Chương 42 : bộ tộc hài cốt
Đi vào sâu bên trong hắn cũng chẳng phát hiện ra được cái gì cho đến khi hắn phải dừng lại trước một ngôi đền toả ra luồng khí khiến cho con người ta bình an Trần Long cau mày vì sự kiện trước mắt hắn định hình một chút rồi định rẽ sang nhưng đã hết đường nhìn vào ngôi đền trước mắt hắn nhếch môi bước vào bên trong . Mở cửa ra giống như những gì hắn tưởng tượng nó là một nơi sạch sẽ không có một chút bụi được trang trí tinh giản nhưng làm cho con người ta an nhiên nhẹ nhàng trung tâm của ngôi đền là pho tượng được làm bằng vàng .
Trần Long bình tĩnh chắp tay cầu nguyện một chút rồi tiến lại gần khi bước vào gần hắn liền lấy một que nhan cắm vào trong lư hương . Định quay đi nào ngờ có tiếng gọi khiến hắn phải giật mình quay lại hắn nhìn ra đằng sau có một vị sư khuôn mặt hiền từ đôi mắt sáng chói . Trần Long cũng mỉm cười chào lại :
" Đệ tử Nguyễn Hải của Kiếm Thanh phái xin gặp mặt ".
Vị sư kia khuôn mặt hiền từ bình tĩnh bảo hắn ngồi xuống không cần quá câu lệ Trần Long mỉm cười gật đầu cũng ngồi xuống . Vị sư kia với ánh mắt trìu mến bắt đầu nhìn hắn hỏi với giọng hiền từ :
" Đây đã là năm nào rồi ".
Trần Long mỉm cười đáp lại :
" Năm 320 hậu cổ ".
Vị sư cũng hiền lành gật đầu bình tĩnh ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Trần Long với con mắt sắc bén :
" Nếu thí chủ không thích có thể đi tại sao lại thả độc ở chỗ linh thiêng này ".
Trần Long cũng chỉ mỉm cười đáp lại với giọng hồn nhiên :
" Ngươi lên nhớ đây là địa bàn của tà tông ngươi có thể sống được sao . Có lẽ ngươi chỉ là một tà vật còn sót lại trong ngôi đền này ".
Vị sư kia đột nhiên cười phá lên đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ của máu .
" Đúng rồi chúng ta đã thất bại cả ngôi đền đã bị g·iết hết đúng rồi ta nhớ ra rồi đúng rồi ta nhớ ra rồi ".
Càng nói giọng hắn càng trở lên bi thương nước mắt hắn trở lên giàn dụa khuôn mặt hắn đã trở lên méo mó . Hắn nhìn thẳng vào Trần Long chỉ tay xuống một cái hang rồi nói :
" Ta cần ngươi đáp ứng một yêu cầu là đi xuống dưới kia lấy cho ta một thứ thì ngươi sẽ có được một môn công pháp nghịch phẩm ".
Trần Long mỉm cười đi đến lại cái hang rồi bất ngờ quay lại đập một chưởng bắn về phía vị sư kia khiến cho hắn trở lên mông lung Trần Long mỉm cười vỗ cánh bay lên trời đập mạnh một chưởng vào tượng phật khiến cho cả tượng bị nứt làm đôi một tia sáng phá đi tất cả làm hắn nhắm mắt lại .
Hắn mở mắt ra thì hắn đã ở chỗ cũ nhưng nó về đúng với nguyên bản của nó là nơi bụi cùng với mạng nhện che đi hết thảy tạo lên một bầu không khí quỷ mị hắn ngẩng đầu nhìn tượng phật đã mất đầu đằng trước mắt hắn quay lại nhìn sâu về phía cái hang như muốn xem bên trong cái gì nhưng không có tác dụng . Hắn bình tĩnh đi ra ngoài mở cánh cửa ra hắn đi loanh quanh một lúc hắn mới thấy được một con đường đỏ lòm được xếp bằng xương người không ngừng hướng lên phía trước Trần Long nhìn nhìn rồi ngay lập tức quay lại những chỗ hắn đi qua đến chỗ đầu tiên hắn lại lần mò thêm một lần nữa nhưng vẫn không tài nào tìm thấy được đường mới .
Trần Long cau mày vì hiện tại hắn đã hết sự lựa chọn nhìn con đường trải đầy xương người trước mắt hắn khẳng định một điều trong đấy không lành và kẻ tạo ra chỗ này là một tên biến thái . Hắn đang không ngừng phân vân rồi cầm một khúc xương người lên rồi quay ra chỗ hồ máu vì hắn nghĩ nó có một chút liên quan hắn cho khúc xương gần sát mặt hồ không ngừng vẫy giống như vẫy chó vậy nhưng không có hiệu quả . Hắn híp mắt lại giống như phát hiện ra một cái gì đó rồi không ngừng cho sát gần mặt hồ lại cho đến khi cách gần mặt hồ 2 cm hắn liền cầm lên .
Nhìn xuống lòng hồ trước mắt không mất quá lâu liền lao lên một con quái vật cả người nó trông vô cùng kì dị mắt với đầu là con dơi chân là con chó cùng với thân người đôi cánh duỗi ra nó nhìn chằm chằm vào Trần Long nhưng vẫn đứng bất động . Trần Long miệng cười tủm tỉm hắn ánh mắt trêu tức nhìn con dơi trước mắt nói :
" Nói đi đây là nơi nào ta có thể cho ngươi sống tiếp ".
Tên quái dị gầm hắn vài tiếng rồi lại nhảy túm vào trong hồ nhìn hắn với vẻ đầy trêu tức rồi ngụm xuống lòng hồ Trần Long bất đắc dĩ vì hắn biết dưới hồ máu kia hắn không phải đối thủ của nó . Hắn liền đứng dậy đứng trước con đường xương kia rồi bình tĩnh bước vào bên trong .
Cả bước sâu vào bên trong hắn cũng không thấy gì cả chỉ có một núi xương người hắn cau mày vì nơi này hắn đoán nếu tí nữa hắn chẳng may khơi động cái gì thì cả núi xương ngươi kia sẽ tỉnh lại và g·iết hắn vậy lên hắn cứ đi bình tĩnh từng chút một nhưng vẫn quá là nguy hiểm lên hắn vẫn quay lại . Đi đến cái hồ kia cởi áo ra nhúng một ít máu trong hồ lại rồi chạy gần đến con đường xương kia liền vứt vào bên trong . Không mất quá lâu liền có một chuyện khủng bố xảy ra có hàng đống xương người không ngừng đứng dậy đôi mặt nó hiện lên đỏ lòm của màu máu . Còn Trần Long lúc này đã thấy tình hình không ổn cũng như biết mình chơi hơi quá đà lên đang trốn trong tượng phật bị mất đầu . Đang ngồi bình tĩnh đọc cuốn sách còn sót lại thì hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hắn đoán có lẽ là của con dơi kia đi .
Hắn bắt đầu thử xem long nhãn đã dùng được hắn mỉm cười nhìn ra bên ngoài hắn phát hiện ra được hàng đống xương ấy đang không ngừng hộ giá cho một cái kiệu từ từ đến hồ đến gần hồ liền từ từ hạ nó đặt xuống hồ máu không mất quá nhiều thời gian hắn đã nhìn thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ tới mức khiến cho hắn phải hét điên cuồng hắn lao ra ngoài lấy tay che đi đôi mắt đang không ngừng chảy máu của mình một bộ xương bước đến giơ tay hướng về đôi mắt của hắn chữa trị . Hắn lúc này quỳ lại trước hồ đôi mắt hắn nhắm tịt lại hắn đang không ngừng chảy mồ hôi ướt sũng áo khi đứng trước c·ái c·hết .
Tên ở giữa hồ bình tĩnh nhìn về hướng Trần Long nói với giọng uy nghiêm không thể lường được :
" Ngươi biết x·âm p·hạm vào hồ dịch của ta là tội c·hết không ".
Trần Long nhăn mày hắn bị đưa đến nơi nào thế này hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhưng hắn đã lấy lại bình tĩnh nói :
" Thưa đại nhân tiểu nhân là một trong những hạt giống phụng mệnh Nhật Nguyệt tông đến đây là có lời muốn nói ".
Chưa kịp để hắn nói hết thì có những tin báo truyền vào :
" Báo thưa nữ hoàng đã mất một viên tinh nguyên bát phẩm ".
Chưa kịp để hắn giải thích thì một uy áp đè tới khiến hắn không thở nổi hắn cũng không thể chịu được quá lâu liền bị đè gãy mấy cái xương sống qua một lúc uy áp liền tản đi . Nhìn con sâu kiến đằng trước nữ hoàng nói :
" Ngươi vào đây bằng cách nào ".
Trần Long liền bắt đầu nói với giọng tràn đầy sợ hãi còn trong đầu hắn bắt đầu không ngừng thêu dệt lên một câu chuyện có thể chấp nhận được :
" Thưa nữ hoàng tiểu nhân được đưa vào trong này theo tông môn nhưng bị một tên không có lương tâm đưa một phát vào trong này không biết gì hết cũng chẳng giới thiệu gì cả tiêu nhân cứ nghĩ nơi đây một cơ hội lên đã sử dụng tinh nguyên còn ngôi chùa này là do bọn hắn định dụ dỗ tiểu nhân để hãm hại lên một chưởng đập nát ".
Nữ hoàng nghe xong gật đầu hoàn toàn hợp lí nhìn về tên sâu kiến đằng trước mắt hỏi :
" Năm nay là năm bao nhiêu rồi ".
Trần Long với giọng hoảng sợ đã đáp lại :
" Thưa nữ hoàng năm nay đã là năm 320 hậu cổ ".
Nghe xong nàng liền gật đầu bình tĩnh nhìn con sâu kiến đằng trước nói :
" Ngẩng đầu lên cho ta chiêm ngưỡng khuôn mặt lần đầu tiên dám nói dối ta " .
Trần Long nghe xong sợ hãi tột độ hắn đã nói sai chuyện gì . Hắn nhăn mày rồi lại dãn ra nở một nụ cười dễ thương từ từ ngẩng khuôn mặt lên nữ nhân kia nhìn thấy đã liền gật đầu không mất quá lâu nàng liền nói với giọng bình tĩnh : " trảm hắn đi ".
Trần Long nghe xong liền sợ mất mật hắn dùng một tốc độ không tưởng túm lấy chân váy của nữ nhân kia quỳ xuống hắn vừa nói vừa nghẹt ngào :
" Mong đại nhân hãy tha cho tiểu nhân dù sao tiểu nhân vẫn còn một chút giá trị lợi dụng ".
Nữ nhân đằng trước mắt liền bất ngờ về câu nói kia nàng nở một nụ cười có thể làm say đắm như chìm vào trong bể rượu.
" Ngươi có thể giúp gì cho ta nào " .
Trần Long với ánh mắt ngây thơ bắt đầu ngồi xuống đất xèo ngón tay ra vừa đem cũng như vừa nói :
" Ta có thể làm nhiều việc lắm vẽ tranh làm thơ hay bất cứ công việc lặt vặt gì ta cũng có thể làm nổi ".
Nghe xong nàng liền gật đầu quay sang nhìn một tên xương khô nói :
" Bây giờ hắn chính là người trong tạp dịch phòng ".
Nói xong liền đi bỏ lại Trần Long bỡ ngỡ hắn quay sang nhìn tên người xương kia khoác vai giống như anh em nhiều năm không gặp nói :
" Này chúng ta hiện tại sẽ đến một quốc gia toàn là xương sao ".
Tên đằng trước với ánh mắt đỏ lòm nhìn không ra vui giật nói :
" Không phải đấy chỉ là bọn ta thôi nơi kia là một trại còn chúng ta gọi là nữ hoàng vì đại nhân đã sáng tạo ra bọn ta ".
Trần Long nghe xong không ngừng gật đầu đi đến những bộ xương khác hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất .