Chương 210 : Vực ( 2 )
Rầm! Rầm!
Những cái cột sắt to như người trưởng thành, rộng tới mức phải hai người ôm mới hết đang hứng chịu những cú đấm, đá liên hoàn. Trên mặt cột hiện rõ cả những dấu tay dấu chân sâu hoắm.
Từ khi Yukino tới đây, hắn không được phép nghỉ ngơi bất cứ ngày nào. Hắn không biết cô ấy tới thế giới này bằng cách nào nhưng hắn tin rằng vợ mình sẽ không hại mình. Ngoại trừ thời gian ăn uống và ngủ thì lúc nào hắn cũng tập luyện, nếu cơ thể đã mệt nhọc sẽ chuyển sang tập luyện khí bằng cách duy trì Ma giáp Sautron kết hợp với Evol.
Đêm khuya, ở trên một cái giường rộng lớn…
-Anh có những đặc quyền mà tụi em không ai có được nhưng lại chưa biết tận dụng nó. – Yukino vừa mát xa cho hắn vừa nói – Giống như một người có trong tay cả hàng nghìn tỷ đồng nhưng lại không biết tiêu tiền. Nhiệm vụ của em chính là dạy anh cách tiêu chỗ tiền ấy.
-A…a…a…Dễ chịu quá….. – hắn vừa rên rỉ vừa nói – Xuống thêm chút nữa đi, đúng rồi, đúng chỗ đó. Lưng anh đau quá….
Đôi tay của cô ấy như có ma thuật, nó đi tới đâu, những mệt mỏi như tan biến đến đó. Nó làm hắn ném hết mấy lời của cô ấy ra sau đầu. Chẳng bao lâu, hắn nhanh chóng ngủ gục dưới làn ma thuật ấy.
Nghe thấy tiếng mở đều và đôi mắt đã nhắm nghiền, Yukino vung tay lên rồi mới khẽ nói :
-Ra mặt đi. Ta biết ngươi vẫn luôn quan sát bọn ta, Lucius.
Từ góc tối, Mariah nhẹ nhàng bước ra. Gương mặt cô ta vẫn thế nhưng đôi mắt đã đen kịt lại như bóng đêm bất tận. Mariah, à không, phải gọi là Eidos mới đúng, cô ta vỗ tay :
-Không hổ là người hầu thân cận nhất của Ehther. Ta nên gọi ngươi là gì đây? 2B, Yukino hay là …
Ghé sát lại, Lucius chậm rãi thốt ra một cái tên :
-Edea..
Những tưởng sẽ có một trận chiến long trời lở đất diễn ra nhưng Yukino chỉ cười nhẹ nhàng :
-Thân là một trong số các hầu cận của vua bóng đêm Caius, ngươi không ở vùng đất thánh mà lại chạy tới đây làm gì?
-Nói cho ngươi cũng chẳng sao vì đây là ý của chủ nhân của ta mà. Vui lòng nghe rõ rồi truyền lại cho bà già Ehther đó.
Nói tới đây, Lucius gương mặt tràn ngập sát khí :
-Kẻ phá luật tuyệt không có đất dung thân!
Nói một chút về Ehther và Caius, cả hai đều là tinh linh hệ thống, nhiệm vụ của cả hai đều là dẫn dắt chủ nhân của mình trở nên mạnh mẽ hơn. Thế nhưng con đường của cả hai lại khác nhau dẫn đến cách thức làm việc cũng khác nhau. Nếu Ehther là kẻ quan niệm rằng “một người làm quan cả họ được nhờ” một người làm thủ lĩnh thì phải được các thủ hạ dưới quyền mình vừa trung thành vừa quý mến thì Caius lại là người theo kiểu : “nhất tướng công thành vạn cốt khô” những kẻ phía bên dưới về cơ bản là những quân cờ, kẻ nào bất tuân mệnh lệnh có thể xử c·hết ngay lập tức.
Tất nhiên là cả hai đều không được phép can thiệp trực tiếp vào chủ nhân mà chỉ được phép thông qua các nhiệm vụ cùng với phần thưởng để hướng dẫn chủ nhân của mình đi vào con đường mình đã chọn trước.
Thế nhưng Ether đã đi trước một bước. Cô ta đã phát hiện ra một kẽ hở trong bộ luật này. Đó là phần thưởng ban phát cho chủ nhân. Nó không có một quy định rõ ràng và cụ thể phần thưởng là gì, có thể là công pháp, huyết mạch, thậm chí là người sống cũng có thể, tùy theo ý chí của tinh linh và tình hình hiện tại của chủ nhân. Quy định duy nhất là phần thưởng không thể là tinh linh hệ thống.
Lợi dụng điều đó, Ehther đã chế tạo ra 2B, một android nửa người nửa máy vô cùng xinh đẹp, đồng thời đặt vào trong đó linh hồn của Edea, thủ vệ và cũng là người trung thành nhất với bà ta. Chỉ cần mọi thứ diễn ra suôn sẻ thì chắn chắn trong vòng trăm năm hắn sẽ đi theo con đường mà bà đã vạch sẵn.
Kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ cho đến khi 2B, à không Yukino trở thành vợ hắn. Ngay khi tên của nàng có trong danh sách, linh hồn gắn với thân thể cũng sẽ hiện lên trên hệ thống và từ lúc này mọi chuyện đã vỡ lở. Đến chính Ehther cũng không ngờ rằng Edea lại xuất sắc đến mức trở thành vợ hắn, ban đầu bà ta cũng chỉ mong Edea chỉ trở thành một thuộc hạ dưới quyền hắn là đã quá thành công.
Ngay khi phát hiện ra chuyện này, Caius gần như đã phát điên ngay tắp lự. Chuyện vụ giọng ca thiên thần lần trước đã khiến cho gã chẳng ưa gì lão bà này, nay lại thêm vụ gián điệp này khiến cho cả hai suýt chút nữa đã đánh nhau ngay tại thánh điện.
Thế nhưng gã cũng chẳng làm gì nổi bà điên ấy. Xét về sức mạnh, lão quái bà ấy còn trên gã cả một bậc. Nếu g·iết Edea thì cũng không ổn vì bây giờ cô ta đã trở thành vợ của chủ nhân hệ thống. Hơn nữa vì là tinh linh nên Caius cũng không thể can thiệp trực tiếp vào đời sống của chủ nhân hệ thống.
Bất lực, gã đành phải cử Lucius, hầu cận và cũng đồng thời là người mình trở thành vật phẩm của tên chủ nhân rắc rối kia, cũng chính là Mariah hiện tại. Xét về độ ranh ma xảo quyệt lẫn sắc đẹp, Caius hoàn toàn tự tin vào đôi tay mình chắc chắn hơn hẳn mụ dở hơi kia.
Có ai ngờ đâu, cái tên chủ nhân c·hết tiệt kia đã chiến thắng trò chơi bóng tối lại còn quên không mang “vật phẩm” đi theo. Mẹ kiếp, cái tên sắc lang ban đầu bây giờ lại bắt đầu trở nên ch·ung t·hủy? Đậu xanh nó chứ! Hơn nữa Lucius không thể phụ thân hoàn toàn vào Mariah mà chỉ có thể phụ thân một phần nên sức mạnh luôn trong tình trạng lúc được lúc không.
Hết cách, Caius đành phải liều mình đưa tận tay Mariah đến tận chỗ tên đó. Thế nhưng lúc này lại xảy ra một vấn đề, đó chính là Edea đã ở cạnh tên này quá lâu dẫn đến trong cơ thể Dũng vô thức có sự bài xích đối với những thứ của bóng đêm. Điều đó cộng hưởng với những thứ đã xảy ra trong thế giới Jojo dần làm biến đổi tính cách của Dũng. Dù vô tình hay hữu ý cũng đã làm ảnh hướng tới sức mạnh lẫn ý chí của Dũng và dù có muốn hay không thì nó cũng đã vi phạm vào việc cấm tinh linh hệ thống can thiệp trực tiếp vào chủ nhân hệ thống.
Khẽ nhún vai, Lucius biến mất trong màn sương đen, tiếng nói vẫn văng vẳng :
-Tận hưởng nốt những ngày cuối đi…
Đợi con ả đó biến mất hoàn toàn, Yukino mới thở dài một tiếng :
-Thế là đã lộ rồi sao? Cũng tốt, dù sao thì ta cũng thích cái tên Yukino hơn Edea.
…
Ở phía bên kia, cả tòa biệt thự đang loạn lên như ong vỡ tổ. Mấy ngày qua, dù muốn hay không, Dũng đã vô thức trở thành thủ lĩnh tinh thần cho mọi người ở đây. Không cần biết khó khăn trước mắt là gì, không cần biết đối thủ nguy hiểm ra sao, chỉ cần hắn ở đây thì mọi chuyện đều sẽ hóa nguy thành an. Vậy mà giờ đây hắn không nói lấy một lời mà rời bỏ nơi đây.
Nếu bị zombie g·iết c·hết thì còn hiểu được nhưng đằng này rõ ràng là có người đã xác nhận hắn còn sống, chỉ đơn giản là không ở chỗ của họ nữa. Nó giống như một lời tuyên bố rằng thần thánh đã bỏ rơi họ. Và cay đắng hơn nữa là người xác nhận và tuyên bố tin đó lại chính là Yuriko, chỉ huy của họ.
Tựa lưng vào cái ghế da, Yuriko khẽ day trán. Về cơ bản nàng hiểu được tại sao mọi người lại hốt hoảng như vậy nhưng xem ra nàng vẫn đang coi thường độ nghiêm trọng của vấn đề. Gần như toàn bộ mọi người đều yêu cầu nàng phải mang hắn về, thậm chí còn có người nói rằng chính nàng đã khiến sứ giả của thần nổi giận nên hắn mới rời bỏ mọi người.
Nàng làm sao không hiểu được tâm tư của bọn họ nhưng nếu có cách thì hắn đã sớm mang hắn về từ lâu rồi. Nàng thừa hiểu rằng nếu một người đàn ông phải chọn giữa vợ mình và một đám người xa lạ, câu trả lời đã quá rõ ràng.
CỘC! CỘC! CỘC!
Một người bước vào, Yuriko nhận ra ngay, đó là con gái nàng, Saya. Trên mặt con bé lộ rõ vẻ mệt mỏi của một người thiếu ngủ trầm trọng. Gật đầu cúi chào nàng, Saya nói thẳng vào trọng tâm :
-Mọi chuyện đang rất tệ! Chúng ta đang thiếu dần thuốc men và đạn dược, ngay cả lương thực cũng chỉ có thể duy trì trong vài ngày nữa. Hiện tại toàn bộ hệ thống máy bơm đã bị hỏng, chúng ta sẽ sớm mất nước, lượng nước dự trữ cũng không đủ. Nhưng điều tồi tệ nhất…
Ngừng một chút, cô bé tiếp :
-Điều tệ nhất là tinh thần mọi người. Một số thì rệu rã, số khác thì tức giận, số nữa thì đang phát điên. Cứ như thế này, chưa cần đến đám zombie, chúng ta sẽ tự g·iết lẫn nhau mất.
-Có liên lạc được với những người khác không? – Yuriko hỏi
Đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu lạnh lùng :
-Không ạ. Đừng nói tới bộ đàm hay Radio, bây giờ ngay cả các phương tiện di chuyển cũng trở thành đống sắt vụn. Nếu mong chờ quân tiếp viện, thà rằng con mong chờ anh ta quay lại còn có tỷ lệ thành công cao hơn.
Ngập ngừng một chút, Saya tiếp :
-Con nghe Saeko nói rằng bọn họ đã đưa ra một thỏa thuận. Nó là gì vậy ạ?
Khẽ thở dài một tiếng, Yuriko nói thẳng :
-Vợ của cậu ta muốn tất cả chúng ta, trong đó có cả mẹ và con trở thành th·iếp của tên đó. Một thỏa thuận c·hết tiệt như vậy thì làm sao mẹ đồng ý được!