Chương 171 : Set và Bastet ( 2 )
Al·essi ngạc nhiên cũng phải thôi vì kẻ duy nhất mà Mariah dụ đi thành công chỉ có mỗi main của bộ truyện này. Khác với những người còn lại trong nhóm sẽ hành động theo đoàn, Dũng lại ưa thích đơn lẻ tác chiến hơn. Không phải vì vấn đề về năng lực Stand mà là về vấn đề tư tưởng của các phe. Với nhóm Jotaro, kẻ đáng c·hết duy nhất chỉ có gã Dio, còn lại thì không đáng kể. Trong cốt truyện chính thì Kakyoin cũng là người đã tha c·hết cho chủ nhân của Death 13 khi biết nó chỉ là một đứa nhóc.
Với main thì khác. Hắn là người có tư tưởng : Đã có gan đi g·iết người thì phải có tinh thần sẵn sàng để c·hết. Gã cóc quan tâm kẻ thù của mình là ai, kể cả là một thằng nhóc đang bú sữa mẹ hay một bà lão sắp gần đất xa trời, đã là kẻ muốn g·iết gã thì cứ lên bàn thờ ăn chuối cả nải tất!
Nhưng cũng may cho gã Al·essi là main là người duy nhất trong nhóm có khả năng phát hiện Stand địch từ xa. Nếu không thì giờ này gã đã lên đường gặp các cụ từ thuở nào rồi.
Trong lúc gã vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì nhóm Avdol đã tập hợp lại chỗ ông bố trẻ bất đắc dĩ kia.
- Moa moa! Dễ thương quá! – Joseph vừa dỗ dành vừa hỏi – Con nhà ai thế cháu? Sao không đem tới đồn cảnh sát mà cứ để bế suốt thế?
- Con nhà nào!? Polnareff đấy! – Jotaro trả lời, giọng điệu ba phần bất đắc dĩ, bảy phần bực tức – Cậu ta bị trúng phải khả năng của Stand địch nên mới thành như thế này đây! Ông bế cậu ta một lát đi. Con mỏi tay lắm rồi!
- Thôi đưa đây cho tôi! Ngoan ngoan nào! Ừ, sang với chú nhé! – Kakyoin vừa đưa tay ra đỡ lấy thằng nhóc vừa nói với Jojo – Tôi nghĩ chúng ta nên đi tìm chủ nhân của cái Stand này càng sớm càng tốt.
- Chúng ta chia ra đi tìm. 2 người một nhóm. – Avdol đồng tình – Stand càng mạnh thì chủ nhân ở càng gần. Có cần gọi Dũng về không, ngài Joestar?
- Nếu được thì tốt quá nhưng ta không biết nó đang ở đâu!
...
Quán bar Seventh Heaven một quán bar có vẻ ngoài cũ kỹ với cái tên biểu tượng của bảy tầng trời. Nằm tọa lạc tại một nơi không tính là quá hẻo lánh nhưng cũng không quá đông đúc, quán vẫn có cho mình một lượng khách nhất định.
Những chiếc ghế gỗ trông có vẻ cũ kỹ nhưng lại được lau chùi vô cùng sạch sẽ. Mùi hương nhẹ của rượu kết hợp với mùi hương của hoa quả tạo nên một mùi hương vô cùng kỳ lạ. Nó giống như mùi thuốc lá vậy, kẻ không quen thì thấy khó ngửi, người quen rồi thì lại thấy nó là một mùi hương cuốn hút.
Cộng thêm với tiếng nhạc nhẹ du dương khiến người ta dễ hiểu lầm rằng nơi đây là một quán pub chứ không phải là một quán bar. Trên các dãy bàn uống nước, các cặp đôi đang chim chuột với nhau. Một cô nàng xinh đẹp với mái tóc dài quyến rũ đang…
Khụ!
Một tiếng ho nhẹ với một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần trách cứ đã đưa hắn quay trở lại mặt đất :
- Để ý tới một người con gái khác trong khi đang ngồi cùng một quý cô là không có lịch sự đâu nhé!
- Ồ! Thế sao!? – hắn mỉm cười đáp lễ, ánh mắt có phần khiêu chiến - Vậy không biết tôi có thể làm gì để chuộc lỗi với quý cô đây?
Không chịu thua kém, Mariah cũng mỉm cười rồi nhìn hắn như con mèo thấy cuộn dây len :
- Vậy thì phải xem xem quý ông đây có thể làm gì rồi?
Xoạt!
Những quân bài như có ma lực xoanh quanh hắn như những con thiêu thân vây quanh ngọn lửa. Tách! Một tiếng búng tay vang lên, mười, bồi, đầm, già, át xuất hiện trên tay hắn. Thùng phá sảnh, hiện!
Mariah thấy vậy thì vỗ tay, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên :
- Thú vị! Anh đúng thật sự là rất thú vị!
Nhấp nhẹ một ngụm Gimlet chua ngọt nhẹ có phần hơi chát, cô nàng tiếp, đôi mắt ngập tràn sự khiêu khích nhìn vào hắn :
- Tuy nhiên, từng này vẫn chưa đủ với tôi!
Hắn cũng cầm ly Penicillin lên nhấp nhẹ một ngụm. Cái cảm giác ấm áp, dịu nhẹ của mật ong, nước cốt chanh và gừng tươi thêm mùi vị của một loại Whisky Scotch hảo hạng khiến hắn tỉnh táo lại đôi phần. Hắn là kẻ đi săn chứ không phải là con mồi!!
Nở một nụ cười nhạt, Dũng nhẹ nhàng đáp lễ :
- Thế không biết quý cô đây muốn gì?
- Kích thích! Cực độ kích thích! – Cô nàng nhìn thẳng vào mắt hắn – Không biết quý ông đây có hứng thú cá cược một trận với tôi không?
- Cá cược sao? Vậy chúng ta sẽ cá thứ gì đây? – hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Cô nàng bước xuống cái ghế cao chỗ quầy bar rồi đưa tay ra dấu cho hắn đi theo. Đi được khoảng cỡ mươi bước, bọn họ đã tới trước cửa dãy nhà vệ sinh.
Thấy hắn có vẻ hơi nghi ngại, cô nàng khiêu khích :
- Mới thế này mà đã sợ sao, nhóc!?
Mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cô nàng kéo mạnh hắn vào bên trong. Nhưng điểm kỳ lạ là dù cho cô có dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa thì tên này vẫn không hề di chuyển dù chỉ là một mili.
Thấy cảnh này thì hắn cười thầm. Xin lỗi, thằng này đẹp nhưng đâu có ngu. Biết thừa cô nàng này là kẻ địch, bây giờ đột nhiên bị kéo vào một chỗ không ai biết, lỡ bị “độp” cho viên kẹo đồng thì biết kêu với ma à!
- Sợ thì không nhưng tôi không có hứng làm chuyện ấy trong cái nơi c·hết tiệt này! – hắn nhún vai, thân hình hoàn toàn không có ý định di chuyển, tâm lý sẵn sàng rút Tùng Vân Nha ra giao chiến.
- Cậu đang nghĩ đi đâu thế hả? – cô nàng gắt lên như mèo bị dẫm phải đuôi
Cười lạnh một tiếng, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô nàng, khí thế của một kẻ từng trải qua chém g·iết trực tiếp tràn ra như ong vỡ tổ. Nếu tính theo thế giới Kenichi, sức mạnh của hắn đã tương đương với một huyền thoại. Hơn nữa, hắn còn luyện thêm Rinki, thứ có coi như một loại ma công chính hiệu. Đừng nói là một người ‘thường’ như Mariah, dù cho trước mặt hắn có là một vĩ nhân cũng có thể bị luồng khí này trực tiếp đánh gục.
Khoảnh khắc cảm nhận luồng khí, hai chân của Mariah đột nhiên nhũn ra! Cứ như đứng trước mặt cô là một đầu ác thú đang ngắm chặt con mồi của mình. Cô cảm giác như từng thớ thịt, từng tế bào nhỏ bé bên trong cô đang kêu gào trốn thoát, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cô gần như cố gắng hết sức chỉ để đứng vững.
- Mariah, chủ nhân của Bastet! Chúng ta lật bài ngửa với nhau đi! – hắn vẫn mỉm cười, tay nhẹ nhàng nâng cằm cô nàng lên – Nói đi. Cô muốn c·hết như thế nào!?
Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên từ một góc nhỏ làm hắn quay ra. Một người đàn ông cao gầy với bộ vest của các Dealer trong sòng bạc. Với bộ ria mép và đôi mắt hẹp dài như mắt lươn lộ rõ đây là một tay cờ bạc lão luyện.
- Quả không hổ là kẻ đã g·iết c·hết Anubis và Geb! – gã mỉm cười – Không biết tôi có vinh hạnh được đấu với anh một trận không?
- Quan sát – hắn nói nhỏ
[ Quan sát thành công : Daniel J. D'Arby, chủ nhân của Stand : Osiris. Lv50. ]
Nhẹ nhàng buông cổ Mariah xuống, hắn thản nhiên mỉm cười đáp trả :
- Gan lớn nhỉ, D'Arby!? Mi không sợ ta cho ăn “kẹo đồng” à?
- Có chứ! - Gã vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Orisi đã xuất hiện sau lưng. Trông nó cũng khá to con với hai cánh tay cơ bắp nổi gân cuồn cuộn.
Khoảnh khắc Osiris xuất hiện, không khí nơi đây đột nhiên trở nên kỳ quái. Dũng cũng không biết phải tả cái cảm giác c·hết tiệt đó như thế nào nhưng nếu có thể so sánh thì nó giống hệt như trò chơi bóng tối trông phim Vua trò chơi vậy. U ám, sầm sì và tăm tối…
Từ từ, chậm rãi, một màn sương tím dần dần bao phủ lấy người D'Arby cho tới khi gã hoàn toàn trở thành một phần của màn sương đó. Từ trong màn sương đó, tiếng gọi của gã vọng ra như lời mời chào của quỷ dữ :
– Nhưng tôi thích thế! Bản chất của cờ bạc là đánh cược trên lưỡi đao và một khi đã trải qua cảm giác kích thích đó thì không một ai có khả năng quay đầu lại!
- Thế nào, Dũng. Cậu có muốn đánh cược với tôi không!?