Chương 2: Nguy cơ nổi lên
Long ngồi ở trong phòng nhìn Ngọc bỏ qua những lời hắn nói và lên giường ngủ. Hắn không nhìn thấy thật nhưng bản thân lại có thiên phú về tinh thần lực, nhờ đó mà hắn có thể dùng tinh thần lực dò quét nhận biết được tình huống xung quanh. Những gì hắn nói với Ngọc đều là thực, đêm nay chính là toàn thế giới sẽ đồng loạt phát sinh dị biến, hắn không dám phỏng đoán, chính xác hơn hắn không đoán được thế giới sẽ đi về đâu khi con người chủ nhân của hành tinh này đứng đầu chuỗi sinh vật sẽ trong một đêm mất đi vị thế của mình. Mặc khác họ sẽ phản ứng như thế nào nếu bản thân sở hữu một năng lực chỉ có trong mơ, tiểu thuyết, phim ảnh. Ai biết họ sẽ làm gì đặc biệt là những tên đầu óc không bình thường, những tên t·ội p·hạm. Hắn đi ra khỏi ghế và ngồi xuống sàn nhắm mắt định thần.
Một đêm trôi qua, Ngọc thức dậy với cơ thể uể oải, mắt cô mông lung, cô dụi dụi mắt khi thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng trong phòng cô.
- A..
Cô vừa kêu lên một tiếng nhưng sau đó lại tự lấy tay bịt miệng mình lại, vừa nãy cô vẫn còn ngái ngủ quên mất những gì xảy ra tối hôm qua, nhìn về phía Long cô nghĩ rằng tên này thật sự ở ngồi ở đây suốt đêm qua. Cô cảm thấy đau đầu khi nhớ lại những gì hắn nói. Cô không mấy tin tưởng, điều kỳ lạ như ma quỷ có thể xảy ra nhưng dị biến theo cách nói của Long thì không thể xảy ra đâu. Cô rời khỏi giường gấp chăn màng lại bắt đầu rửa mặt chuẩn bị một ngày đi học của mình.
- Chào buổi sáng.
Long đứng dậy hắn cứ thế đứng ở đó làm một vài động tác dãn người.
- Ồ chào anh.
Ngọc cảm giác một chút khác lạ từ trong lòng giờ nghĩ lại thì trước giờ đây là lần đầu tiên có một tên đàn ông ở qua đêm trong phòng mình, cô là một người không ngại những vấn đề như thế này, có lẽ do tác động từ những chuyện xảy ra ngày hôm qua mà trong lòng cô hơi có chút dựa dẫm vào hắn chăng. Cô lấy ra hai cái tô và mì gói là một sinh viên kinh tế không khá lắm nên trong phòng cô chỉ có bấy nhiêu.
- Anh ăn mì gói chứ.
- Có thể.
5 phút sau trong khi hai người đang bưng lấy tô mì, thì Long lên tiếng.
- Cô có suy nghĩ về chuyện tôi mời cô làm đồng đội tối hôm qua không.
- À… thì anh biết đấy những chuyện như thế này quả thật quá sức đối với tôi, tôi nghĩ mình nên làm một người bình thường thì sẽ tốt hơn.
Ngọc lựa lời từ chối mà cô cho rằng sẽ ít đụng chạm gì tới hắn. Long im lặng, hắn vẫn tiếp tục ăn mì. Ngồi ở một bên quan sát hắn Ngọc vẫn lấy làm kỳ khi tên này thừa nhận mắt hắn không thấy gì nhưng lại hành động không khác gì người thường.
- Được thôi, vậy tôi xin phép đi đây, cảm ơn vì tô mì.
Long đặt tô mì xuống đứng dậy và rời khỏi phòng của Ngọc trước sự ngỡ ngàng của cô.
“Tên này cứ thế mà đi rồi, không phải tối qua còn gì sao”
- Mặc kệ tên này.
Cô không nghĩ nữa mà thu dọn chuẩn bị đi học.
Rời khỏi khu nhà Long vẫn chưa rời đi, hắn đi xuống dưới và chờ cô. Bây giờ thì đường phố chưa có bao nhiêu người nhưng lúc này dưới sự tra xét tinh thần lực của hắn thì một vài người xung quanh đây bắt đầu nhận ra trong cơ thể mình có chút sự thay đổi. Việc dị biến có lẽ đã hoàn tất nhưng để biểu hiện ra bên ngoài thì cần một chút thời gian, dị năng trong cơ thể có thể sẽ phải cần một đều kiện nào đó để kích hoạt, tỷ như bản thân gặp nguy hiểm.
- Việc để cô ấy trở thành đồng đội của mình có thành công hay không đây, bà có chắc là cô gái đó sở hữu con mắt đó, cả đêm qua mình chẳng cảm giác được gì từ con mắt của cô ta.
Long biết Ngọc sở hữu phá giới chi nhãn cũng nhờ người bà đã nuôi dạy mình, người sở hữu năng lực đoán được một chút tương lai, cũng chính là người mà hắn nói với Ngọc là người đã đoán được ngày thế giới dị biến.
Bùm.
- Nguồn năng lượng này là ?
Một t·iếng n·ổ phát ra từ phía bên trái khu nhà trọ của ngọc, nó cách nơi này không quá xa, ở nơi đó có một nguồn năng lượng kinh người đang bộc phát.
- Là của con người hay là quái vật ?
Long lẩm bẩm, hắn hơi chần chờ một chút vẫn là đi xem xét tình huống hay ở lại đây quan sát Ngọc. Bình thường thì hắn là một thành viên trong một nhóm chuyên tiêu diệt những con quái vật t·ấn c·ông con người.
Ầm.
- Có v·a c·hạm, là đang giao chiến.
Không chần chờ nữa hắn phải đi quan sát tình hình thế nào, lượng năng lượng này trước giờ hắn rất ít khi gặp qua. Hắn nhấc chân chỉ trong chốc lát hắn đã cách địa điểm mình đứng trước đó cả trăm mét. Long đang thi triển một loại thân pháp giúp cho bản thân có khả năng tăng tốc nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
- Ước chừng là cách nơi này 1km. Nguồn năng lượng ngày càng mạnh.
Có lẽ hắn đã đoán đúng, khi càng tới gần thì hắn đã cảm giác được có hai nguồn năng lượng rất mạnh mẽ đang đối đầu nhau. Mọi người xung quanh đây có vẻ đã tỉnh giấc, tiếng la hét bắt đầu xuất hiện, mọi người bắt đầu chạy tán loạn. Khi tới nơi Long phát hiện có một con quái vật có hình dạng như là một con gà trống khổng lồ đang đối đầu với một gã đàn ông, mà hiện tại da dẻ của ông ta hiện lên một lớp vảy rất thô cứng.
Đứng ở một bên Long dùng tinh thần lực của mình quét ngang xung quanh, phạm vi tinh thần lực của hắn là trong bán kính 500m trong phạm vi đó mọi sự vật đều bị hắn nắm rõ như trong lòng bàn tay của mình.
“Rất mạnh”
Đó là những gì trong lòng của hắn nghĩ, sự mạnh mẽ này không phải nói là người đàn ông đó và con gà kia thực lực mà là nguồn năng lượng bên trong họ. Con gà đó chắc chắc đã nhận được một lượng năng lượng cực kỳ lớn nên cả cơ thể nó mới to lớn như thế này, nó cao khoảng chừng 4m, toàn thân nó ánh vàng lên.
“Một con kim kê”.
- Hay lắm con gà kia tao nuôi mày suốt bấy lâu nay định hôm nay làm thịt thế mà mày giám phản kháng rồi còn biến hóa, tao đây sẽ cho mày vô nồi.
Nói rồi người đàn ông với lớp vảy cứng kia lập tức lao lên về phía con kim kê. Kim kê chỉ nghiêng đầu nhìn xuống gã với một bên mắt, có lẽ đã được nhân tính hóa mà ánh nhìn của nó xuống gã chủ cũ như là đang kinh miệt, ta đây không phải là một con gà như trước đây chỉ biết ăn và đạp mái. Nó nhấc cái chân giờ có kích thước như cái cột nhà, móng vuốt sắt nhọn từ những ngón chân nó hung hăng dẫm xuống. Người đàn ông thấy vậy không những không lách đi mà còn thủ thế giơ nắm đấm, đấm thẳng vào lòng bàn chân nó.
Ầm.
Mặt đường chỗ người đàn ông bị s·ụt l·ún xuống một lỗ to mà con kim kê thì bị lực của nắm đấm đẩy lùi chân của nó. Kim kê bắt đầu cảm thấy phẫn nộ, nó vung vẩy hai cánh của mình lên dùng hai chân của mình một trận loạn đạp. Mặt đường rung lắc dữ dội, những vết cào xuất hiện, khói bụi bay mù mịt. Gã đàn ông lúc này cũng không phải hạng vừa khi liên tục vung quyền đón đỡ những cú đạp của kim kê.
Long chuẩn bị rút kiếm xử lý kim kê, thì xung quanh lại phát sinh dị biến, một người đang bỏ chạy toàn thân anh ta bốc lửa lên, một người khác thì một bên cánh tay biến thành lưỡi đao. Chưa dừng lại ở đó những con vật thường ngày tưởng như chỉ biết sống chui chúc như thằng lằn, chuột thì bây giờ chúng lại xuất hiện ngang nhiên và mang một hình thể to lớn, có con trên người cũng sinh ra các bộ phận mới.
A a a
Ầm
Chít
Grào
Âm thanh hỗn loạn ở khắp mọi nơi. Long cảm thấy không ổn hắn không thể xử lý hết được mọi thứ ở đây, hắn quay lại khu nhà mà Ngọc đang sống.
- C·hết tiệt, đáng lý ra không nên chạy tới đây.
Long hơi lo lắng nếu xảy ra hỗn loạn có thể sẻ rất khó tìm thấy Ngọc. Hắn bắt đầu thi triển thân pháp ở cấp cao nhất, thân thể hắn lúc này như thể đang bay trên không trung. Trên đường đi hắn cũng đã nhận ra được theo thời gian trôi qua nhiều người và động vật bắt đầu phát sinh ra dị biến. Sợ hãi, lo lắng, hưng phấn là những gì mà Long có thể cảm nhận được từ những con người nơi đây khi hắn dùng tinh thần lực quét qua. Đứng dưới khu nhà dưới sự dò xét của Long thì Ngọc vẫn đang còn ở trong nhà, cô đã nhận ra sự hỗn loạn xung quanh, cô thò đầu ra cửa sổ quan sát.
- Á !
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt cô làm cô giật mình lui về sau song sắt cửa sổ. Chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì thì có vài đạo vệt sáng hiện lên.
Keng Keng.
Song sắt cửa sổ bị cắt ra làm vài khúc rơi ra ngoài, một bóng người lao vào phòng cô, nhìn kỹ lại thì đó là Long người mà lúc nãy đã đi ra ngoài.
- Cô ổn chứ, nhìn cô có vẻ hốt hoảng.
- Hốt hoảng cái đầu anh, do anh nhảy từ cửa sổ vào đấy chứ.
Ngọc tức giận, cô đang lo lắng khi bên ngoài phát ra t·iếng n·ổ liên tục thì tên này bỗng nhiên xuất hiện từ cửa sổ rồi còn chém bay luôn song sắt, muốn hù c·hết mình đây mà. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh.
- Chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy, còn anh làm sao có thể nhảy lên đây được ở đây chí ít cũng phải tầng 8 đấy.
- Nó xảy ra rồi.
Long đáp lại ngắn gọn với giọng nặng nề.
- Cái gì xảy ra cơ, anh nói gì vậy.
Ngọc vẫn chưa hiểu những gì Long nói, nhưng giọng nói mang tính nghiêm trọng của Long khiến cô phải dừng một chút để suy nghĩ.
- Anh nói là dị biến ?
- Đúng.
Ngọc chạy vội ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xuất hiện trước mắt cô là những thứ vượt ngoài sức tưởng tượng, dị biến ư có lẽ chỉ đến thế là cùng.
Ầm ầm.