Chương 25 : mong ước
Đã 3 tuần trong thế giới c·hết tiệt này hắn lúc này đang luyện kiếm ở gốc cây đào . Nhìn một chút đường kiếm hắn chửi thầm.
" Những đường kiếm này nặng về hình tuy nhanh ảo nhưng không có lực khác xa lật mộc hoa kiếm nặng về ý ."
Hắn nhăn mày bắt đầu một ngày săn mồi mới. Đi đến lúc mặt trời bắt đầu chuyển dần hắn cũng không săn được con nào hắn đành lắc đầu lết thân xác về nhà.
Vừa đến cổng một đám trẻ con trong làng kéo hắn ra chơi một trò chơi hắn cũng đằng gật đầu đi theo đến tận trời chuyển hẳn . Bước vào trong căn nhà Trần Long cũng chỉ ngắm nghía xác định mọi thứ nguyên si hắn liền đặt thanh kiếm lên bàn rồi trèo lên giường bắt đầu suy nghĩ .
" Đào mộc hoa kiếm chắc chắn là không sử dụng được nữa rồi có lẽ việc của ta hiện tại là lên tự tạo riêng cho mình một công pháp ."
Nói là làm Trần Long liền bắt đầu suy tính về chuyện công pháp chỉ được một lúc sau hắn liền bó tay vì không biết bắt đầu từ đâu. Đang suy nghĩ thì có một tiếng vọng vào trong nhà .
" Mở cửa đi " giọng nói của một người phụ nữ đã đứng tuổi .
Trần Long liền chạy ra mở cửa nhìn người phụ nữ trước mắt hắn nở một nụ cười hồn nhiên.
" Dì Mai sang gọi cháu có việc gì đấy ạ ".
Người phụ đằng trước đứng lắc đầu .
" Nếu không có ta có lẽ ngươi sẽ nhịn đói mất nào đến nhà ta ăn cơm đi . "
Trần Long chưa kịp trả lời đã bị người phụ nữ đằng trước lôi đi mất . Nhìn bóng người phụ nữ đằng trước hắn chỉ thở dài rồi cười trừ.
Vào đến nhà nhìn thấy mâm cơm đằng trước được đặt ở trên bàn tuy hoàn toàn là món dân dã nhưng khiến cho hắn lòng nhẹ nhàng có lẽ đây là một phần còn thiếu trong hắn.
" Cháu chào chú Hưng ."
Một người đàn ông trên mặt đã suất hiện những nếp nhăn của thời gian chú Hưng chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi mỉm cười nói .
" Ừ cháu đến rồi à vào đây ăn cơm đi ".
Trần Long ngồi lên vào trong bàn . Dì Mai lại hét lên .
" Này ra cơm đi định để tôi vào bế các chị ra à."
Nghe thấy tiếng mẹ gọi trong buồng chạy ra 2 đứa bé xinh xắn dễ thương cặp mắt hiện lên vẻ vốn có của một đứa trẻ hồn nhiên và ngây thơ.
" A Trần Long đến rồi à ."
Rồi những đứa trẻ lại bâu vào Trần Long . Dì với chú chỉ lắc đầu cười trừ được một lúc cả hai cô bé bắt đầu liền ngồi lên bàn .
" Mời bố ăn cơm mẹ ăn cơm ."
Trần Long cũng nói luôn.
" Chú ăn cơm với dì ăn cơm ạ ."
Nghe thấy thế xong chú Hưng liền gật đầu cả nhà liền nói chuyện cười đùa vô cùng đầm ấm giống như là một gia đình thật sự . Trần Long ăn xong liền chào tạm biệt dì với chú p, rồi từ từ đi ra khỏi căn nhà . Hắn lúc này lững thững bước đi bóng của hắn cô độc trên con đường vắng tanh không một bóng người. Đang đi hắn đột nhiên quay người lại nhìn về phía căn nhà đằng trước đang vô cùng hạnh phúc đầm ấm hắn mỉm cười nhẹ nhàng có lẽ nơi đấy không thuộc về hắn . Hắn không ngừng đi trên đường cười rốt cuộc thứ hắn muốn là gì hắn không ngừng rối trí.
Lần đầu hắn ước muốn là một gia đình đủ đầy có cả cha lẫn mẹ lần thứ hai hắn muôn là sẽ trở thành một phú ông lần thứ ba hắn lại trở lên điên cuồng muốn báo thù cho cha còn bây giờ hắn lại muốn hạnh phúc cười nói với người mà mình yêu thương chia sẻ những nỗi đau mất mát .
Không ngừng đi lang thang trên đường giọng của hắn bắt đầu nghẹt lại một hàng nước mắt dài trên má hắn mồm hắn bật lên một tiếng " cha ". Hắn không ngừng nghĩ đến quá khứ ngày xưa tua nhanh qua những kỉ niệm đẹp rồi đến ngày cha hắn b·ị b·ắn c·hết . Vừa đi trên đường hắn vừa khóc hắn vừa cười . Hắn quá thiếu thốn hay hắn quá tham lam đây. Cái bóng cô độc của hắn vẫn bước đi trên con đường của mình .
Lại bước vào căn phòng trống không hắn liền nằm lên giường những cảm xúc vừa rồi thật sự là của hắn hay là do tác động . Thật sự hắn không biết nữa có lẽ là cả hai đi . Nghĩ xong hắn thở dài nằm trên giường hắn xoè bàn tay nhỏ bé của hắn ra đã suất hiện vết chai có một số thứ hắn nắm được lấy lại có những thứ hắn không bắt được lấy.
Hắn liền không ngừng suy nghĩ điều hắn muốn còn gì nữa một nỗi sợ vô hình bốc lên rồi từ từ cắn nuốt lấy suy nghĩ của hắn . Hắn thật sự sợ mất đi một thứ gì đó hắn không muốn phải trải nghiệm cảm giác này thêm một lần nào nữa. Hắn cần sức mạnh để nắm chắc mọi thứ trong tay.
Rồi hắn hít sâu rồi thở dài có lẽ hắn bị ảnh hưởng bị nơi đây quá nhiều rồi hắn lại đặt gối xuống đi ngủ.
Trời vừa sáng những tia ánh áng len lỏi qua khe cửa chiếu thẳng mặt Trần Long hắn nhíu mày rồi lắc đầu từ từ mở ra . Sau khi dụi mắt xong hắn liền hít thật sâu lại thêm một hôm đi săn nữa . Cầm thanh kiếm đặt trên bàn hắn liền chạy vèo ra khỏi thôn .
Đi trên đường, hắn bắt đầu có một luồng suy nghĩ về kiếm pháp mới . Hắn định dùng thập ảnh kiếm lật mộc đào hoa hư ảnh với thập kiếm nhất công kết hợp với nhau . Tuy thập kiếm nhất công không tu luyện được nhưng hắn có thể nắm được lộ tuyến đại khái .
Hắn liền chui vào trong rừng sâu tổng kết toàn bộ tất cả công pháp lại với nhau . Nhìn mặt trời bắt đầu lặn xuống hắn liền cười cười rồi bước đi trên con đường về nhà . Đi đến trước cổng làng,
thì có một người trung niên đến nói là trường làng muốn gặp hắn nghe thấy nói xong hắn gật đầu đi về hướng nhà trưởng làng.
Thấy Trần Long đã đứng trước cửa một giọng nói kêu lên .
" Cháu vào đi ".
Trần Long liền gật đầu cởi giầy ra bước vào bên trong . Người phụ nữ hiền hoà nói :
" Cháu ở đây cũng được hơn 3 tuần rổi nhỉ ".
Trần Long gật đầu lễ phép đáp lại .
" Vâng ạ quả thật cháu đã ở đây được ba tuần rồi ạ ".
Người phụ nữ nghe xong liền gật đầu nói tiếp :
" Ở chỗ này nếu có gì khúc mắc hay vấn đề phát sinh nào đó cứ đến hỏi ta ".
Trần Long lắc đầu nói :
" Có được chỗ ở cháu còn khúc mắc gì nữa người dân ở đây sống vô cùng hiền lành lên không có việc gì đâu ạ ".
Người phụ nữ nghe xong liền gật đầu .
" Ừ cháu về đi ".
Trần Long gật đầu chào một tiến rồi bước ra ngoài đi trên đường hắn mỉm cười hắn bắt đầu có một ý tưởng về công pháp mới. Vào đến nhà xem mọi thứ không bị xáo trộn hắn gật đầu bước vào trong.
Trời đã tối hắn ngồi ở trong sân không ngừng vẽ một thứ gì đó ở dưới đất nhìn một chút hắn gật đầu mỉm cười.
" Có lẽ là thành công đi ".
Rồi hắn bắt đầu diễn tập theo lộ tuyến hắn đã vẽ ra chỉ đến nửa đường hắn ngã ầm xuống hắn nằm run rẩy ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhoi của mình vì đau đớn . Được một lúc hắn liền chạy lại chỗ hắn vẽ xem lại toàn bộ những thứ hắn vẽ . Nhìn một lúc hắn phát hiện ra sai lầm rồi sửa.
Cứ ngày này trồng lên ngày khác hắn đã ở đây được hơn 3 tháng rồi . Nhìn về phía vách đá toàn là những vết kiếm hắn mỉm cười có lẽ là thành công rồi. Hắn lấy lật mộc hoa kiếm là ý chiêu chiêu tự nhiên, còn thập kiếm nhất công lấy làm lực, thập ảnh kiếm lấy sự nhanh chóng dứt khoát còn hư ảnh là cách di chuyển . Tạo ra được bảy chiêu tạm đặt tên : hoa nở- nghịch kiếm - đâm xuyên - trăng khuyết - lướt kiếm - phá chiêu - chuyển lực .
Thanh kiếm trên tay hắn đã sứt mẻ mất một đoạn nhìn lại thanh kiếm trong tay hắn thở dài có lẽ là không dùng được nữa rồi.
Trên đường về nhà Trần Long gặp một con hổ tinh . Để thứ xem kết quả hắn đi bộ lên đằng trước con thú thấy có kẻ bước vào lãnh địa của nó liền lao lên t·ấn c·ông khi hàm răng sắc của nó chạm vào người Trân Long liền tan biến Trần Long đã ở đằng sau nó cổ của nó bắt đầu lìa ra khỏi thân rồi ngã ầm xuống. Thanh kiếm trên tay hắn lúc này liền tan thành mảnh vụn hắn vẫn cầm chuôi kiếm nhìn một chút rồi căm xuống đất rồi quay đi đi mãi .
Bước vào đến trong làng hắn cũng chỉ thở ra một hơi . Hắn cần tìm một thanh kiếm mới sau khi đi hỏi một chút hắn liền tìm đến kho bên trong toàn những thanh kiếm đã cũ hắn thở dài . Đi đến nhà của trưởng làng hỏi .
Vẫn như lần trước gặp người phụ nữ ấy chỉ mỉm cười nói :
" Cháu thử đến mộ kiếm đi nơi ấy từng là chiến trường của các thành tranh giành quyền lực với nhau ".
Nghe thấy hướng người phụ nữ chỉ hắn liền cắp giò lên chạy rồi dừng lại trước của hang động không chần chừ hắn nhảy xuống .
Quả nhiên bên trong này toàn những thanh kiếm tuy có hỏng nhưng vẫn tốt hơn những thanh kiếm ở trong kho kia . Nhìn xung quanh không có ai hắn gật đầu bắt đầu đi sâu vào bên trong . Quả một hồi tuyển chọn hắn liền dùng thanh kiếm tên là Mộng Yên thứ nhất nó nhẹ và cũng không quá dài . Chuẩn bị đi hắn lại bị chặn đường bởi những cái xác sống hắn thở dài khi các xác sống lao vào hắn thì hắn đã đứng ở cửa quay ra nhìn đằng sau là những cái xác không đầu không mất quá lâu nó lại phục hồi như cũ . Trần Long nhìn xong cũng không để ý rồi rời đi.
Hắn không về nhà mà đi về hướng ngôi làng lần trước hắn tìm được ngay lập tức hắn đã suất hiện trước cổng. Một tên kêu lên :
" Không muốn c·hết thì cút ".
Trần Long chỉ đáp lại :
" tôi chỉ muốn g·iết vị thần các anh nếu còn cản đường tôi sẽ g·iết hết ".
Có vẻ mấy tên này nghe không hiểu chúng cầm v·ũ k·hí lên lao về phía hắn . Trần Long lắc đầu thở dài không hề g·iết mấy tên kia . Hắn chỉ tránh né rồi bước tới bức tượng không để hắn chờ quá lâu . Bức tượng liền mở mắt tung mạnh một cái đấm về phía hắn Trần Long rút kiếm dùng thân thanh kiếm chặn lại nhưng vẫn bị đấm bay vào một căn nhà . Mấy tên thổ dân hoan hô chúc mừng. Tên bức tượng đi xuống nhìn về phía cái hố Trần Long liền bước ra nhìn tên đầu sư tử nhưng thân người cao đến 3 mét.
Trần Long lao vào tên người quái vật ấy dùng cú đấm t·ấn c·ông về phía Trần Long bị hắn dùng chuyển lực hất ra hắn xoay người dùng hoa nở chém một kiếm ngang cổ nhưng bị tên đấy lướt ra đằng sau tránh đi tên quái nhân thấy tên nhóc đằng trước tự nhiên đứng hình không t·ấn c·ông nữa hắn thật sự thác mắc đột nhiên cổ hắn đứt lìa ra rồi từ từ rơi xuống. Trong suy nghĩ của tên quái vật .
" Ta bị áp chế đến sức mạnh sức mạnh còn lại của ta không đến một phần ngàn ta không cam tâm ".
Trần Long cũng mặc kệ để lại sự ngỡ ngàng của mọi người đặt tay lên trên đầu hắn. Ghi nhớ lại công pháp rồi rút lui ra khỏi làng đã cách xa ngôi làng mồm hắn liền chảy ra một dòng máu . Lau đi dòng máu còn đọng lại trên mồm hắn trốn vào một cái hang .