Chương 147 : Sinh nhật Ngọc Nhi ( 2 )
Dù có hơi sốc nhưng hắn đành phải từ chối Ngọc Nhi rồi đi tới chỗ Ngô Thanh. Không cần biết là con hàng này thích nữ giả làm nam hay là nam giả làm nữ thì hắn vẫn phải dành sự tôn trọng cho tên này.
Lúc này, Ngô Thanh kéo hắn lại một quầy bar. Một đám người đang túm lại nói chuyện phiếm với nhau. Thế nhưng nổi bật nhất trong đám đông đó thì chỉ có 2 kẻ.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng, toàn thân tỏa ra hơi thở đầy dũng mãnh, cuồng bạo. Trông anh ta cứ như một gấu đen khổng lồ trong hình hài một con người. Hắn không quá giỏi để biết một lúc hàng trăm thứ tiếng nhưng từ ngôn ngữ của anh ta đang nói thì có vẻ đó là một người Nga.
Nói chuyện với anh ta là một anh chàng cao ráo trông có vẻ lịch sự tri thức. Anh ta là người Trung Quốc điển hình với mái tóc đen ngắn, đôi mắt hẹp và cái mũi hơi tẹt. Cạnh đó còn rất nhiều những người khác đang nói chuyện với nhau.
Thấy hắn có vẻ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngô Thanh thì thầm vào tai hắn :
- Thấy cái gã to con như dã nhân kia không. Hắn là Victor Ivanov – đại tướng dưới quyền của Bá tước trắng đời thứ 3 Vladimir Nikolayevhich Maxim. Nghe nói hắn đã đạt ngưỡng Vương giả đỉnh cấp, chỉ thiếu một chút nữa là có thể thành thần.
- Đang nói chuyện với gã là Thiên Ma Kiếm Cuồng – Độc Cô Như Ý, con trai của Độc Cô Phi Vân. Gã đứng hàng 25 trên Nhân Bảng, thực lực đã đạt tới Cường giả Lục Cấp. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì việc hắn tấn thăng thành Vương Giả là việc nằm trong tầm tay.
Ngô Thanh định nói tiếp nhưng thấy cái bản mặt hắn nhìn cô như con nai vàng nhìn đèn pha ô tô thì cô chợt bừng tỉnh. Thằng nhóc này mới vào Abyss được mấy tháng, có khi bây giờ còn đang đánh lộn với bãi quái để lấy kinh nghiệm chinh chiến thì thời gian đâu mà nghiên với chả cứu.
Vỗ đầu một cái, Ngô Thanh nhẹ nhàng giải thích :
- Chắc cậu vẫn chưa biết rõ về Thập môn và những thứ khác nhỉ? Thôi được, để tôi nói trước kẻo tránh sau này cậu gây họa vào thân mà cũng không biết.
- Thập môn, y như tên gọi, đó chính là mười môn phái mạnh nhất, ít ra là cho đến thời điểm hiện tại. Các cái tên lần lượt là : X- Zero tại Mỹ ; Thập Lục Tháp tại Trung Hoa; Học Viện Pháp Thuật tại Anh- Pháp; VolBear tại Nga Vĩnh Dạ Vương Triều tại châu Phi ;Hoàn Hùng Thánh Địa tại Hàn Quốc; Thần Ảnh Môn tại Nhật Bản; Tây Phương Phật Giáo tại Ấn Độ; Tập đoàn Giả Kim Thuật tại Ý. Cuối cùng là Lạc Hồng Điện tại Việt Nam.
- Ngoài ra còn vô số các môn phái, tổ chức lớn nhỏ khác nhau trong Abyss. Nếu như chỉ để liệt kê tên ra thì chắc cũng mất hàng vạn cuốn sách mất.
“ Đúng rồi, còn có Nhân Bảng là cái gì?”
Ngô Thanh tiếp :
- Nhân Bảng do Abyss lập nên, nó có 108 vị trí trên giang hồ chỉ cần là thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt dưới ba mươi lăm sẽ có tên, tuổi vượt qua hoặc vượt qua cảnh giới Cường Giả sẽ bị đá khỏi Nhân Bảng.
- Abyss mỗi tháng sẽ cập nhật bảng này, dựa theo chiến tích với thực lực mà định ra bài danh. Tất cả các tổ chức đều công nhận bài danh mà Abyss đặt cho. Tự gọi sẽ không được tính là bài danh chính thức. Nếu như xảy ra biến hóa lớn thì Abyss cũng sẽ tự động cập nhật.
Dũng gật đầu, bài danh chỉ khi được người khác công nhận thì mới có giá trị. Lời nói gió bay, nếu như không được người khác công nhận thì mi có tự xưng kiếm thánh hay đao thánh gì gì đó cũng vô dụng.
“Trừ Nhân Bảng ra, Abyss vẫn còn có Thiên Bảng và Địa Bảng.”
“Thiên Bảng ba mươi sáu, Địa Bảng bảy mười hai, người có thể đi vào Thiên Bảng đều là nhân vật đỉnh cấp trên lục địa, cho nên Thiên Bảng không có bài danh.”
“Với thực lực của cậu hiện tại, biết những người ở trong Nhân Bảng là đủ dùng rồi. Trừ phi cậu xui xẻo lắm mới đụng phải người thuộc Địa Bảng.”
“Chắc cậu cũng rõ các cấp bậc trong tu luyện rồi. Đúng chứ?”
Hắn khẽ gật đầu. Ở trong Abyss vốn dĩ có rất nhiều các cấp bậc tu luyện khác nhau. Luyện võ có Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nguyên Thần Tam Cảnh,.v.v.. Tu tiên có Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần,.v.v. Chủ tu Pháp thuật có Học Viên, Pháp Sĩ, Đại Pháp Sĩ, Pháp sư,.v.v. Đó là còn chưa kể có các nhánh nhỏ khác nhau của các môn phái.
Nhiều quá hóa loạn, Abyss và các đại phái đã quyết định kết hợp với nhau để đề ra các cảnh giới chung cho toàn thể giang hồ. Đó là Cao Thủ ( Lv 20 – 50 ) Siêu cấp Cao Thủ ( Lv 60 – 99 ) Cường Giả ( Lv 100 trở lên, cứ mỗi mười lv là đột phá lên một cấp ) chia theo thứ tự từ Nhất cấp đến Thập Tam Cấp, cứ mỗi cấp lại có 4 ngưỡng nhỏ trong đó là : Sơ kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và cuối cùng là Đỉnh Cấp.
Về cấp độ Cường Giả thì trong cuốn sách mà King đưa cho hắn cũng có đề cập đến.
“Bất kể là ngươi luyện võ hay tu tiên thì tới một giới hạn nào đó thì cũng sẽ không thể tịnh tiến hơn được nữa do cơ thể không thể nào chịu đựng nổi. Đó còn được biết đến với cái tên “Giới hạn phàm nhân”. Bất cứ kẻ nào thân thể do tự nhiên tạo thành đều có giới hạn này, mà một khi đột phá giới hạn này biểu thị cho kẻ đó đã thoát khỏi phạm trù tự nhiên thông thường. Tới lúc này, họ sẽ được gọi với cái tên Cường giả, thành Cường Giả sẽ không bị tự nhiên ảnh hưởng……..sinh, lão, bệnh, tử bốn chữ không còn trói buộc được họ như trước nữa………mà nói về năng lực của Cường Giả thì Vực – chính là năng lực đặc trưng của họ”
“.Cường Giả phân chia cấp bậc theo Vực. Vực càng mạnh thì Cường Giả cấp bậc càng cao. ”
Ngẫm nghĩ một chút, hắn đáp lời
- Tôi cũng có biết đến những cảnh giới Cường Giả là như thế nào. Trong đó thì đột phá Cường giả Nhất Cấp là quan trọng nhất vì nó sẽ quyết định đến tương lai của kẻ đó.
Ngô Thanh cũng gật đầu :
- Đúng vậy! Vì mỗi cấp Cường Giả tăng lên thì Vực sẽ rộng gấp đôi. Nhưng chắc cậu chưa biết, giới hạn tối đa Vực của Cường Giả Nhất Cấp là 100 m. Vượt quá ngưỡng đó dù chỉ một mili thôi thì cậu sẽ bị cưỡng ép tiến vào Cường Giả Nhị Cấp. Lúc này thì coi như là tự phế không sai biệt lắm.
Hắn cứ ngỡ như nếu đột phá qua 100m thì phải được gọi là thiên tài hay quái vật chứ? Thế nhưng, hắn rất nhanh liền ngẫm ra. Đây là một trò chơi cấp số nhân.
Nếu như một tên thiên tài tuyệt đỉnh đột phá Cường Giả Nhất Cấp, mở rộng Vực của mình ra một trăm mét thì nếu như không có sự cố gì đặc biệt xảy ra thì khi gã đột phá Cường Giả Nhị Cấp thì Vực của gã sẽ rộng tới hai trăm mét. Nếu như có thằng ngu đó cưỡng ép đột phá qua một trăm mét thì chúc mừng, coi như tiền đồ của gã chính thức bị hủy. Từ Tam Cấp trở đi, ngươi chính là đá lót đường cho kẻ khác đặt chân
Thấy hắn vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Ngô Thanh đưa tay lên đập cái ‘chát’ vào vai hắn :
- Cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Có những thứ không biết thì tốt hơn cho con đường của cậu đấy.
Kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn gật gật đầu. Sự thật chính là như thế, ngươi không đủ địa vị và thực lực thì không có tư cách biết. Nó cũng giống như nông phu cho rằng hoàng đế mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao thịt, có chút thế giới không phải người thường có thể tưởng tượng ra.
- Thôi được rồi! Hôm nay là sinh nhật Ngọc Nhi mà tôi cứ giữ cậu ở đây thì không ổn cho lắm. Vui chơi thoải mái đi nhé!
Ngô Thanh thản nhiên buông tay hắn ra mà để mặc cho thằng nhóc chạy đi chỗ khác. Những người xung quanh không ngừng bàn tán, thân phận của Ngô Thanh quá mức đặc biệt, nói không ngoa thì trong trường hợp đặc biệt thì cô ta hoàn toàn có quyền ngồi ngang hàng với King. Vậy mà một người như thế lại đặc biệt chăm sóc cho một thằng nhóc sao?
Đột nhiên họ nhớ lại cảnh King kéo tay Ngô Thanh và lời nói đầy ám muội của cô ta. Gặp quỷ! Không lẽ thằng nhóc là con rơi của King?