh lên vẻ phấn khích, tràn trề năng lượng, khát vọng được cống hiến của tuổi trẻ:
- "Năm 2. Em học ngành kỹ sư nông nghiệp. Em rất muốn sau này đưa nền công nghệ mới vào chăn nuôi và trồng trọt ở quê em. Vận dụng tối đa kiến thức của mình, giúp cho nền nông nghiệp nước nhà ngày càng hiện đại và phát triển."
- "Có chí tiến thủ đấy. Cứ như vậy mà bước tiếp. Khi thành công rồi thì không còn cản trở gì nữa đâu."
Đang trò chuyện quên hết trời đất thì có khách gọi sang tính tiền. Nam thanh niên kia mới hoàn hồn đứng bật dậy cúi đầu lễ phép chào cả 3 người rồi lật đật chạy đi.
Sau đó, cà phê của cô đã được thư ký kê phin pha ra. Lập Viễn Sa cầm lên, quét nhẹ ngang mũi, hương thơm nồng nàn quyến rũ của mùi cà phê rang bao trùm khứu giác. Lập Viễn Sa hớp lấy một ngụm, không hề chua như một số nơi rẻ tiền khác, nó là vị đắng, cái đắng ngắt áo đều khoang miệng rồi qua cuống họng trượt dài xuống bao tử. Cuối cùng đọng lại hậu vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, gây thương nhớ vô cùng!
Lập Viễn Sa nhìn qua chàng thanh niên đang tất bật bưng bê bên kia trong lòng khẽ cười một cách giễu cợt. Phải. Cô cười chính mình: cậu ta chỉ là một chàng thanh niên còn phụ thuộc vào ba mẹ nhưng đã có đủ bản lĩnh để bảo vệ được người mình yêu. Còn cô của ngày ấy, tiền không thiếu, quyền cũng thừa, ấy vậy mà lại để cô gái của mình tuyệt vọng đến nổi phải cắt tay tự tử.
Mặt này, cô thua xa rồi!
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Một cái chủ nhật nữa lại đến.
Lập Viễn Sa hôm nay không đến công ty.
3 giờ chiều, dưới phòng khách.
Ngón tay giữa thon dài tựa hồ Ngọc Bích Tân Cương nhẹ nhàng lả lướt trên phím cảm ứng. Hai chân song song, khủy tay tỳ lên gối. Hai cánh mi cong dài mỗi lần chớp động lại hệt như phượng hoàng vỗ cánh. Uy lực vô cùng!
Đôi mắt đen tuyền như hai giọt mực chăm chú vào màn hình laptop. Thi thoảng khẽ nheo lại lộ rõ chiếc mi tâm cao lãnh giữa hai đầu chân mày rậm khiến ai nhìn vào cũng phải mê đắm.
Người ta nói, con người đẹp nhất khi tập trung làm một việc gì đó. Riêng Lập Viễn Sa lại chẳng cần. Chỉ một cái thở dài của cô cũng đủ khiến vạn người gục ngã.
Cái Lập Viễn Sa sở hữu không phải nét đẹp đại trà mà những con người trong thành phố đầy ắp người này có. Nó là một loại vẻ đẹp thao túng chúng sanh. Vẻ đẹp toát ra cảm giác bức bách đầy mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn trực diện và mạo phạm.
Dân gian hay tuyền tai nhau rằng, quanh một mỹ nhân thường có 2 loại ánh mắt. Một là ghen tị của phụ nữ. Hai là say mê của cánh đàn ông. Còn Lập Viễn Sa, phát sinh ra loại thứ ba: ánh mắt si tình của những nữ nhân.
- "Hôm nay cô chủ ăn gì? Để con nấu cho cô."
Tiêu Châu mặc sẵn tạp dề từ nhà bếp đi ra. Nhìn cô hỏi.
Lập Viễn Sa vẫn dán mắt vào tài liệu. Bừa bãi trả lại hai chữ bất cần:
- "Không ăn."
- "Không được!"
Tiêu Châu cả gan lên tiếng. Quả có người chống lưng nên cứng mồm hẳn ra.
Lập Viễn Sa lúc này mới từ từ ngẩng mặt. Mày cau chặt nhìn nhỏ hầu không nói. Khuôn mặt lạnh lẽo này thật khéo dọa người mà.
Tiêu Châu gần như bị đông cứng. Mím môi lại, nhìn Lập Viễn Sa lắp bắp, mặt đáng thương biết nhường nào:
- "Cô cứ bỏ bữa thế này. Bà mà biết thế nào cũng la con cho coi."
- "Vậy thì đừng có lẻo mép."
Lập Viễn Sa gập laptop lại, đứng phắt dậy nhả ra một câu, dễ nghe ra ý đe nẹt. Rồi một tay xách máy đi thẳng lên lầu.
Lát sau, thay đồ xong, cô trở xuống. Không thấy cô bé kia đâu Lập Viễn Sa vừa xắn tay áo vừa cất giọng gọi.
Tiêu Châu nghe tiếng cô liền ba chân bốn cẳng chạy ra. Trán lấm tấm mồ hôi do hơi nóng của lửa.
- "Dạ? Cô kêu con."
- "Chưa rước Laugh sao?"
- "Nửa tiếng nữa con đi."
Lập Viễn Sa nhìn đồng hồ không nói gì rồi đưa tay vào túi lấy ra một chiếc thẻ ATM đưa cho Tiêu Châu căn dặn:
- "Lần sau gọi nhân viên chăm sóc đến nhà đi. Đừng để nó ngoài spa 1 mình nữa. Dọn dẹp lại căn phòng trên tầng cạnh phòng Laugh, mua đầy đủ dụng cụ về."
Tiêu Châu lau tay vội vào miếng tạp dề, đưa hai tay nhận lấy.
Lập Viễn Sa lại nói thêm:
- "Tiền còn dư cứ giữ lấy. Muốn mua gì thì mua, không cần đưa lại."
- "Cô chủ..."
Tiêu Châu ngẫm nghĩ thì khẽ gọi cô. Vẻ mặt đột nhiên hiện ra nét sợ sệt. Không giống con bé lanh mồm khiến cô đau đầu như bình thường nữa.
- "Con có thể gửi số tiền dư ấy về cho mẹ không? Mẹ con đang..."
Còn đang ngập ngừng, chưa hết câu nữa thì...
- "Không!"
1 từ thôi cũng đủ khiến Tiêu Châu lạnh người. Nỗi thất vọng dâng trào bao lấy tâm can. Tiêu Châu xịu mặt nhìn xuống tấm thẻ đang cầm trên tay đột nhiên sống mũi trở nên cay xè. Nhưng biết làm sao được. Dù nói là cho nhưng lệnh của chủ làm sao dám trái.
Tiêu Châu gục đầu "Dạ" một tiếng rồi lủi thủi đi vào bếp. Tấm lưng không ngừng run rẩy, thoáng qua Lập Viễn Sa thừa biết...đã khóc rồi.
Cô nhếch mép một cái rõ cao. Không mấy quan tâm, sải bước xuống tầng hầm lái xe rời khỏi biệt phủ.