Bên kia Tư Chính Khanh đang cùng Kiêu bàn việc chính sự, Tống Vân cuộn mình trong chăn, chán muốn chết mà nhìn chằm chằm hắn.
Bây giờ đúng lúc mặt trời không quá chói chang, bóng lưng hắn được chiếu sáng, thẳng tắp lại đoan chính tựa cây tùng bách.
Chất liệu của bộ y phục hắn đang mặc tốt thật, lăn lộn cả nửa ngày trong chăn cũng chẳng sợ có tí nếp nhăn. Bệnh nặng vừa khỏi, ánh mắt hắn sắc bén như một thanh gươm không vỏ, thỉnh thoảng lại cau mày, như là lâm vào trầm tư.
Tống Vân hoàn toàn thất thần, trong mắt chỉ có vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc khi bàn bạc công sự của hắn.
Haiz, ai mà biết được con người này vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan về chứ? Ở những chỗ không nhìn thấy được, miệng vết thương bị quần áo che kín đều được quấn một lớp dày bằng băng gạc.
Với đôi mắt sắc bén, nàng nhìn thấy trên vai hắn có một vết màu đen, là vết thương bị nứt ra rồi sao?
Cảm nhận được ánh mắt sáng như đuốc của Tống Vân, Tư Chính Khánh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nàng. Tuy chỉ có một chút khác biệt, Tống Vân vẫn nhận ra được độ cong nho nhỏ trên khuôn mặt nhu hòa của hắn lúc nhìn về phía nàng.
Tựa như nắng hạ gặp mưa rào, như những cồn cát khô cằn bỗng nhiên được tưới mát, càng giống như một chú bướm đang vỗ cánh một cách yếu ớt, lại khuấy lên sóng to gió lớn giữa lòng biển vô danh.
Sự thiên vị rõ ràng như vậy, Tống Vân nhỏ bé sao có thể không rung động được cơ chứ.
Nghĩ đến khí chất và cảm giác áp bức đến phát run khi lần đầu gặp hắn, Tống Vân lại nhìn chằm chằm vào bàn tay thấy rõ khớp xương của hắn. Đôi tay mạnh mẽ có thể dễ như ăn cháo mà bóp cổ nàng đến chết, vậy mà lại có thể giúp nàng lau đi nước mắt cùng bụi bẩn, có thể xâu kim thêu chữ, còn cứu giúp nàng trong lúc nguy cấp.
Hắn là một vị chủ tử nghiêm khắc, là một người anh trai khó tính, nhưng cũng là một tình lang dịu dàng.
Mãnh hổ cũng có một mặt ôn nhu như vậy, quả thật chẳng cần gì hơn.
Dường như bận hoàn thành việc chính, Tư Chính Khanh tiến đến gần trong những tia nắng ấm áp rực rỡ. Ánh mặt trời chiếu rọi những đường nét mạnh mẽ trên gương mặt hắn, trông dịu dàng đến rối tinh rối mù.
Tống Vân kiềm lòng không đặng dụi dụi xuống giường, dang hai tay ra, ra vẻ tủi thân nói: “Tư Chính Khanh, cho ta ôm một cái.”
“…”
Tuy rằng hắn nhìn cô đầy nghi hoặc, nhưng vẫn thuận theo mà ôm nàng vào lòng, sờ sờ trán nàng: “Khó chịu ở đâu à?”
“Không có.” Cô lắc đầu: “Ta chỉ muốn làm nũng thôi.” “Cả gan làm loạn.”
Hắn quát lớn, thế nhưng lại chẳng thấy chút ý trách mắng nào trên khuôn mặt ôn hòa của hắn cả.
“Hừ.” Tống Vân thỏa mãn mà cọ cọ trong lòng ngực hắn, sau đó hình như lại nhớ tới việc gì đó mà ngẩng đầu kiểm tra vai hắn, lải nhải: “Cho chừa cái tội trêu ghẹo ta, giờ thì hay rồi, vết thương nứt ra rồi đây này!”
Tư Chính Khanh hờ hững liếc một cái, một tay bế nàng nằm lại trên giường: “Cứ kệ nó đi.”
“Không được!” Tống Vân lật cổ áo hắn ra xem, quả nhiên miệng vết thương đã bắt đầu rỉ máu ra rồi “Để ta giúp chàng…”
“Nằm cho đàng hoàng, ta khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi.”
Tư Chính Khanh dùng một tay kéo nàng trở về, ôm chặt trong lòng. “Chàng không làm việc sao?”
Kì lạ thật, ác ma cuồng công việc một ngày tra án mười mấy tiếng đồng hồ lại cho bản thân nghỉ ngơi.
“Chết người giữa đường sẽ lớn chuyện đó.”
“Thế thì chàng cũng có thể làm việc mà.” Tống Vân trỏ cái bàn cách đó không xa: “Bàn đằng kia kìa!”
“Sao thế?” Tư Chính Khanh nhéo chiếc cằm xinh đẹp của nàng, đôi mắt nheo lại đầy vẻ uy hiếp: “Chán ta rồi sao?”
“Đâu có!” Tống Vân ôm chặt hắn, nhẹ nhàng đến gần ngực hắn, lời nói vì thế cũng có chút mơ hồ, nhưng lại xuyên qua da thịt, truyền thẳng đến trái tim “Ta sợ đụng đến vết thương của chàng.”
Thì ra là đau lòng cho mình.
Tư Chính Khanh cười nhẹ, xoa mái tóc mềm mại của nàng, cúi thấp đầu đến gần nàng hơn, lời nói mềm mại tựa như chuồn chuồn lướt nước: “Nàng không
có bản lĩnh lớn đến thế đâu.”
Tống Vân dời mắt, không dám nhìn thẳng hắn: “Không nghe thì thôi, dù sao chàng cũng đâu định cưới ta, quan tâm chàng làm gì.”
“Tống Vân.”
Có chút buồn rầu mà nhíu mày, hai mày Tư Chính Khanh nheo lại gần như có thể kẹp chết một con muỗi.
“Ta biết thế cục hiện tại rất nguy hiểm. Chàng còn không chắc bản thân mình liệu có gặp nguy hiểm hay không, cho nên mới không muốn cưới ta.”
Tống Vân nâng mắt, lần này không hề né tránh mà bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt hắn.
“Nhưng mà…Tư Chính Khanh, tại sao chàng lại không tin tưởng bản thân như vậy? Thế này chẳng giống chàng chút nào.”
“Không phải ta không tin tưởng bản thân.” Tư Chính Khanh dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi hồng hào đầy đặn của nàng: “Chỉ có điều…”
Tống Vân ngắt lời hắn: “Quả phụ cũng có thể tái giá mà, chàng sợ gì chứ?” Tư Chính Khanh ngược lại lại nhéo mặt nàng: “Nàng dám.”
“Lêu lêu.” Nàng lè lưỡi, khiêu khích hắn: “Không cưới thì thôi, ta không thèm lấy một người chỉ mới quen có mấy tháng đâu. Biết người biết mặt không biết lòng!”
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Tư Chính Khanh hít một hơi thật sâu. “…Kiêu.”
Lần này Kiêu không xuất hiện, chỉ nghe thấy tiếng hắn đáp lại: “Thưa chủ tử?”
“Ngày mai tung tin ta vẫn chưa chết, cho bọn chúng khua chiêng gõ trống* năm ngày vậy là đủ rồi.”
*
Ý chỉ việc ăn mừng.
“Vâng!”
“Hôn sự sẽ tiến hành đúng hạn, ngươi kêu quản gia chuẩn bị đi.” “Vâng ạ!”
Kiêu vui mừng lui xuống. “Chàng…”
Tống Vân có chút khó tin, cả nửa ngày đều nhất quyết không muốn cưới nàng, sao tự nhiên lại đồng ý cái rụp thế này.
Tư Chính Khanh chỉ là hơi cả nghĩ. Kế hoạch lần này không phải không có sơ hở, nhưng ít nhất nó cũng có thể trừ diệt những người liên quan đến Vân Sơn tự
cùng nhiều người khác. Nếu bọn chúng muốn cá chết lưới rách, thì cũng phải nắm được thóp của hắn.
Trước kia, hắn căn bản không tồn tại điểm yếu.
Hiện tại… nơi duy nhất có thể làm ầm lên chính là hắn và Tống Vân, không thể để cô chưa cưới mà đã thất thân được.
Còn chưa đầy một tháng nữa là Tống Vân đến tuổi cập kê, nếu cô đã muốn kết hôn, vậy cứ thực hiện kế hoạch trước thời hạn, chẳng qua là cho bọn chúng thêm thời gian, tránh đêm dài lắm mộng lại xảy ra tình huống không kiểm soát được.
Kiêu cách đó không xa hắt xì một cái.
Tư Chính Khanh nhếch khóe miệng: “Ta đã cho nàng như ý rồi.”
Hắn sẽ không để bản thân xảy ra việc gì, càng sẽ không để Tống Vân bị thương. Mặc dù mấu chốt của vụ án này nằm ở chỗ Thánh thượng.
Chứng cứ trong tay Tư Chính Khanh đủ để ép Thánh thượng đứng về phe hắn. Hắn sẽ từng chút một thay đổi tình trạng hiện giờ, không chỉ luật pháp, mà còn cả âm mưu của hoàng tộc và các gia tộc.
Các bộ luật được lập ra liên quan đến đàn ông và phụ nữ, giống như đồn đại, ban đầu không được tạo ra để kiểm soát dân số—dân số của những bách tính thấp hèn và vô dụng nhất trong mắt chúng.
Tư Chính Khanh rũ mắt, che giấu cơn bão đang ấp ủ trong đấy. Cha hắn chính là nạn nhân khi cái bộ luật giết gà dọa khỉ* đó của tiên hoàng vừa được ban bố.
Chỉ vì sau khi cha chiến thắng trở về, ở dưới bao nhiêu ánh nhìn chăm chú trước cổng thành mà ôm nương.
* Dùng để biểu dương công khai việc trừng trị người sai phạm để răn đe người vô tội noi gương, không phạm sai lầm. (Theo banghoi.com)
Sau khi cha qua đời, hắn cùng nương mang theo muội muội dọn khỏi phủ đệ ban đầu đến chỗ Hình Bộ thượng thư, dưới sự giúp đỡ của sư phụ mà hắn hoàn toàn được thay tên đổi họ.
Không ai nhớ rằng người duy nhất chết vì luật nam nữ không được tiếp xúc chính là cha của Tư Chính Khanh hắn.
Cơn tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực khiến Tư Chính Khanh hơi siết chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Vân, đưa ngón tay xen kẽ giữa các ngón tay nàng, dùng sức khống chế nó.
Hắn đã đợi quá lâu, giờ phút này quả thực có chút hưng phấn.
Tư Chính Khanh nhớ rõ pháo hoa cùng ánh sao của đêm đó, nhớ rõ Tống Vân nói muốn cùng hắn nắm tay, ôm ấp trước mặt bao nhiêu người. Hắn sẽ loại bỏ
tất cả các mối đe dọa tiềm tàng trước khi Tống Vân cập kê. Điều nàng mong chờ rồi sẽ đến.
Tư Chính Khanh cúi đầu, khẽ hôn lên lông mày Tống Vân. Nhưng máu đang sôi trào, thần kinh đang căng chặt, hắn gấp không chờ nổi muốn hủy diệt hết thảy những thứ không nên tồn tại, muốn cùng người mình yêu bất kể là ở nhà, ở ngoài hay bất cứ nơi nào mà hắn muốn mặc kệ tất cả mà hoan ái*.
*Làm chuyện người lớn đồ đó.
Khắc chế, ẩn nhẫn.
Mỗi một từ tương tự đều khiến hắn phát điên.
Tống Vân tận lực hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, lại không biết rằng ẩn chứa trong đó là dục vọng bị đè nén và tích tụ đến cực điểm.
Hắn sẽ “yêu thương” nàng*.
*
Một câu hai nghĩa. Dưới giường thì hiểu là yêu thương chiều chuộng, còn trên giường thì các thím biết rồi đó =))))).
Bất luận là trên giường hay dưới giường. Rất mau thôi…ngày đó sẽ đến.