Chương 184 : Họa vô đơn chí?
Thấy con bé trước mặt định trêu mình, Dũng khẽ ngước nhìn lên trên. Hiện tại là giờ sinh hoạt lớp, bảng đen chỉ có bốn chữ : Biểu diễn văn nghệ. Theo hắn nhớ, tầm cuối tháng 5 là kết thúc học kỳ 2 của năm để các học sinh khác nghỉ hè còn những học sinh cuối cấp thì đi ôn thi để vào THCS. Vào khoảng thời gian đó, nhà trường sẽ tổ chức một lễ kết thúc học kỳ cộng kèm với tiết mục văn nghệ do các học sinh biểu diễn mà thường sẽ là do những học sinh lớp 5 như hắn biểu diễn. Ngẫm nghĩ một chút, hồi tiểu học của hắn cũng chẳng có gì gọi là đặc sắc. "Nếu đã được thêm cơ hội nữa thì sao không cho nó thêm gia vị!"
Nghĩ vậy, hắn liền đứng lên. Thấy hắn đứng dậy, cô Hương kỳ lạ, dù sao thì cô cũng chủ nhiệm cái lớp này cũng đã được mấy năm nay cũng chưa thấy tên này tham gia vào mấy cái phong trào bao giờ :
- Dũng! Em muốn tham gia văn nghệ sao!?
- Dạ, vâng! - hắn tự tin đáp lời - Dù sao thì chúng ta cũng chỉ sống có một lần thôi, điên một chút cũng đâu có c·hết ai!
Nói xong, cả lớp liền cười vang, ngay cả cô Hương cũng run run bả vai. Đợi tiếng cười đã bớt dần, cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống :
- Được rồi! Cô thật không ngờ em lại triết lý như vậy đấy! Thế em định biểu diễn tiết mục gì!?
- Cô sẽ bất ngờ đấy! - hắn mỉm cười - Dù sao thì muốn chiếm được Tâm của con gái thì đàn ca cũng là một phương pháp tốt mà cô!
Nghe xong cả lớp còn cười dữ hơn, còn con Tâm thì mặt đã đỏ lừ. Một số đứa còn quay ra trêu hai đứa làm vợ chồng.
- Được! Cô sẽ đăng kí cho em một suất! - Cô Hương khẳng định - Em mà làm tốt thì cô giới thiệu con gái cô cho em!
Trên đường về nhà, Linh với Đạt nhìn hắn như sinh vật la từ trên trời rơi xuống :
- Tụi tao đã ngờ ngợ lúc mày đâm vào tay ở cái vụ thằng Tài nhưng lần này tao mới chính thức xác nhận là mày có vấn đề về thần kinh! - Thằng Linh cười đểu
- Vụ đó qua từ đời nào rồi! Bọn mày làm gì mà căng thẳng thế! - hắn cười cười - Chỉ là hát một bài thôi mà!
- Tao chơi với mày cũng lâu nhưng tao chưa thấy mày chơi ghi - ta bao giờ cả!? - Đạt tò mò - Đừng bảo mày chuyển hướng từ con Ngọc Nhi sang con Tâm đấy nhé!?
- Mày cứ cho là như thế cũng được! - hắn nhún vai - Được rồi, tao về đến nhà rồi! Bọn mày về nhanh kẻo nắng!
- Rồi! Rồi!
Bước đến phòng riêng, hắn mới nằm phịch xuống giường mà mở bảng thông báo nhiệm vụ của mình.
[ Nhiệm vụ chuyển cấp: Đặc thù
Mô tả : Bạn đã đi tới giai đoạn then chốt để bộc phát sức mạnh, mọi chỉ số của bạn sẽ được tăng hiệu quả lên gấp 10 lần sau khi chuyển cấp, hãy cố gắng lên!!! ]
Yêu cầu :
1. Tiến hóa Asauchi lên Zanpakuto - v·ũ k·hí của tử thần. ( thu thập càng nhiều linh hồn, sức mạnh càng lớn. Tối thiểu 100 linh hồn )
2. Tiến hóa Rinki lên Dorinki
3. Tiến hóa Geki lên Kageki
Map chỉ định : High school of the dead ( lv1 - Lv??? )
Yêu cầu đặc thù : chỉ được phép sử dụng các vật phẩm từ hệ thống
Hắn những tưởng mình sẽ phải làm cái nhiệm vụ thu thập hay một cái gì đó đại loại như vậy chứ không phải là làm những nhiệm vụ chỉ định sẵn như thế này. Hắn không ngại nhảy vào cái hố này nhưng vấn đề là liệu lợi ích nó mang lại có đủ lớn hay không. Đang nằm suy ngẫm, đột nhiên nhà hắn có khách viếng thăm. À, gọi là khách thì cũng không phải lắm. Một người, chính xác hơn là một bóng đen như u linh không biết bằng cách nào đã xuất hiện trước mặt hắn. Chẳng cần phải tu luyện Rinki cũng có thể cảm nhận được sự hận thù mãnh liệt mà cái bóng này mang lại.
Tách!
Một tiếng búng tay vang lên, một khoảng không gian đã bao phủ cả hắn lẫn bóng đen. Gia nhập Abyss cũng được một thời gian thì cũng phải có vài trò lẻ chứ. Không gian ảo ảnh, thiết lập!
- Đánh ở đây thì tao không có tiền sửa nhà đâu! - hắn cất lời - Tao có đắc tội...
Không để hắn nói thêm, cái bóng kia ngay lập tức lao tới, tay trái hóa thành vuốt trảo nhắm thẳng về phía cổ hắn. Thấy vậy hắn liền cười khẩy, tay trái đưa lên :
- Non lắm!
Tên u linh kia đột nhiên ngưng lại giữa không trung. Không phải là vì tên này nổi hứng nhân từ mà là vì gã đã bị khóa chặt. Ngoại trừ Dũng ra, không một ai đang thấy rằng gã đang bị trói bởi hàng loạt những sợi tơ khác nhau to như dây thừng mà điểm bắt đầu của chúng lại tới từ ngón áp út bên tay trái. Gầm lên một tiếng, hắc khí trên người gã tỏa ra, cơ bắp cũng trở nên lớn hơn so với lúc nãy rất nhiều. Thấy cảnh này, Dũng nhẹ nhàng đưa tay trái lên.
Xiết! Gã càng cố cử động, những sợi tơ càng siết chặt hơn. Hắc khí tỏa ra càng nhiều, sợi tơ càng trở nên lớn hơn.
- Ta khuyên ngươi đừng có làm gì cho nó mất công. - hắn cười nhẹ - Mi càng giãy, tơ của ta càng siết chặt. À mà khoan, mi cũng có thấy tơ của ta đâu mà nới nhỉ?
Chỉ có kẻ sở hữu Stand mới có thể nhìn thấy Stand. Đó là đặc tính cơ bản giúp Evol có thể đánh lén thành công. Tuy nói là trong Abyss cũng sẽ có kẻ chuyên tu luyện linh hồn nên có thể cảm nhận Stand, thậm chí là thấy nó nhưng cảm nhận và né tránh là hai câu chuyện hoàn toàn khác biệt nhau. Giống như con mồi đã sa vào lưới nhện, một khi bị nó quấn thân, khả năng thoát khỏi nó gần như là con số không.
- Mi yếu thật đấy! - Hắn nhún vai - Con khủng long mà ta gặp còn mạnh hơn mi nhiều!
Gràoooo!!
Một tiếng gầm kinh thiên động địa, hắc khí càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn, cái mùi của nó bốc lên cứ như nhựa đường nóng chảy. Evol cũng có dấu hiệu vỡ tan, có vẻ đó là một bí thuật cho phép gia tăng sức mạnh trong một khoảnh khắc. Evol có thể hấp thụ năng lượng nhưng không phải năng lượng nào nó cũng có khả năng hấp thụ, một trong số đó là tử khí. Lượng hắc khí kinh khủng trực tiếp phá tan những sợi tơ đang cuốn chặt lấy gã. Thế nhưng bí thuật càng mạnh thì giá phải trả càng lớn. Bằng chứng là con u linh kia ngay lập tức ngã gục xuống sau khi thoát khỏi Evol, hắc khí trên người cũng đã tiêu tán ít nhất là một nửa. Thế nhưng thay vì bỏ chạy thì tên này lại gắng gượng đứng lên.
- Cũng có chút thú vị rồi đây. - hắn mỉm cười - 6 tháng rồi tao chưa đánh nhau!
Evol : trạng thái Star Platium!
Cao lớn, tóc dài, từ màu da, quần áo tới mái tóc đều mang một màu đen đặc trưng. Evol hiện thế như một chiến thần, toàn thân tỏa ra chiến khí. Không để đối thủ có cơ hội, Evol nhanh như chớp xuất hiện trước mặt gã, hai tay đưa lên.
ORA ORA ORA!!!
Hàng loạt những cú đấm nhanh như súng máy, mạnh như pháo cối cư như mưa rào mà giáng xuống người con u linh. Bốp một tiếng, cả người nó bay ngược về phía sau như con diều bị đứt dây.
- Đứng dậy! Tao biết mày chưa c·hết! - Dũng xoay xoay cái cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo - Không cần biết mày là ai nhưng đây là cảnh cáo cuối. Biến hay c·hết!
Ở bên ngoài không gian ảo ảnh, cách đó có lẽ phải cả trăm cây số,...
- Thú vị thật! Tính tình sát phạt quyết đoán, không giống với một thằng nhóc mới lên lớp 5. Mà hình như đó còn chưa phải toàn lực của nó thì phải. - Giọng người nam tràn đầy sự hiếu kỳ - Mi có thấy thế không, Nguyệt Ảnh?
- Chuyện đó là bình thường trong giới Abyss. - Nguyệt Ảnh lạnh lùng, mắt vẫn không rời khỏi Dũng - Công kích linh hồn hóa thành vật chất sao? Tên này có nhiều điểm nghi vấn hơn chúng ta tưỏng. Nhưng so với chuyện đó, ta càng kỳ lạ hơn tên màu đen kia. Hắc khí kia không phải là thứ nên xuất hiện ở cái đất Việt này!