Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thế Giới Dị Biến

Chương 1: Dị biến phát sinh




Chương 1: Dị biến phát sinh

Trong bóng đêm giữa lòng thành phố một cô gái trong một ngõ hẻm đang chạy thục mạng. Một thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng của cô, đó là một sinh vật mang hình thù kỳ dị, thân hình cao khoảng 3m, nó chạy bằng bốn chân trong đó hai chân trước dài hơn hai chân sau, nước dãi từ hàm răng sắc nhọn của nó không ngừng chảy ra, mỗi bước nhảy của nó đều để lại một dấu chân sâu trên nền xi măng.

- Ai đó, cứu tôi.

Cô gái vừa chạy vừa la thất thanh.

Bộp!

Chân của cô vướng phải một thứ gì đó, không thể lấy lại thăng bằng cô ngã nhoài về phía trước, cô cảm thấy đau đớn, máu chảy ra từ những chỗ tiếp xúc với mặt đường. Cô nghĩ rằng thế là hết, tại sao bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh này, cô muốn đây chỉ là một giấc mơ, cô chỉ đi làm về như mọi khi, khi bước xuống xe buýt đi vào khu hẻm nơi cô ở trọ thì đột nhiên sương mù xuất hiện, kéo theo đó là liên tục những cơn rung lắc như đ·ộng đ·ất, có rất nhiều tiếng đổ vỡ, tiếng hét liên tục vang lên. Cô vội vàng bám vào một cây cột điện như thể nó sẽ che chở cho cô.

Sau mười phút thì mọi thứ trở lại bình thường, khi cô mở mắt thì không thể tin vào mắt mình cái thứ bóng đen xuất hiện trước mặt cô bắt đầu nhe hàm răng nanh sáng bóng trong màn đêm. Ban đầu cô chỉ nghĩ là đầu mình còn mơ hồ do cơn chấn động hồi nãy nhưng những gì sau đó là sự thật.

- Khốn kh·iếp, cái gì đang xảy ra thế này.

Cô chửi rủa la hét trong bất lực.

Xoẹt

Grào

Một âm thanh xé gió kèm theo một luồng sáng trắng bay thẳng về phía con quái vật, con quái vật kêu gào trong đau đớn. Cô gái chỉ cảm thấy cái gì đó nóng ấm sền sệt rơi vào cơ thể mình, nó có mùi tanh tưởi, cô định thần lại xem xét thì thứ đó hình như là máu của con quái vật. Con quái vật đau đớn lùi lại.

- Nó đã b·ị t·hương, sao có thể.

- Cô không sao chứ.

Một giọng nói của một thanh niên vang lên, cô gái quay đầu về phía bên cạnh mình thì đã thấy một chàng trai tay đang cầm một thanh kiếm đứng cạnh mình. Cô hoảng sợ, cô sợ con quái vật đó, cũng hoảng sợ chàng trai đang cầm v·ũ k·hí này. Nhưng nghĩ đến có vẻ là anh ta đã cứu mình nên cô bĩnh tĩnh miệng ấp úng nói.

- Tôi không sao, cái đó… con quái vật đó như thế nào rồi.

- Nó trông vẫn còn khỏe mạnh lắm, nhưng mà… không được lâu đâu.



Cô gái không kịp phản ứng lại những gì chàng trai nói thì vụt cái cậu ta đã lao về phía con quái như một ánh chớp. Trong bóng tối của con hẻm cô chỉ hơi lờ mờ thấy bóng dáng cậu ta và con quái vật v·a c·hạm vào nhau, thứ sáng tỏ nhất chính là thanh kiếm trong tay anh ta, mỗi đường kiếm của cậu ta đều gây ra sát thương cực lớn cho con quái vật, nó kêu gào thảm thiết, một cái chân trước của nó bịt cắt đứt, mùi máu tanh nồng nặc khắp con hẻm. Ấy thế mà lúc này cô gái chỉ cảm thấy hình bóng cây kiếm của chàng trai thật đẹp.

Không

Phải nói là đường kiếm của cậu ta thật lộng lẫy và dứt khoát. Nó còn đẹp mắt hơn cả những gì phim ảnh thể hiện.

Rầm

Đang đắm chìm trong đó cô chợt tỉnh lại khi nghe thấy âm thanh ngã gục của con quái vật. Cô chật vật đứng lên, chân cô vẫn còn run, cô cảm giác có gì đó ươn ướt giữa hai chân mình, cô nghĩ rằng có thể cô đã bài tiết ra trong sợ hãi.

Chàng trai làm động tác thu kiếm vào vỏ, nhìn kỹ lại lúc này thanh kiếm của anh ta trông giống như một cây gậy. Đó là sự ngụy trang bên ngoài thanh kiếm để giống như một cây gậy bình thường ư, cô gái đã nghĩ thế, dù sao thì mang một thanh kiếm lộ liễu ra ngoài đường như thế này thì thật không hợp lí tý nào. Anh ta quay người lại đi về phía cô gái, trong bóng tối cô gái không thể nhìn thấy mặt chàng trai, cô chỉ thấy một hình bóng lờ mờ của một chàng thanh niên có vóc dáng cao ráo.

- Con quái vật đó đã bị tôi giải quyết, tôi tên Long, còn cô tên gì?

- Ngọc… đó là tên của tôi.

Giọng cô gái vẫn còn run rẩy.

- Xem ra cô vẫn chưa bình tĩnh lại, nhà cô gần đây chứ?

Một lát sau Ngọc dẫn hắn đi về phía phòng trọ của mình, khi về đến phòng và bật đèn lên cô mới nhận ra vẻ ngoài của mình hiện tại thật nhớp nháp, các vết trầy ở tay và còn chiếc quần bị ướt của mình, cô vội vã chạy vào phòng tắm.

- Xin lỗi, tôi phải thay lại bộ đồ đã, anh cứ ngồi tự nhiên.

- Không sao.

Long trả lời đó không phải là vấn đề mà hắn để ý. Hắn tìm kiếm một chiếc ghế và ngồi xuống.

Trong phòng tắm Ngọc vội vàng tắm rửa, thay đổi quần áo, khi dọc đường về cô đã bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy nghĩ về những thứ mình gặp phải, cô nghĩ có thể Long sẽ biết thứ gì đó, trông anh ta không giống người bình thường lắm.

Bước ra phòng tắm, Ngọc bắt đầu rót một ly nước ấm cho Long. Bây giờ cô mới để ý mắt của Long có gì đó không đúng. Khi cô đưa ly nước cho anh ta, thì tròng mắt của anh ta không có di chuyển.



- Xin lỗi, mắt anh hay là tôi nhìn nhầm.

- Không sao, tôi bị khiếm thị.

- A!

Ngọc giật mình la lên nhưng vội vàng bưng lấy miệng, trong lòng cô lập tức xuất hiện rất nhiều dòng suy nghĩ, tỷ như một người mù như anh sao lại hành động giống người bình thường thế, lúc đánh con quái vật đó thì sao, rồi quái vật đó là gì. Dường như phát giác được tâm tư của Ngọc, Long lên tiếng.

- Tôi biết cô muốn hỏi gì, để tôi suy nghĩ chút đã.

Long hơi trầm tư sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, một lúc sau hắn mở miệng, dù sao việc hắn gặp cô cũng không phải trùng hợp, nói đùa đâu cái thành phố Siwo rộng lớn này để một người như hắn gặp phải cô gái đang bị quái vật truy đuổi rồi để hắn tới cứu.

- Lúc nãy cô có cảm giác được chấn động và sương mù.

- Có.

- Thế giới này đã thay đổi, nói thế nào nhỉ là thế giới này đã phát sinh một số sự tình, như quái vật xuất hiện, con người bắt đầu tiến hóa. Ừm đại khái như vậy.

- ?

Ngọc sững người trước câu trả lời của hắn, cái gì mà thế giới thay đổi, quái vật, tiến hóa. Cô cho rằng tên mù trước mặt này có phải do không thấy được nên đã tưởng tượng những thứ trước mắt mình thành thế giới thay đổi.

- Anh đang nói…

Ngọc định phản bác lại nhưng cô chợt nhớ những gì vừa xảy ra với mình, cô lấy hai tay ôm đầu, từ từ vuốt xuống khuôn mặt của mình, hai tay bàn tay chắp lại để trước môi, cô bắt đầu nghĩ lại những gì mà Long vừa nói. Cô mở miệng giọng nói hơi nhỏ.

- Là thật.

- Đúng, là thật.

Long trả lời dứt khoát, hắn không có muốn nhiều lời a, sự thật ngay trước mắt rồi còn gì.



- Vậy anh là ai. Không ý tôi là sao anh có thể g·iết được con quái vật đó.

- Tôi là một người dị biến được người khác dạy cho một ít võ phòng thân. Hiện tại tôi đang tìm kiếm một đồng đội, và cô chính là người mà tôi nhắm tới.

- Tôi là đồng đội mà anh tìm kiếm.

Ngọc ngạc nhiên trước lời nói của Long. Đồng đội gì, đồng đội đánh quái vật sao, cô là một sinh viên bình thường làm thêm vào buổi tối, làm gì có khả năng như anh chàng này được.

Long thấy cô có vẻ không tin vào lời hắn nói nên bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn mọi chuyện.

Cách đây 3000 năm trước thế giới đã bắt đầu xảy dị biến, theo đồn đoán có thể là do năng lượng từ một chiều không gian khác xâm nhập vào hành tinh này. Các sinh vật kỳ dị cũng bắt đầu xuất hiện, nhưng số lượng không nhiều. Con người cũng hưởng lợi từ việc này khi cơ thể được cường hóa mạnh hơn họ đã tu luyện trở thành võ giả, một số người thì trở thành dị loại có được năng lực phi thường mọi người gọi đó là dị năng giả.

- Vậy là anh nói những thứ này cách đây 3000 năm trước đã xuất hiện và ít ai biết tới. Nhưng còn bây giờ.

- Bây giờ, như cô vừa thấy chấn động hồi nãy là việc dị biến đã bắt đầu lan tràn, trước đó có một người sở hữu dị năng đoán trước tương lai rất nổi tiếng, người đó đã cho ra kết quả và đó chính là đêm nay. Khi bình minh ngày mai hiện lên thì cô sẽ thấy, thế giới này sẽ thay đổi như thế nào.

- Còn việc anh muốn tìm tôi làm đồng đội là sao.

Sắc mặt của Long trở nên nghiêm túc lại, kéo theo đó Ngọc cũng trở nên chuyên chú.

- Vì cô sở hữu con mắt đó, con mắt đã biệt tích 1500 năm từ khi thế giới dị biến. Con mắt có thể khám phá được mọi kết giới, Phá giới chi nhãn.

Long tuyên bố lý do của mình. Ngọc thì sững sờ trước những gì hắn nói. Cô cười khổ, cả đêm nay có thể nói cô hiểu được những gì Long nói, nhưng cũng không hiểu được những điều đó. Cả người cô bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Cô nghĩ cô sắp bị tên này tẩy não thành công. Cô đau đầu không muốn nghĩ nữa. Cô nhìn lại cái tên không bình thường ngồi trước mặt cô.

- Tôi mệt rồi, tôi phải nghỉ ngơi đây, anh có thể rời đi hôm khác nói tiếp.

Long vẫn ngồi đó không di chuyển. Hắn nói

- Tôi sẽ ở đây, chờ tới khi cô đồng ý.

Ngọc bắt đầu thấy tức rồi, nhưng thôi kệ tên này cũng võ nghệ siêu quần, hắn muốn làm gì sao cô cản được.

- Anh muốn nằm ở đâu tùy ý, trừ giường của tôi.

Nói xong Ngọc đi thẳng tới giường và nằm xuống.