Tống Vân lại nằm mơ.
Lần này không phải là đêm tối ảm đạm nữa, mặt trời nghiêng về phía Tây, đó là một buổi chiều tươi đẹp.
Vẫn là mộ viên* quen thuộc, vẫn là người đứng trước bia mộ quen thuộc.
*
Nghĩa trang
Xem ra Điền Vũ đã có tinh thần hơn so với trước kia rất nhiều, thậm chí còn có chút béo lên, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy nét dịu dàng và hạnh phúc. Đứng bên cạnh hắn còn có một cô gái dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt như trẻ con, vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Hắn kéo tay cô gái ấy. “Anh muốn kết hôn rồi.”
“Chỉ mới chớp mắt, em rời đi cũng đã được ba năm.”
“Anh vẫn luôn nhớ về em, ngày tháng trôi qua cũng mơ mơ màng màng, cũng may là có A Ninh ở bên cạnh anh.” Điền Vũ nhìn người con gái bên cạnh, ôm lấy nàng “Anh cuối cùng cũng quyết định buông bỏ em.”
“Em trước giờ luôn là người lương thiện và chu đáo, đối xử với người khác còn tốt hơn đối xử với chính mình. Anh nghĩ nếu em thấy anh vẫn tiều tụy như trước, chắc sẽ buồn thêm mà thôi.”
“Em nhất định là sẽ mong anh mau chóng quên em đi và bắt đầu cuộc sống mới. Và nhất định sẽ trách anh vì đã khiến các cô gái khác phải đợi lâu như vậy.” Điền Vũ cười cười, cứ như hóng dáng đúng đắn mà nghiêm nghị của cô đang ở trước mắt hắn, “Chính vì như vậy, nên anh mới không thể buông tay em được.”
“Là anh không cho em dũng khí, không thể khiến em nỗ lực sống tiếp.” “Hy vọng kiếp sau em sẽ có một thân thể thật khỏe mạnh.”
“Anh không muốn phụ lòng em, cũng không muốn phụ sự tin tưởng của em dành cho anh. Cho nên, anh sẽ không đến đây nữa, anh và em đều phải sống thật tốt.”
Nếu giờ phút này Tống Vân có thể nói chuyện, nàng nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.
Một đời người có lẽ sẽ từng yêu rất nhiều người. Chỉ là có một số đã trở thành quá khứ đáng được trân trọng mãi mãi, theo năm tháng dần qua, biến thành một kỷ niệm quý giá trong cuộc đời.
Tống Vân vô cùng biết ơn vận mệnh, để cho nàng có thể gặp được một người tốt đến thế trong cuộc đời vừa ngắn ngủi lại vừa dài đằng đắng như thế này.
Hiện tại, nàng đã gặp được Tư Chính Khanh.
A Vũ, anh và em nhất định đều phải hạnh phúc.
*
“Tống Vân?”
Tư Chính Khanh ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh, suy cho cùng thì mấy ngày nay hắn đã ngủ rất lâu rồi.
Nhưng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tống Vân nước mắt đầy mặt, trong lòng hắn căng thẳng, vội nhẹ nhàng đẩy bả vai cô.
“Ưm.”
Tống Vân xoa đôi mắt mơ màng tỉnh dậy, trên mặt có chút cảm giác lạnh lạnh, đầu ngón tay chạm vào một cái, mới nhận ra bản thân trong lúc ngủ mơ đã bất tri bất giác*mà rơi lệ. Nàng vừa ngẩng đầu đã nhận được ánh mắt lo lắng của Tư Chính Khanh, rõ ràng không lâu trước đây hắn mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, mà người hầu như chẳng hề hấn gì.
*Không hay biết gì
“Chàng…”
Không chờ Tống Vân lên tiếng, Tư Chính Khanh đột nhiên nắm lấy tay nàng. Những ngón tay mảnh mai xinh đẹp như búp măng* vốn có giờ đã bị băng quấn chặt. Lúc này Tư Chính Khanh mới nhớ ra lúc đó để tự cứu mình, nàng đã bám lấy vách núi, dùng sức đến nỗi móng tay đều bị bung ra.
*
Trong raw là “ngón tay như đầu củ hành”, mình search không ra nên nghĩ đây là một kiểu so sánh tương tự ngón tay búp măng ở VN mình.
Hắn cúi đầu hôn lên những ngón tay mang theo mùi cao thuốc, Tư Chính Khanh không nói năng gì, cứ thế khẽ hôn từng ngón một. Hơi thở của hắn trên mu bàn tay làm Tống Vân hơi nhột, muốn rụt tay lại, nhưng vẫn là không nỡ chối từ. Nụ hôn đầy yêu thương như vậy khiến nàng hồi hộp không biết phải làm sao.
“Nếu đã đi rồi, còn trở lại làm gì?” Hắn hỏi. “Chàng tưởng ta sẽ không quay lại à?”
Tư Chính Khanh sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Nàng sẽ. Cho dù là người xa lạ, thì nàng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Càng bởi vì là chàng.”
Tư Chính Khanh kinh ngạc ngước mắt, nhìn thằn vào đôi mắt đen nhánh lóng lánh ánh nước của nàng.
“Ta vốn cho rằng…Ta vẫn chưa thích chàng nhiều đến thế.” Tống Vân dời mắt, hiển nhiên là có chút thẹn thùng, gương mặt như có từng rặng mây đỏ, tựa ráng chiều nơi chân trời đẹp không sao tả xiết, “Chúng ta mới quen biết chưa bao lâu, cớ gì ta phải thuộc về chàng chứ.”
Hắn nắm chặt tay nàng, tiếp tục nghe nàng nói.
“Ta còn chưa kết thân được bao nhiêu thanh niên tài tuấn, vậy mà phải treo mình trên cái cây chả có tí đứng đắn là chàng á?”
Tư Chính Khanh nheo mắt, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn với lời nói của cô. “Nhưng mà nghĩ lại, chàng đối xử với ta cũng khá tốt.”
“Khá tốt?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại.
“Khụ, là vô cùng tốt.” Tống Vân muốn rút tay lại nhưnfg không thành công, chỉ có thể từ bỏ, “Dù sao thì…Khi ở bên cạnh chàng ta cũng rất vui.”
“Cho nên…” Tư Chính Khanh cố nén nụ cười trên môi, tiến lại gần, âm thanh trầm thấp cất lên: “Nàng đồng ý gả cho ta rồi?”
“Ta còn chưa nói gì mà…”
Thấy nàng cứ ấp úng ngượng ngùng, Tư Chính Khanh rốt cuộc cũng không giấu nổi nụ cười, nâng cằm đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn xoa đầu nàng, ngón tay xuyên qua mái tóc đen dày của nàng, âu yếm vuốt ve.
“Nhưng mà…Không được.” “Chàng nói cái gì?”
“Không được, Tống Vân.” Tư Chính Khanh véo véo khuôn mặt nàng, hắn cảm thấy yêu nàng thế nào cũng không đủ: “Việc cưới nàng, cứ tạm thời gác lại đã.”
“Chàng dám đổi ý?” “Tống Vân.”
Lúc hắn gọi tên nàng luôn nhẹ nhàng như vậy, cực kỳ lưu luyến, như thể muốn nói ra hết sự yêu thích trong lòng.
“Nếu như có thể, ta muốn cưới nàng ngay bây giờ.”
“Vậy thì cưới đi, còn kéo dài thêm nữa lagm gì, ta sẽ bỏ chạy cùng người khác đấy!”
“Ăn nói cẩn thận chút.” Tư Chính Khanh cảnh cáo nhéo chóp mũi nàng: “Tưởng ta không dám xử lý nàng sao?”
“Ngươi chắc chắn không dám rồi!”
Hắn buông tay ra, nói sang chuyện khác: “Ngón tay nàng sao rồi?” “Đừng có mà đánh trống lảng, Tư Chính Khanh, chàng có dám không?”
Tư Chính Khanh đột nhiên xoay người, ấn Tống Vân ở dưới thân. Hơi thở hắn nóng rực, đôi mắt đen thâm trầm, thân hình cao lớn chậm rãi cuối xuống, mang cho Tống Vân một sự áp bách vô hình: “Gan lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Tống Vân ngửa đầu, vô cùng ngang ngược nói: “Chàng tưởng ta sợ chàng à?”
“…”
Làm bộ làm tịch cũng rất gì và này nọ đó.
Bỏ qua lời khiêu khích vô ích của Tống Vân, Tư Chính Khanh mím môi ngồi dậy, cánh tay dài lấy tách trà qua một bên, nhấp một ngụm. Cổ họng khát khô được thấm nước, hắn lúc này mới chậm rì rì mà áp xuống lần nữa.
“Nếu nàng muốn dạng chân ra bị ta nện cả đêm, trải nghiệm cảm giác ngày mai không khép chân lại được, eo đau, giọng cũng khàn đặc…” Tư Chính Khanh tùy ý mà rút dây áo nàng, mười phần uy hiếp: “Thì có thể tiếp tục chọc giận ta.”
“…”
Tống Vân lập tức đầu hàng, y như rùa đen rụt cổ, không dám lên tiếng: “Vết… vết thương của chàng vừa khỏi, hay là đợi vài ngày nữa rồi nói tiếp…”
Không có tiền đồ.
Liếc nàng một cái, Tư Chính Khanh giúp nàng đắp lại chăn, xoay người xuống giường.
“Kiêu.”
“Thưa chủ tử.”
Kiêu không dám ngẩng đầu, dù gì thì Tống Vân vẫn còn ở trên giường. “Kế hoạch thế nào rồi?”
“Tin tức về cái chết ngoài ý muốn của người đã được truyền ra ngoài rồi, rất nhiều kẻ đều đứng ngồi không yên.”
“Tốt.” Tư Chính Khanh cười lạnh một tiếng: “Tặng ta món quà lớn như vậy, cũng đã đến lúc chúng ta đáp lễ rồi.”
“Danh sách đã sắn sàng chưa?” “Ở đây.”
Kiêu vội vàng đem lá thư ở trong ngực dâng lên, Tư Chính Khanh đọc nhanh như gió, càng đọc sắc mặt càng kém.
“Vậy mà lại nhiều như này…”
“Chủ tử, danh sách này được gửi tới, phỏng chừng là muốn quét sạch quan viên triều đình!”
“Ta chính là muốn như vậy.”
Tư Chính Khanh cất lá thư đi, lấy ra sợi chỉ vàng quan trọng nhất. Hắn cầm thứ này ra so sánh, phát hiện nó đúng là thứ được sử dụng trên chiếc túi cá vàng của nhất phẩm quan viên*. Hắn phái người đi theo dõi, cuối cùng phát hiện người đàn ông cầm túi cá vàng hơi rút dây ra——Cũng may hắn ta vốn chẳng để ý, nếu sửa lại thật thì đã chẳng tra ra được rồi.
*
Chức quan cao nhất, đứng đầu triều đình thời xưa.
May mắn cũng rất quan trọng.
Tư Chính Khanh tìm hiểu nguồn gốc, tra được một nhóm quan chức có liên hệ chặt chẽ với hắn ta. Theo dõi nửa tháng, cuối cùng cũng có được chứng cứ bọn chúng lén lút giở trò đồi bại với trẻ nhỏ.
Nơi cất giấu lũ trẻ chẳng phải nơi nào xa lạ, mà chính là một căn phòng tối trong phủ đệ của vị quan lớn kia.
Hắn đã sớm bí mật sắp xếp lại tất cả manh mối về vụ án của Vân Sơn tự và đưa chúng cho sư phụ. Nếu hắn không may bỏ mạng thì cũng có sư phụ giúp hắn điều tra.
Thế nhưng hắn lại sống.
Nhưng cuộc chiến giữa họ vẫn chưa dừng lại. Vẫn còn phải xem liệu thánh thượng có sắn sàng diệt trừ tận gốc cục u ác tính này hay không, vẫn còn rất nhiều việc phải tiếp tục bày mưu tính kế.
Tư Chính Khanh thiêu hủy sợi chỉ vàng kia, nhìn nó về với cát bụi trong lòng bàn tay.
Cho dù đó là thứ súc sinh bẩn thỉu hay là đủ thứ điều lệ vô lý. Đều sớm nên biến mất.
*
Lời của tác giả: Ngọt ngào lái lơ ~