Chương 186 : Kỳ lạ (2 )
Chương 186 :
Ở trong không gian ảo cảnh, Nguyệt Lang nằm trên mặt đất mà thở phì phò, tay kia ôm chặt lấy v·ết t·hương, máu vẫn không ngừng chảy đôi mắt gã đã đỏ ngàu :
- Khốn nạn! Sao mi ngăn ta Nguyệt Ảnh?
- Thằng nhóc vẫn chưa dùng toàn lực! - Nguyệt Ảnh lắc đầu, tay phải vung lên, v·ết t·hương nháy mắt đã biến mất - Vả lại chúng ta có khách!
- Không hổ là đệ tử của Tử Xà có khác. Nhanh nhạy đấy!
Từ hư không vang vong giọng nói khiến cả hai dựng tóc gáy. Cách không truyền âm, đó là đặc quyền của những kẻ đã đạt đến cấp độ Vương Giả. Ai cũng biết là âm thanh hoàn toàn không thể truyền được trong môi trường chân không nhưng Vương Giả có thể khiến âm thanh của họ tự tạo thành một không gian riêng để truyền tới kẻ mà mình muốn nói chuyện. Không gian ảo cảnh tuy nói là mỗi người một khu vực riêng nhưng cũng tùy vào xem sức mạnh của kẻ đó tới đâu mà có khả năng khác nhau. Và rất rõ ràng là kẻ vừa nói chắc chắn là mạnh hơn cả hai người cộng lại!
Cúi đầu xuống, Nguyệt Ảnh bày ra tư thế kính cẩn nhưng giọng nói lại vô cùng dõng dạc :
- Không biết là vị tiền bối nào đang nói chuyện? Tôi là Vô Nguyệt Ảnh, bên đây là Vô Nguyệt Lang. Chúng tôi là người của Liệt Hỏa Phái, rất mong tiền bối có thể hiện thân một lần!
Ý tứ của Nguyệt Ảnh rất rõ ràng, bọn này là người của Liệt Hỏa Phái, muốn g·iết thì tốt nhất nên nghĩ xem mình có đủ sức chọc vào ổ kiến lửa này không! Nguyệt Ảnh tự tin cũng có lý do của nó. Liệt Hỏa Phái tồn tại trên đất Việt cũng đã trên dưới trăm năm, Vương Giả trấn thủ cũng có, hoàn toàn không phải là quả hồng mềm. Bất quá kẻ thần bí cười ngạo :
- Liệt Hỏa Phái à? Không tồi, cái môn phái hồi Lạc Hồng Điện xuống dốc định bỏ đá xuống giếng, leo lên làm Thập môn nhưng b·ị đ·ánh như chó nhà có tang đấy hả? Hồi trước cũng thuộc vào hàng khá đấy, không biết mấy lão đầu đấy còn sống không?
Lời nói vừa dứt, xung quanh Nguyệt Ảnh đã có đoàn hỏa diễm cháy rực, tay nàng đã cầm một thanh gươm đỏ rực như lửa cháy :
- Tiền bối, ta kính ngài nhưng không có nghĩa là ngài được phép sỉ nhục môn phái bọn ta!!
Nguyệt Ảnh vung kiếm lên, một kiếm xuất ra, một đoàn lửa hình cánh cung bắn thẳng về phía bầu trời kia. Liệt Hỏa kiếm pháp - thức thứ nhất : Hỏa trảm .
Liệt Hỏa kiếm pháp chính là công pháp trấn phái của Liệt Hỏa Phái, chỉ có đệ tử dòng chính mới có tư cách học. Kiếm pháp xuất ra giống như lửa cháy rực trời, hoàn toàn không có khe hở. Thế nhưng cánh cung chưa đi tới nơi thì lửa cũng đã tàn, hỏa khí cũng đã biến mất.
Thấy cảnh này, kẻ thần bí thở dài. Nhớ năm đó Lạc Long Quân dùng một kiếm này trực tiếp t·hiêu r·ụi toàn bộ q·uân đ·ội của Đế Lai khiến kẻ thù kh·iếp hãi mà lui binh, tuyệt không hổ với câu : một kiếm xuất ra, lửa cháy ngập trời. Bây giờ tới thời con cháu thì thực sự quá phế phẩm, có khác gì so sánh gà mái mới đẻ với một con phượng hoàng đang bay cao đâu. Cũng không thể trách được Nguyệt Ảnh. Cô ấy tuy đã đạt đến cấp siêu cấp cao thủ nhưng cũng mới chỉ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh của kiếm pháp này. Nếu như cho thứ này rơi vào tay của mấy kẻ như King thì một đòn vừa rồi đã hóa thành biển lửa chứ tuyệt không có khả năng chỉ là một cánh cung bé xíu.
- Các người may mắn đấy, nếu là kẻ khác thì các người chỉ còn là mớ xương trắng rồi! Nể tình bạn cũ với lão Minh, hai đứa nghe rõ đây - Kẻ thần bí vẫn tiếp tục thở dài - thằng nhóc này không phải thứ các người đụng được, ít nhất trong vòng 8 năm nữa. Thế nhé, ta đi đây, gửi lời hỏi thăm của ta tới lão già đó!
Kẻ thần bí rút đi, Nguyệt Ảnh trực tiếp ngồi phịch ra. Áp lực một vương giả mang tới cho nàng là không nhỏ, một kiếm vừa rồi xuất ra cũng không phải là vì tức giận mà là vì mục đích khác. Trông bề ngoài phổng phao đấy nhưng thực tế ra nàng mới chỉ có 15 tuổi thôi. 15 tuổi đã đạt tới ngưỡng siêu cấp cao thủ cũng có thể gọi là kỳ tài rồi, môn phái chắc chắn sẽ từ bỏ những kẻ vô dụng nhung tuyệt nhiên sẽ không từ bỏ thiên tài. Kiếm vừa rồi là để nói cho kẻ kia biết, ta là thiên tài của môn phái nên chắc chắn có bảo kê đấy. Cũng may cho nàng là kẻ đó không phải loại hiếu sát chứ không thì ...
- Chuyện này tính sao đây?
Nguyệt Lang dò hỏi, rất rõ ràng là sự xuất hiện của một Vương Giả đã tác động không nhỏ đến gã. Gã tự tin chứ không phải tự kiêu, tầm này mà đi đối đầu vơi một vương giả thì không khác gì t·ự s·át là mấy.
- Bỏ đi! Chuyện này đã vượt quá tầm xử lý của chúng ta rồi! - Nguyệt Ảnh lắc đầu - Về môn phái đã!
...
Tại một ngọn núi bí ẩn không ai biết tên, Nguyệt Ảnh lẫn Nguyệt Lang đang quỳ một chân trên mặt đất, trước mặt bọn họ là một ông lão râu tóc đã sớm bạc phơ khiến người ta liên tưởng tới mấy ông bụt trong truyện cổ tích. Lão chính là Minh Lão - người đứng đầu Liệt Hỏa Phái đời trước, người mà kẻ thần bí đã nhắc tới. Bình thường ngay cả sư phụ của họ chưởng môn đương nhiệm - Tử Xà cũng hiếm khi gặp mặt lão. Tuy giờ lão đã không còn giữ chức vụ gì trong môn phái, chỉ toàn tâm toàn ý huấn luyện đệ tử đời sau nhưng uy vọng của lão tuyệt không thua kém bất kỳ ai. Nói trắng ra, Liệt Hỏa Phái còn tồn tại được đến giờ này là vì lão vẫn còn tại thế.
Minh lão nghe xong, phất tay cho họ lui. Đợi hai đứa đệ tử đã rời khỏi đại điện, cái lưng của lão vốn đã gù hình như còn thấp hơn xuống mấy phần :
- Tử Xà, con nghĩ sao!?
Một mỹ phụ ngồi trên ghế cao nhất, bộ quần áo đen bó toàn thân như muốn tôn lên cái vóc dáng ma quỷ kia, bộ ngực no tròn như muốn nhảy ra. Đôi mắt nàng đen láy, mái tóc dài đến ngang hông, đôi chân dài miên man và khỏe khoắn, đôi mông tròn trịa được ôm sát được tôn lên bởi chiếc váy của nàng. Thế nhưng đừng nhìn nàng xinh đẹp như vậy mà coi thường, cái tên Tử Xà không phải là để nói chơi.
- Tất cả nghe sư phụ! - Tử Xà lên tiếng, giọng nàng lạnh như băng như nói một chuyện không phải của mình.
- Con nhóc ngốc này! - Minh Lão vẫn nhẹ nhàng - Bây giờ con đã là trưởng môn, phải có chính kiến chứ. Ta cũng đã gần đất xa trời, không sớm thì muộn cũng đi gặp Lạc Long Quân. Con cũng thấy thảm trạng của môn phái rồi đấy, bao hi vọng ta cũng chỉ có thể đặt hết lên con thôi.
Minh lão không nói thì nàng cũng hiểu. Mấy năm nay Liệt Hỏa Phái gần như bị ép xuống tận đáy, địa bàn cũng chỉ còn một nửa, đệ tử cũng thưa thớt vô cùng, thậm chí đã xuất hiện tình trạng gần như không thu thêm được người mới. Tuy nói trong Abyss cũng có những môn phái hoàn toàn không cần con người nhưng đó đa phần đều là những môn phái theo kiểu 1 thành viên. Vả lại để làm được tới trình độ hoàn toàn không cần nhân lực thì cần một nguồn vốn khổng lồ. Mà đó lại vừa vặn là thứ mà Liệt Hỏa Phái thiếu nhất!
Gõ gõ lên mặt bàn, Tử Xà quyết định chơi lớn một phen :
- Về chuyện thằng nhóc đó, tạm thời bỏ qua. Tới tầm giờ tháng 9 năm sau là đại hội võ thuật do bên Abyss tổ chức. Chúng ta sẽ tham gia!
- Con chắc chứ!? Con phải biết là....
Minh Lão lo lắng. Đại thuật võ hội chẳng qua chỉ là cái tên chứ trên thực chất tham gia vào đó không chỉ có võ sư mà còn có đủ mọi thể loại, bước chân lên sàn đấu là sinh tử bất luận. Phí tham dự cũng không hề rẻ vả lại Liệt Hỏa Phái cũng không có đệ tử nào gọi là đủ xuất chúng cả.
- Con biết nhưng chúng ta giống như con ếch trong bình nước ấm rồi. Không liều một phen thì chúng ta sẽ biến thành ếch luộc mất!
- Thôi. Ý con đã quyết thì ta cũng không cản nữa - Minh Lão lắc đầu - Thế con định để Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lang đi sao?
- Nhân sự, con đã chuẩn bị sẵn rồi. Không cần người phải lo nữa!
Nghe xong câu nói, Minh Lão liền cười lớn :
- Thế này mới giống một trưởng môn chứ!!
....